Hai người rời đi không bao lâu, liền có khách đến cửa tiệm, hơn nữa đều là nữ sinh.
"Trời ạ, thật sự là đẹp trai nha! Xem ra lời đồn là thật!"
Nhìn thấy hai người đi vào, nhìn mình như đang xem sinh vật ngoài hành tinh, Lâm Dật dị thường bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ là chưa từng thấy đàn ông bao giờ à?
Có thể là chưa từng thấy một người đàn ông đẹp trai như mình vậy.
"Các cô đến đây ăn uống sao? "
"Đã đến rồi đương nhiên là phải ăn một chút gì đó chứ." Một người nữ sinh nói.
"Cũng không thành vấn đề, các cô tùy ý."
Hai nữ sinh ngồi xuống, lật qua lật lại Menu, cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Các cô đều là nghe đồn mà đến, biết tiệm này đồ ăn rất đắt, nhưng cũng không thành vấn đề, bởi vì ông chủ siêu đẹp trai nha.
"Cho chúng tôi hai ly trà sữa."
"Được, chờ một chút."
Lâm Dật cũng nhìn ra rồi, hai người này tới, căn bản không phải tới ăn cơm, giống như là đang rãnh rỗi.
Nhưng vấn đề cũng không lớn, lại có hai khách hàng vào sổ rồi, đợi lát nữa tiến độ nhiệm vụ sẽ đạt (17/20) rồi.
Bởi vì không phải quán trà sữa chuyên nghiệp, cho nên chỉ có một loại trà sữa, Lâm Dật cũng không hỏi quá nhiều, trực tiếp làm hai ly, đưa tới trước mặt các cô.
"Ông chủ cái ống hút này quá nhỏ rồi, cửa tiệm các anh có ống hút to một chút hay không?" Nữ sinh mặc váy ngắn nói.
"Ống hút trà sữa bình thường đều là như vậy."
"Nhưng tôi muốn loại to một chút."
"Muốn to bao nhiêu? To như quả dưa chuột có được hay không?"
"Có thể nha, vừa vặn."
Hai giọng nữ đều cười rộ lên, lái xe so với Lâm Dật còn trượt hơn.
"Ông chủ chúng ta có thể thêm bạn WeChat không?"
"Đương nhiên là không thể."
"Vậy tôi phải bỏ bao nhiêu tiền mới có thể thêm bạn WeChat của anh nha? Mười ngàn có thể không?"
"Mười ngàn?"
Lâm Dật có chút ngoài ý muốn, lại là một đứa trẻ có tiền nha.
"Đừng có mà nghĩ đến việc thêm WeChat, hơn nữa tôi cũng không thiếu mười ngàn, chúng tôi là quán cơm đứng đắn, cấm chỉ bán nhan sắc."
"Ông chủ đừng như thế này chứ, chúng tôi là cố ý trốn học tới gặp anh." Nữ sinh váy ngắn nói:
"Nhưng xem phong cách ăn mặc của ông chủ, đoán chừng cũng không phải người nghèo, có muốn hay không suy tính một chút hai chúng tôi?"
Két kẹt ——
Khi nữ sinh váy ngắn đang nói chuyện, cửa của cửa tiệm bị đẩy ra, Kỷ Khuynh Nhan từ bên ngoài đi vào.
Mà cuộc nói chuyện giữa ba người cô cũng đã nghe thấy rõ ràng.
Lâm Dật nhún vai một cái, "Bà chủ đến rồi, các cô một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có."
"Bà chủ?" Nữ sinh váy ngắn quay đầu lại liếc mắt nhìn, "Tiểu tỷ tỷ vóc người thật là tốt."
Sau đó Kỷ Khuynh Nhan kéo khẩu trang xuống, nhìn thấy dung mạo của Kỷ Khuynh Nhan, hai nữ sinh cũng vì đó mà sững sờ.
Vóc người đã là vô địch rồi, sao khuôn mặt còn xinh đẹp như vậy?
Xét về ngoại hình và hình thể, cho dù là nữ sinh học viện hí kịch đến đây, cũng không có khả năng được như vậy?
"Vị tiểu tỷ tỷ này là vợ của ông chủ à?"
"Loại quan hệ này hẳn không có ai dám nói lung tung."
"Ách ... Quấy rầy rồi."
Ở trước mặt Kỷ Khuynh Nhan, ba người họ có chút xấu hổ và xoay người rời đi sau khi thanh toán hóa đơn xong.
"Em mới đi khỏi có một lúc, sao nhanh như vậy em đã quay lại rồi"
"Chê em làm lỡ thời gian tán gái của anh à? "
"Đừng có mà nói chuyện nhảm nhí, anh ngay cả cua em còn chưa được, nào có thời gian đi tán người khác chứ."
"Em không để anh cua tới tay sao."
"Này tính là gì, ngủ chung một giường mới thật sự là tu thành chính quả, nắm tay hôn môi, chuyện này cũng không có gì to tát."
"Chỉ có đàn ông các anh mới có những suy nghĩ bậy bạ như vậy, kỳ thực em cảm giác như vậy rất tốt, cuộc sống không phải chính là như vậy sao, thanh thanh thản thản mới là thật, tế thủy trường lưu mới là yêu, lẽ nào anh chưa từng nghe tới câu nói này à."
"Vậy anh hỏi em, trẻ con là cầu nối ràng buộc giữa vợ chồng, câu nói này em nghe nói qua chưa?"
"Đương nhiên nghe nói qua."
"Vậy em tán thành câu nói này không?"
"Đương nhiên tán thành, em còn cảm thấy nói rất có đạo lý ấy chứ."
"Nhưng điều kiện tiên quyết là, chúng ta phải làm ra một đứa bé?" Lâm Dật nói:
"Thế nào, trong nhận thức của em, hôn môi nắm tay liền có thể sinh ra trẻ con à? Sinh vật ngoài hành tinh ư?"
"Anh ít dùng những loại lý luận tà môn tẩy não em đi, đầu anh bên trong chỉ suy nghĩ những chuyện không đứng đắn là giỏi."
"Kỷ Khuynh Nhan, em nếu như nói như vậy, anh liền giống như vậy nói lý luận với em."
"Được, vừa vặn hiện tại không có khách, hai chúng ta liền lý luận."
"Lại như em nói, giả như bố vợ, mẹ vợ của anh đều là người đứng đắn, vậy thì em từ đâu chui ra?" Lâm Dật nói:
"Trái ngược biện luận, mời em chính diện trả lời vấn đề của anh."
Ngạch ...
Kỷ Khuynh Nhan không nói.
Vấn đề thế này để cô phải trả lời thế nào!
"Loại chuyện như vậy, cũng nên là lĩnh xong chứng nhận kết hôn thì mới nghĩa tới, hiện tại chính là kết giao tốt, chăm chỉ kiếm tiền, cái gì khác cũng không nên nghĩ."
"Nói thì nói như thế không sai, thế nhưng ..."
"Được rồi người biện luận, luận điểm của anh bị bác bỏ, cái gì cũng không cần nói."
Lâm Dật:...
Đều sẽ đoạt đáp.
"Có đói bụng hay không, anh đi làm chút đồ ăn cho em?"
"Em muốn ăn một tô mì và thêm hai quả trứng luộc nữa."
"Chờ chút, hiện tại làm cho em."
"Hắc hắc, em cũng đi, hai chúng ta cùng làm."
"Đi thôi."
Hai người tới nhà bếp, Kỷ Khuynh Nhan vén tay áo lên.
"Em nhào bột mì, anh tới chuẩn bị cái khác."
"Nhào bột mì là công việc cần kỹ thuật, em xác định mình làm được hả?"
"Thử một chút thì biết mà?!" Kỷ Khuynh Nhan tự tin tràn đầy nói: "Hẳn là một tô bột mì, nửa bát nước."
"Gần như là vậy, nhưng hãy thử thêm nước, phương pháp em mới nói chỉ là tỉ lệ đại khái."
"Biết rồi."
"Anh vẫn có chút không an tâm, anh nhìn em làm."
"Anh cứ xem thường em như vậy à? Em là tốt nghiệp Yến Đại đấy."
"Đại học Yến đại của em cũng qua chuyên nghiệp rồi, ngay cả món ăn phương đông cũng dại mấy em nấu."
"Cái đó thì không phải, em là muốn nói, em có đầy đủ thông minh, anh làm được thì dựa vào cái gì mà em không làm được."
"Ý em là gì, xem thường trường khoa học và kỹ thuật Trung Hải của anh"
"Hì hì, em chưa nói vậy mà, là anh nói đấy chứ." Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan đem Lâm Dật đẩy sang một bên, "Đi làm việc của anh đi, em tự mình làm được."
"Trong cửa tiệm có ai không?"
Nghe phía bên ngoài truyền tới âm thanh, Kỷ Khuynh Nhan thúc giục: "Nhanh đi nhanh đi, khách tới rồi."
"Được."
Lâm Dật đi ra ngoài, nhìn thấy là một cặp đôi tình nhân trẻ tuổi, giá trị nhan sắc rất tốt, cũng coi như xứng đôi vừa lứa.
"Anh yêu anh xem, ông chủ thật sự rất đẹp trai! Quả nhiênnhững gì học tỷ nói đều là thật!"
"Cái kia, bạn trai của em còn ở đây, nói như vậy mà được à?"
"Không liên quan nha, đây là quyền lợi thưởng thức cái đẹp nha, em chỉ là đơn thuần thưởng thức trai đẹp thôi, anh ấy sẽ không để ý."
Nói xong, nữ sinh nhìn nam sinh, "Anh nói đúng hay không?"
"Vậy anh ngày hôm qua liếc nhìn học tỷ, em làm sao một buổi tối đều không nói chuyện cùng với anh."
"Đó đều là việc làm mà cặn bã nam hay làm, anh còn có mặt mũi để nói à, có tin hay không em lấy búa bạo đầu chó của anh."
"Vậy em cũng không được nhìn trai đẹp."
"Tính chất không giống nhau." Cô gái nói ra: "Em xem chính là trai đẹp đứng đắn, anh xem chính là học tỷ không đứng đắn, loại tư tưởng này rất nguy hiểm."
Lâm Dật gật đầu, trong lòng nói thầm, "Cô nương, tôi cảm ơn toàn gia đình cô."
Nhìn ra, bạn trai cũng là người đàng hoàng, cô nương tuy rằng tính khí bốc lửa chút, nhưng người cũng không tệ.
Tình yêu thời đại học, vẫn là rất tốt đẹp.
So sánh với mình liền thật đáng buồn.
Ở trường đại học, những nữ sinh kia đều cảm thấy không xứng với chính mình, không một ai dám thổ lộ, chỉ có thể dám lấy phao làm phương thức hẹn mình ra ngoài.
Thậm chí ngay cả cơ hội trả tiền cũng không cho mình trả.
Thực sự là đáng thương, thật hâm mộ những mối tình như vậy.
"Đồ ăn trên menu đều có thể làm, nhìn xem có món gì muốn ăn." Thấy hai người ngồi xuống, Lâm Dật hỏi.
Cô gái duỗi ra hai ngón tay, cười nói: "Hai phần cơm rang trứng, cho tôi nửa phần là được rồi, còn dư lại nửa phần, để vào khay của anh ấy."
Nói xong, con gái còn nghĩ linh tinh nói: "Tại sao mỗi ngày đều ăn như vậy? Ăn như heo mà vẫn gầy như vậy, đúng là nghiệp chướng."
"Được, chờ chút."
Nói xong, Lâm Dật xoay người đi vào phòng bếp sau.
Nhưng mới vừa vào đến, trực tiếp sững sờ.
Trong chậu Inox, có đầy ấp bột mì, mà Kỷ Khuynh Nhan còn đang không ngừng đi đến thêm bột mì.
"Em đang làm gì vậy? Em không phải là học thương mại quốc tế sao? Trộn xi măng không phải là việc mà em nên làm."
Kỷ Khuynh Nhan ủ rũ quay đầu lại, trên mặt đẹp dính không ít bột mì, oan ức nhìn Lâm Dật.
"Lúc đầu em cảm thấy bột mì ít quá, không đủ em ăn, liền bỏ thêm bột mì vào, sau đó nước không đủ, lại bỏ thêm nước, thêm xong sau lại thấy bột không đủ, cho nên liền biến thành hồ dán rồi."
"Anh cảm giác em nói không phải là tô mì này, mà là đầu óc của em đấy."
------
Dịch: MBMH Translate