Lâm Dật trốn ở một nơi hẻo lánh, vẫn như cũ không lên tiếng nói chuyện.
Ngay sau đó, anh có thể nghe thấy được âm thanh đóng cửa, đồng thời còn có âm thanh khóa cửa.
Lâm Dật đi ra khỏi chỗ nấp, một lần nữa đi đến bên cạnh cầu dao điện, lại gạt đi gạt lại mấy lần, còn cố ý làm ra một vài tiếng bước chân.
Ong ong ong _ _
Ngay lúc đó, điện thoại di động của Lâm Dật đổ chuông, Kỷ Khuynh Nhan gửi tới tin nhắn bằng giọng nói.
"Lâm Dật, anh đang ở đâu? Em đang ở công ty, anh có thể đến đón em không?"
Lâm Dật nhíu mày lại, cô gái này có phải bị sợ choáng váng rồi không? Lúc này, thế mà còn có tâm tư gửi tin Wechat?
Chức năng gọi điện của điện thoại bị nàng ăn mất sao?
Không đợi Lâm Dật kịp trả lời, Kỷ Khuynh Nhan đã gọi điện thoại đến.
Lâm Dật không có nhận cuộc gọi, tránh cho bị lộ tẩy.
"Không có thời gian, anh còn đang ở bên ngoài làm việc đây."
Lâm Dật trả lời bằng Wechat.
"Lúc khác làm việc có được không, ở công ty hình như có người xấu, em sợ lắm."
Trong giọng nói của Kỷ Khuynh Nhan mang theo tiếng khóc nức nở, đã không đơn giản chỉ là khẩn trương nữa rồi.
Nghĩ đến dáng vẻ của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật cũng không muốn tiếp tục đùa nàng, chỉ cần nàng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề là được rồi.
Mang theo suất cơm chiên trứng của mình, Lâm Dật đi về phía văn phòng của Kỷ Khuynh Nhan.
Cốc, cốc, cốc ...
"Ai đấy?!"
Kỷ Khuynh Nhan nói vọng ra từ trong phòng làm việc:
"Tôi nói cho anh biết, bạn trai tôi sẽ lập tức tới đây ngay, đừng tưởng tôi sẽ sợ anh, mau rời khỏi công ty của tôi đi!"
Lâm Dật thích thú không nhịn được cười to.
Bình thường nhìn thấy cô nàng này rất mạnh bạo, không nghĩ tới còn có một mặt thiếu nữ như vậy.
"Nếu bạn trai cô đã sắp tới, vậy tôi đi trước nhé."
Hả?
Nghe được tiếng nói chuyện ở ngoài cửa, Kỷ Khuynh Nhan cảm giác rất quen thuộc, lập tức kịp phản ứng, là giọng nói của Lâm Dật!
Nàng vội vã đi mở cửa, phát hiện người bên ngoài chính là Lâm Dật.
Kỷ Khuynh Nhan nhào vào trong ngực Lâm Dật.
"Ô ô ô... Cuối cùng anh đã đến, vừa rồi hình như có người xấu lẻn vào công ty, làm em sợ muốn chết."
Nhưng rất nhanh, Kỷ Khuynh Nhan phát hiện ra điều không thích hợp.
Nàng buông Lâm Dật ra, hồ nghi nhìn anh ta.
"Em vừa mới nhắn tin Wechat cho anh, tại sao anh đã xuất hiện ngay?"
"Bởi vì anh vẫn luôn ở bên ngoài mà."
Nét mặt Kỷ Khuynh Nhan biểu hiện từ buồn sang giận.
"Người đứng ở bên ngoài nãy giờ lại là anh! Sao anh dám hù dọa em?!"
Lâm Dật giơ điện thoại di động của mình lên.
"Chính em nhìn xem, giờ đã hơn chín giờ đêm, đã không còn ai ở công ty. Nếu nhỡ đâu người đi lên không phải là anh, mà chính là những người khác, vậy em sẽ làm sao bây giờ?"
Bị Lâm Dật dạy dỗ một trận, Kỷ Khuynh Nhan phát hiện ra rằng, xuất phát điểm của Lâm Dật cũng là vì muốn tốt cho mình.
"Nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ, cũng có thể là những đồng nghiệp khác mà."
"Ngoại trừ tổng giám đốc của công ty, người nào có tư cách ở văn phòng trên tầng cao nhất?"
"Vậy anh có thể gọi điện thoại nói cho em biết, cũng không thể hù dọa em chứ, vừa rồi em sợ muốn chết."
Kỷ Khuynh Nhan lau khóe mắt còn chưa khô nước mắt.
Ban đầu nàng vốn còn có chút tức giận, nhưng sau khi biết Lâm Dật là vì muốn tốt cho mình, thì nàng không còn tức giận nữa.
"Người tham công tiếc việc như em, nếu như không bị hù dọa thật, thì sẽ không nghe lời người khác khuyên."
Lâm Dật nói ra:
"Vì vậy phải cho em một bài học cho em nhờ kỹ mới được."
"Em chỉ là muốn tập trung xử lý cho xong những văn kiện này, không muốn tồn đọng đến ngày mai."
Kỷ Khuynh Nhan đuối lý nói:
"Đúng rồi, trên tay anh xách cái gì đấy?"
"Cơm chiên trứng."
Nhìn thấy Lâm Dật mua bữa ăn khuya.
Kỷ Khuynh Nhan âm thầm đắc ý.
Thật lãng mạn, biết mình tăng ca buổi tối còn chưa ăn cơm, cũng biết mang bữa ăn khuya đến cho mình.
Trên ghế salon ở trong văn phòng, Lâm Dật mở hộp cơm chiên trứng thơm ngào ngạt ra, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Xúc một miếng to đưa đến trong miệng.
Rất hài lòng.
"Ừm, hả?"
Kỷ Khuynh Nhan sững sờ đứng trước bàn làm việc.
Không phải mua cho mình sao?
Không biết mình còn chưa ăn cơm sao?
Thế mà tự mình lấy ăn?
"Khụ khụ khục..."
Kỷ Khuynh Nhan ho nhẹ một tiếng.
"Cuống họng không thoải mái hả? Em nên uống nhiều nước nóng."
"Hơn chín giờ rồi, em vẫn bận đến bây giờ."
"Anh biết."
"Nhưng em còn chưa ăn cơm đây."
Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Không phải em có mấy miếng bánh quy sao, anh chỉ mua một suất, đừng nghĩ cướp cơm chiên của anh."
"Bánh quy nhỏ quá, ăn không đủ no."
Kỷ Khuynh Nhan đi qua,
"Cho em ăn một miếng đi."
"Tốt xấu gì em cũng là tổng giám đốc, cơm chiên trứng cũng có thể nuốt được ư?"
"Em cũng không phải tiên nữ, vì sao lại không thể ăn cơm chiên trứng?"
Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Con phố nằm sát vách tập đoàn có một cái ngõ hẻm nhỏ, bên trong có hai vợ chồng bán cơm chiên trứng ăn rất ngon, em vẫn hay qua đó mua."
Lâm Dật có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Kỷ Khuynh Nhan còn đến đó mua cơm chiên trứng.
"Đây chính là cơm chiên trứng của quán thím Lý."
"Thật sao?"
Vẻ mặt Kỷ Khuynh Nhan sáng lên,
"Nhanh cho em nếm thử."
Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật đưa đũa cho nàng.
Nhưng mà Kỷ Khuynh Nhan lại không cử động.
"Làm sao lại không ăn?"
"Uhm, em..."
"Thích ăn hay không."
"Không được, vừa rồi anh mới hù dọa em, cho nên anh phải đút cho em."
"Đều là người lớn như vậy rồi, thế mà còn nhõng nhẽo, anh thật không biết phải làm gì với em."
Lâm Dật bất đắc dĩ, cầm lấy đũa gắp một miếng nhỏ, đút tới bên miệng Kỷ Khuynh Nhan.
"Vẫn là cơm chiên trứng của nhà thím ấy ăn ngon."
Kỷ Khuynh Nhan nói một cách mơ hồ:
"Gắp cho em một miếng dăm bông."
"Em còn muốn ăn miếng trứng gà."
"Khiến người ta đút cơm cho còn nhiều chuyện như vậy."
Lâm Dật đậu đen rau muống nói, nhưng vẫn gắp một miếng dăm bông và trứng gà, đút tới trong miệng Kỷ Khuynh Nhan.
"Được rồi, em ăn no rồi, anh ăn đi."
"Mới ăn hai miếng mà đã kêu no?"
"Chạy xe ở bên ngoài một ngày, chắc anh cũng đã đói bụng, em đi ăn mấy miếng bánh quy nhỏ là được rồi."
"Ăn đi, sức ăn cơm của anh cũng không lớn như em nghĩ đâu."
"Vậy em cũng không ăn."
Kỷ Khuynh Nhan lắc đầu,
"Muộn rồi, không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ uổng công em luyện tập Yoga gần đây."
"Vậy em cũng đừng làm nữa, mau thu dọn đồ đạc về nhà đi."
"Chỉ còn lại một phần tài liệu, em xem hết rồi đi về."
"Tùy em, dù sao anh ăn xong sẽ rời đi, em muốn làm sao thì làm."
"Thôi đi, sao anh lại mang chủ nghĩa nam tử hán đại trượng phu như vậy?"
Đậu đen rau muống nói một câu, Kỷ Khuynh Nhan trở lại trên bàn công tác, chuẩn bị nhân lúc Lâm Dật còn cặm cụi ăn cơm, nàng cố gắng xem hết phần tài liệu cuối cùng này.
Nhưng cho đến khi Lâm Dật ăn cơm nước xong xuôi, một phần tài liệu cuối cùng này cũng chưa được xem xong.
Bởi vì nàng luôn luôn không nhịn được liếc nhìn Lâm Dật.
Đã trễ thế như vậy, anh ta còn tới thăm mình.
Trong khi những người xếp hàng tặng hoa cho mình trước kia, chắc hẳn lúc này bọn họ đều đang chơi ở trong hộp đêm.
"Anh đã ăn xong, muốn rời khỏi đây."
"Em cũng đi."
Kỷ Khuynh Nhan cũng không có ý định làm nốt phần tài liệu còn lại nữa.
Sáng ngày mai đến sớm một chút là được rồi.
Sau khi tắt máy tính, Kỷ Khuynh Nhan thu dọn đơn giản qua một chút, rồi chuẩn bị vào phòng thay đồ, thay đổi trang phục công sở rồi về nhà.
Reng reng reng _ _
Lúc này điện thoại di động của Lâm Dật vang chuông, là Tần Hán gọi tới.
"Gã ngu ngốc kia đã bị anh xử lý, cậu cũng bớt nóng đi."
"Tần thiếu gia nể tình như thế, tôi có gì mà phải tức giận nữa."
"Ha ha, vẫn là lão Lâm sảng khoái."
Tần Hán cười nói:
"Hiện giờ cậu đang làm gì đó, để anh tìm mấy hot girl nổi tiếng trên mạng có dáng người và nhan sắc hạng nhất tới chơi đùa? Nhân tiện có cơ hội tạ lỗi với cậu."
Lâm Dật ngẩng đầu, mắt nhìn Kỷ Khuynh Nhan và cười nói:
"Bên cạnh tôi có người tốt hơn, anh gọi hot girl nổi tiếng thì quên đi."
----
Dịch: MBMH Translate