Dưới sự chú ý của mọi người, Lâm Dật mang theo bóng, rồi nhảy lên cao theo đường ném phạt.
Thân thể giãn ra hết mức, như một thanh kiếm phủ uy lực to lớn, bay qua trước mắt vô số người!
Hô thông!
Lâm Dật hung hăng đem bóng rổ đập vào vòng rổ.
Thời gian ngay lúc này tựa như đã dừng lại.
Chỉ có khung bóng rổ đang lắc lư như nói rõ vừa mới xảy ra chuyện gì.
“Mẹ nó, là cú bổ đập tomahawk, đây là chuyện mà người có thể làm sao?”
Đôi mắt đẹp của Kỷ Khuynh Nhan trừng lớn, cô đang cảm thấy choáng.
Lâm Dật vừa rồi nhảy thật là cao a.
Chuyện cải thiện gen sẽ không có vấn đề gì lớn.
Ngạch... Sao mình lại nghĩ tới loại vấn đề cảm thấy xấu hổ này chứ.
“Tôi thao, trâu bò, đại thần!”
Sau mấy phút yên tĩnh ngắn ngủi, trong sân bóng rổ, vang lên từng đợt tiếng thán phục.
Trong mắt của mỗi người đều lộ ra vẻ rung động và sùng bái, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Dật, không thể dời đi.
Điều này cũng làm cho lòng hư vinh của Kỷ Khuynh Nhan vô cùng thỏa mãn.
Loại cảm giác này thật là tốt nha.
“Quả bóng này có được không?”
“Quá được.”
Kỷ Khuynh Nhan kích động đến giậm chân, nếu như không phải là có nhiều người ở đây, thì nhất định cô sẽ chạy tới hôn Lâm Dật một cái.
Ánh mắt của mấy nữ sinh Triệu Duyệt Đồng đều đã phát sáng như sao.
Không chỉ là đại thần máy tính, mà còn chơi bóng rổ tốt như vậy.
Trên thế giới sao lại có người hoàn mỹ vô khuyết như vậy chứ!
Lâm Dật quay đầu nhìn Phùng Thế Vũ, “Cậu không phải nói muốn đánh bảy quả bóng sao, hiện tại bắt đầu đi, dù sao tôi cũng đang nhàn rỗi.”
“Ngạch...”
Phùng Thế Vũ sửng sốt không nói nên lời, những người khác đều mang dáng vẻ xem kịch vui.
Từ tư thế ném rổ và úp rổ vừa rồi có thể nhìn ra, người ta tuyệt đối là có bản lĩnh chơi bóng rổ, hơn nữa còn tuyệt đối không kém.
Úp rổ nhìn như đơn giản, nhưng tuyệt đối là chuyện cần có kỹ thuật.
Cũng không phải chỉ cần nhảy cao là có thể úp rổ, mà anh ấy còn có thể thực hiện động tác quá mức như thế, thực lực đương nhiên là trên Phùng Thế Vũ.
Tuy rằng còn chưa đánh, nhưng kết quả đã rõ ràng.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Có đánh hay không?”
“Cái kia, tôi đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, hôm nay không đánh nữa, hôm nào đó chúng ta lại chơi đi.”
“Vậy được thôi, không đánh thì không đánh.”
Thuận miệng trả lời một câu, Lâm Dật ôm bả vai Kỷ Khuynh Nhan.
“Cũng không còn sớm nữa, hai ta trở về đi.”
“Ừm, vâng.”
Sau khi Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan rời đi, Phùng Thế Vũ đi tới trước mặt Triệu Duyệt Đồng.
“Tiểu Đồng, cậu không phải mới vừa hối hận sao, tớ cũng cảm thấy so như này cũng không có ý nghĩa gì nữa, vậy cứ theo như lời cậu nói đi.”
“Cậu không có can đảm so với người ta, bây giờ nói hối hận làm cái gì. Tóm lại hai chúng ta là không thể nào, với lại cậu cũng không có cơ hội nữa đâu, sau này đừng gửi tin nhắn Wechat cho tôi nữa.”
Lâm Dật cũng không biết, trong lúc vô tình mình đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Phùng Thế Vũ.
Chuyện này rất xin lỗi.
Hai người chậm rãi về tới cửa tiệm nhỏ, rồi lái xe về Cửu Châu Các.
Lâm Dật ngồi ở trên sô pha, Kỷ Khuynh Nhan cắt hoa quả, bưng đến trước mặt anh.
Cô bước qua ngồi xuống trên đùi anh, bưng lấy mặt của anh nói, “Anh vừa rồi thật sự là quá tuyệt vời, những người khác đều hâm mộ anh chết đi được.”
Lâm Dật có chút dở khóc dở cười, “Chỉ là mấy quả ba điểm và úp rổ, có đến mức khiến em cao hứng đến bây giờ không.”
“Đó là anh chưa nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của bọn họ.”
“Được thôi, em vui là được rồi.”
Kỷ Khuynh Nhan cười híp mắt, bưng lấy mặt Lâm Dật, nói một cách nghiêm túc.
“Lúc chúng ta đi dạo ở trong trường học, anh nói em đã hoàn thiện cuộc sống của anh, những lời này là thật sao?”
“Đương nhiên là thật.”
“Trên đường trở về, em cũng nghĩ về nó một lát, em cảm thấy anh đối với em mà nói cũng là như vậy.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Cho nên anh yên tâm, chờ đến lúc mà anh già, không thể đi đứng được, hoặc là chân bị tê liệt, em cũng sẽ dùng xe lăn đẩy anh, tuyệt đối sẽ không để anh ngồi ở một bên, nhìn em nhảy quảng trường cùng với những lão đầu khác.”
“Chờ đã...” Lâm Dật nói:
“Chẳng lẽ lúc về già, anh không thể khỏe mạnh một chút sao? Chẳng lẽ kết cục cuối cùng của anh chính là tê liệt? Chẳng lẽ không thể là anh đẩy em sao?”
“Ai nha, em chỉ là ví dụ một chút, chứng minh sau này em nhất định sẽ đối tốt với anh.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Cho dù sau này tính mạng của anh cần dựa vào thiết bị để duy trì, thì em cũng nhất định sẽ tìm bác sĩ toàn lực cứu giúp anh.”
“Nếu có một ngày, tính mạng của anh cần dựa vào thiết bị để duy trì, thì em cứ để bác sĩ cho anh ra di thanh thản, một đời lẫy lừng của anh không thể có cuộc sống cuối đời quá oan uổng như vậy được.”
“Anh chắc chắn chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
Kỷ Khuynh Nhan đứng lên từ trên người Lâm Dật, đi tới bên cạnh TV.
“Ai mẹ nó, em đừng rút Router a.”
...
Có lẽ là bởi vì tâm tình tốt cho nên sáng ngày thứ hai, Kỷ Khuynh Nhan làm mấy món ăn, đều là món mà Lâm Dật thích ăn, dùng cái này để khen thưởng anh.
Sau khi ăn xong, Kỷ Khuynh Nhan mặc áo sơ mi màu xanh lam, váy đuôi én màu trắng cùng với xăng-đan trong suốt, đi ra ngoài cùng Lâm Dật.
“Anh muốn lái Koenigseg ra ngoài sao?”
“Đi ra ngoài nói chút chuyện, không đến cửa tiệm thì không cần lái FAW.”
“Là muốn nói chuyện về hệ điều hành điện thoại di động sao.”
Lâm Dật gật gật đầu, “Ừm.”
“Cũng được, dù sao chúng ta cũng kiếm được tiền, phóng túng một lần cũng là bình thường.” Kỷ Khuynh Nhan gật đầu nói.
Nói chuyện đơn giản vài câu, hai người mỗi người đều tự lái xe đi ra ngoài.
Kỷ Khuynh Nhan đến tập đoàn Triều Dương, Lâm Dật lái xe đến chỗ Lương Nhược Hư.
“Cô có ở văn phòng không.”
Trên đường, Lâm Dật gọi điện thoại cho Lương Nhược Hư.
“Tôi đang ở nhà, còn chưa có đi ra ngoài.”
“Bây giờ là lúc nào rồi, cô còn chưa ra ngoài, có muốn tiền thưởng chuyên cần tháng này nữa hay không.”
“Ai dám trừ tiền của tôi?” Lương Nhược Hư vừa cười vừa nói:
“Mấy ngày trước chú Trần có gọi điện thoại cho tôi, muốn hẹn anh ăn một bữa cơm, nhưng tôi biết anh không thích xã giao, cho nên đã giúp anh cự tuyệt.”
“Thật tốt, chú ấy mời tôi ăn cơm làm gì?”
“Anh đã làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, lấy được phúc lợi vô cùng lớn cho dân chúng, chú ấy chắc chắn là muốn cảm tạ anh. Hơn nữa chú ấy còn nói muốn cho anh cái chức vụ Tổng thư ký Hiệp hội y học Trung Quốc, chuẩn bị để cho tôi đưa thư mời cho anh đây.”
“Lúc nào anh có thời gian thì đến gặp tôi một chuyến đi.”
“Tôi hiện tại đang có thời gian, ở nhà chờ tôi.”
“Vậy anh mua giúp tôi một hộp sữa chua đi, tôi muốn uống.”
“Sao cô lại lắm chuyện như vậy.”
“Tiệm của anh có còn muốn kinh doanh nữa hay không, có tin tôi niêm phong nó không.”
“Xem như cô giỏi.”
Lâm Dật lái xe đến nhà Lương Nhược Hư, cũng thuận đường giúp cô mua hai hộp sữa chua.
Rất hiển nhiên, Lương Nhược Hư vừa mới ngủ dậy, trên người còn mặc đồ ngủ, tóc rối bời, hai chân trắng nõn như ngọc trần trụi bên ngoài, trước người tròn trịa, vô cùng no đủ, biểu lộ rõ dáng vẻ ở nhà của người phụ nữ.
“Anh chủ động gọi điện thoại cho tôi, có phải là có việc gì không?”
“Cô nói như vậy, có khác nào tôi là kẻ nịnh bợ không, chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể tìm cô sao?”
“Anh xác định không có chuyện gì sao?”
“Bản thân tôi không có việc gì, nhưng chuyện này có liên quan đến cô, cho nên tôi mới đến.”
“Chuyện có liên quan đến tôi sao?”
“Đưa cho cô chút chiến tích, muốn hay không?”
“Anh lại lắc qua lắc lại rốt cuộc ra thứ gì cơ chứ?”
“Chúng tôi đang bí mật khai phá một hệ điều hành điện thoại di động, vẫn đang tiến hành như cũ, người chỉ đạo viết tên cô.”
“Anh đừng có lừa tôi.” Lương Nhược Hư nói:
“Hệ điều hành điện thoại di động cũng không phải là cái gì cao siêu. Nếu như anh có việc cần tôi giúp đỡ thì cứ nói thẳng, mỗi một ngày của tôi đều không phải là để anh lừa dối đâu.”
Lâm Dật cười hắc hắc, “Vậy thì tôi cũng không giấu cô nữa, có thể hạ một ít chính sách được không?”
“Chính sách gì anh nói xem.”
“Lễ hội mùa xuân, quyền tiêu đề độc nhất vô nhị, tiền không quan trọng, chỉ cần số lượng, tôi sẽ lấy lên. Nhưng tôi không muốn tham gia quá trình đấu thầu, việc này có thể thao tác một chút hay không?”
“Trên lý luận là không thể.”
Lâm Dật cười một tiếng, trong nháy mắt liền hiểu.
Tại quốc gia như Trung Quốc, nói chuyện tuyệt đối là một môn nghệ thuật.
Chuyện trên lý luận không được, có nghĩa chính là có thể.
Chuyện trên lý luận có thể, chính là không được.
“Tìm người liên quan nói một câu, vấn đề không lớn, nhưng quá trình thì vẫn nên đi, nhưng cũng chỉ là một cái quá trình, sẽ không ảnh hưởng đến kết quả, điểm ấy anh không cần lo lắng.” Lương Nhược Hư nói:
“Dựa theo giá cả năm ngoái, thì quyền tiêu đề của Lễ hội mùa xuân ước chừng khoảng 1 tỷ. Nhưng lấy danh tiếng tốt trước đó của anh, đoán chừng cũng không cần dùng đến nhiều tiền như vậy đâu, sẽ chỉ thu tượng trưng một chút thôi.”
“Có lời này của cô tôi an tâm rồi.”
Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật chăm chú, “Anh muốn làm quảng cáo gì? Mới nghiên cứu ra điện thoại di động sao?”
“Không phải điện thoại di động, mà là hệ điều hành.”
“Hệ điều hành?”
Lương Nhược Hư có chút nghĩ không ra, “Nào có đơn quảng cáo cho hệ điều hành điện thoại di động chứ? Không có ý nghĩa gì cả?”
“Đây là một loại thử nghiệm mới của tôi.” Lâm Dật nói:
“Bởi vì hiện tại thị trường điện thoại di động đã được định, không phải Apple iOS thì cũng là Google Android. Nếu như dùng phương thức truyền thống để tuyên truyền, thì hiệu quả chắc chắn sẽ không lý tưởng, cho nên tôi định đem hệ điều hành điện thoại di động mới xem như hàng hoá, đóng gói rồi đem bán.”
“Cho nên anh muốn lợi dụng hướng phát triển của lễ hội mùa xuân để làm chuyện này?”
“Chính là như vậy.”
------
Dịch: MBMH Translate