Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 620 - Chương 618. Em Chính Là Thích Dáng Vẻ Anh Được Nhiều Người Ngưỡng Mộ

Chương 618. Em Chính Là Thích Dáng Vẻ Anh Được Nhiều Người Ngưỡng Mộ
Chương 618. Em Chính Là Thích Dáng Vẻ Anh Được Nhiều Người Ngưỡng Mộ

“Cái này?”

“Ngạch... Trình độ này của em...” Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng nói.

“Bình thường lúc em nhéo anh không phải rất có lực sao.”

“Cái kia không giống nhau nha, điểm phát lực không giống nhau.” Kỷ Khuynh Nhan nhỏ giọng nói, “Nếu như có trận đấu, chuyên so nhéo người, hai chúng ta mà dự thi, em cảm thấy mình có thể giành được giải.”

“Được rồi, chúng ta đổi chủ đề đi.”

Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì lôi kéo tay Lâm Dật, “Anh tới đi, ném thử bóng ba điểm, đừng làm mất mặt nha.”

“Chút chuyện nhỏ thôi, nhắm mắt cũng có thể quăng vào.”

Bọn người Phùng Thế Vũ âm thầm khinh bỉ.

Khoác lác cái gì chứ.

Đó là vòng rổ, cũng không phải khung thành, anh cho rằng có thể tùy tiện ném vào sao!

Ba!

Bóng ba điểm vào rổ.

“Không tệ lắm.” Kỷ Khuynh Nhan giơ ngón tay cái lên.

Nhưng bọn người Phùng Thế Kiệt lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn, thật sự vào rồi sao?

“Lại tới thêm một quả, thêm một quả nữa đi.” Kỷ Khuynh Nhan nóng lòng muốn xem.

Cô rất hưởng thụ việc Lâm Dật được vạn người theo dõi, cảm thấy như mình cũng có chút mặt mũi.

“Một quả ba điểm mà thôi, em cũng không ngại nhàm chán sao.”

“Có cái gì mà nhàm chán, có thể ném được ba điểm, đã là rất lợi hại.” Kỷ Khuynh Nhan rất thỏa mãn mà nói.

Bởi vì tư thế ném bóng vào rổ của Lâm Dật rất tiêu chuẩn, có vẻ như năng lực vận động rất tốt.

Chờ sau này có con, có thể cải thiện gen năng lực vận động còn thiếu của mình.

Hả?

Sao mình lại nghĩ đến vấn đề xấu hổ như vậy chứ?

Lần này, Lâm Dật đứng ở vị trí xa hơn, “Anh lại ném thêm một quả cho em xem.”

“Ừm, cố lên.”

“Đứng xa như vậy, có phải là có chút giả bộ hay không?” Lưu Tể Nguyên nói: “Cũng chưa hẳn là có thể đụng tới vòng rổ đi.”

“Tôi cũng cảm thấy anh ta đang giả bộ.” Phùng Thế Vũ nói.

“Các người không phải là đang ghen tị đó chứ.” Đồng Phỉ nói.

“Không phải là ghen tị gì mà là căn bản là không có khả năng.” Phùng Thế Vũ nói:

“Các người nhìn chỗ đứng của anh ta xem, đã ở giữa sân, cảm thấy mình là vận động viên chuyên nghiệp sao? Tuyển thủ nghiệp dư không có khả năng có lực cánh tay mạnh như vậy được, tôi đoán anh ta ngay cả vòng rổ cũng không thể đụng tới.”

“Không sai, đây là phản nhân loại.” Lưu Tể Nguyên nói.

Hai tay Phùng Thế Vũ vẫn ôm trước ngực, nhìn có chút hả hê nói: “Nếu như có thể ném vào thì tôi sẽ ăn luôn bóng rổ.”

Ba!

Bóng rổ bay giữa không trung, tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ, sau đó vào rổ.

“Mẹ nó!”

“Chuẩn như vậy!”

Trên sân bóng rổ vang lên từng đợt kinh hô.

Liên tục ném vào hai quả, mà tư thế lại còn chuẩn như vậy, xem ra cũng đã từng luyện qua!

“Anh Vũ, việc này có chút xấu hổ a.” Lưu Tể Nguyên nói.

“Anh không phải đã nói, nếu như ông chủ ném vào, thì ăn bóng rổ sao?” Lý Sướng nói.

“Chuyện này...” Vẻ mặt Phùng Thế Vũ xấu hổ, “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, lại nói, ném vào rổ thì tính là gì, người bình thường luyện qua một chút liền có thể luyện tới tỉ lệ chính xác, chơi bóng rổ thực chiến mới là quan trọng nhất.”

“Ông chủ ném chuẩn như vậy, có lẽ thực chiến cậu cũng không phải là đối thủ đâu, cũng không cần ở đây gièm pha người ta làm gì.” Triệu Duyệt Đồng nói.

Cho dù Lâm Dật đã có bạn gái, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của những thứ tiểu mê muội này.

“Tiểu Đồng, cậu nói như vậy thì có chút không đúng rồi. Trình độ của tớ không phải là mạnh nhất, nhưng trong vòng tròn bóng rổ tại Trung Hải, cũng là người có danh tiếng, đánh với anh ta còn không phải là chuyện dễ dàng sao?”

“Vậy cũng không nhất định, cậu cũng đừng mạnh miệng.”

“Tiểu Đồng, nếu không thì như vậy đi, đợi lát nữa tớ và anh ta sẽ đấu một trận Nếu như tớ thắng, thì cậu cho tớ thêm một cơ hội, được hay không.”

“Nếu như cậu thua thì sao?”

“Tớ không có khả năng thua.”

“Cậu đừng tự tin như vậy.” Triệu Duyệt Đồng nói: “Nếu như cậu thua thì sau này đừng quấn lấy tôi nữa.”

“Ha ha, không thành vấn đề, không cho phép đổi ý.”

“Yên tâm, đánh chết tôi cũng không đổi ý.”

“Tiểu Đồng, cậu không phải là thích Phùng Thế Vũ rồi đó chứ.” Lý Sướng nhỏ giọng nói.

“Lúc trước tớ thấy cậu ta cũng rất tốt, nhưng qua chuyện ngày hôm qua thì lại cảm thấy người này không được tốt cho lắm, ngay cả chuyện tối thiểu nhất như tôn trọng người khác cũng không hiểu, nam sinh như vậy không đáng tin.”

“Nếu như cậu đã cảm thấy anh ta không được, vì sao lại cho cậu ta cơ hội?”

“Tớ cho cậu ta cơ hội lúc nào?” Triệu Duyệt Đồng ngơ ngác hỏi lại.

“Cậu không phải nói, nếu như cậu ta đấu thắng ông chủ trong trận đấu một đối một thì sẽ cho cậu ta cơ hội sao, điều này chẳng phải là đại biểu cho việc chấp nhận sao.”

“Nhưng ông chủ ném vô cùng chuẩn, kỹ thuật chắc chắn sẽ không kém.”

“Cậu thật sự là học tập đến choáng váng rồi, ngay cả loại người bỏ tiết thể dục mỗi năm như tớ đều biết, thực chiến và ném bóng là hai chuyện khác nhau, sao cậu lại không biết chuyện này chứ.”

“Chênh lệch lớn như vậy sao?”

“Đương nhiên.” Lý Sướng nói:

“Ông chủ có lẽ cũng đã từng chơi bóng rổ, nhưng Phùng Thế Vũ là người của đội bóng trường học, bọn họ căn bản không thể nào so sánh với nhau được.”

Thấy Lý Sướng nói như vậy, Triệu Duyệt Đồng mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lặng lẽ kéo Đồng Phỉ sang một bên.

“Phỉ Phỉ, cậu cảm thấy nếu ông chủ và Phùng Thế Vũ đấu đơn thì ai sẽ thắng?”

“Điều này còn cần phải nói sao, chắc chắn là Phùng Thế Vũ a, dùng cái mông nghĩ cũng biết kết quả.”

Đồng Phỉ cười mập mờ một tiếng, lấy cùi chỏ lặng lẽ đụng Triệu Duyệt Đồng một chút, “Có phải là sau khi nhìn thấy bạn gái của ông chủ, thì hối hận vì đã từ chối Phùng Thế Vũ rồi? Hối hận thì cứ nói thẳng đi, cũng không phải là chuyện gì lớn, cũng không cần thiết phải dùng phương thức như vậy, càng che sẽ càng lộ nha.”

“Làm gì có.” Triệu Duyệt Đồng nói.

Lúc này cô cũng mới ý thức được suy nghĩ vừa rồi của mình, có chút ngây thơ.

“Phùng Thế Vũ, tôi hối hận rồi, những lời vừa mới nói không tính là gì hết.”

“Không tính là gì hết?” Phùng Thế Vũ nói:

“Cậu vừa mới nói, có đánh chết cũng không đổi ý. Nếu như cậu không muốn giữ lời hứa, thì tự động phán định anh ta thua, vừa lúc tớ đánh thắng anh ta cũng không có cảm giác thành tựu gì, người khác còn nói là tớ khi dễ người.”

Triệu Duyệt Đồng không nói, cảm giác mình đã bán đứng chính mình.

“Tiểu Đồng, tôi thấy cậu vẫn là nhập gia tùy tục đi.” Lý Sướng an ủi:

“Khả năng ông trời cũng hy vọng hai người ở cùng một chỗ, không phản kháng được thì yên lặng hưởng thụ đi.”

“Nhưng tớ lại không muốn như vậy.” Triệu Duyệt Đồng không cao hứng nói: “Sớm biết kết quả là như vậy thì tớ chắc chắn sẽ không đánh cược với cậu ta.”

“Nhưng việc đã đến nước này rồi, cậu hối hận cũng vô ích.” Lý Sướng nhún vai nói:

“Cậu chỉ có thể gửi hy vọng rằng ông chủ có thể thắng.”

“Vậy cậu nói xem ông chủ có cơ hội thắng không?”

“Cậu bây giờ ngủ một giấc, trong mộng có thể sẽ có cơ hội.”

“Vậy là xong rồi.” Triệu Duyệt Đồng uể oải nói.

Mấy người trò chuyện ở một bên, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đều không có nghe được, chỉ là ở một bên chơi đùa.

“Lâm Dật, trình độ của anh cũng quá được đó chứ, sao lúc trước em lại không biết anh lợi hại như vậy nhỉ.”

“Anh từng làm giáo viên bóng rổ tại trường đại học Sư Phạm, chẳng lẽ việc này em quên rồi sao?”

“Khi đó em cho là, anh chỉ nói đùa vài câu, động miệng để lên lớp, cũng không biết anh lại lợi hại như vậy, hắc hắc...”

Vẻ mặt của Kỷ Khuynh Nhan giống như một tên trộm.

“Anh nhìn đàn ông bốn phía xem, bọn họ đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn anh kìa, xem ra bọn họ cũng không có lợi hại như anh.”

“Đừng khen anh nữa, khen nữa anh sẽ lên trời mất.”

“Anh đúng là rất lợi hại nha.” Kỷ Khuynh Nhan đẩy Lâm Dật nói:

“Anh ném thêm một quả có độ khó cao hơn đi, để bọn họ lại hâm mộ một hồi.”

“Quả bóng mà anh vừa mới ném đã là rất khó khăn rồi.”

“Chẳng lẽ không có phương thức ném bóng lợi hại hơn nữa sao?” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Em muốn thấy ánh mắt hâm mộ của bọn họ đối với anh.”

“Vậy anh sẽ biểu diễn cho em một tuyệt kỹ rung động toàn trường, cam đoan trong đời này em chưa thấy qua.”

“Tốt, tốt.”

“Chờ chút.”

“Anh!”

Nhìn thấy Lâm Dật đi ra khỏi hàng ba điểm, Phùng Thế Vũ gọi Lâm Dật lại.

“Chuyện gì vậy?”

“Ném rổ nhiều cũng không có ý nghĩa, hai chúng ta đấu bóng đi?”

“Tùy tiện ném mấy quả bóng thôi, đấu bóng xong chắc chắn một thân sẽ đầy mồ hôi mất.”

“Năng lực vận động không kém đến mức như vậy đi, chỉ bảy qủa bóng mà thôi, vài phút là có thể giải quyết xong trận đấu.”

“Vậy cũng được, vừa lúc cũng đã lâu rồi tôi không chơi bóng rổ, đợi lát nữa sẽ đánh bảy quả.” Lâm Dật cảm thấy không quan trọng, nói.

“Đợi lát nữa đánh sao?”

“Bạn gái của tôi muốn xem tôi biểu diễn tuyệt kỹ, chờ tôi biểu diễn xong, chúng ta lại tiếp tục đánh.”

“Được, anh tới trước đi.” Phùng Thế Vũ cũng không vội.

“Anh Vũ, chẳng lẽ anh không nhân lúc này làm nóng người sao?” Lưu Tể Nguyên nói.

“Đánh với anh ta cần gì làm nóng người, đoán chừng sau khi đánh xong bảy quả, tôi ngay cả mồ hôi cũng không đổ.”

“Nói cũng đúng, chênh lệch giữa các người quả thực là không nhỏ.”

Triệu Duyệt Đồng thầm thở dài, nàng đã hối hận muốn chết.

Cùng lúc đó, ánh mắt của mọi người, đều rơi xuống trên người Lâm Dật.

Chỉ thấy anh cầm bóng rổ, lui đến vị trí giữa sân, mọi người cũng không biết anh muốn làm gì.

“Anh ta muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn ném mù sao?” Lưu Tể Nguyên hỏi.

“Có thể là vậy đi, đây cũng coi như là có chút kỹ thuật, nhưng trong đó còn bao gồm rất nhiều yếu tố may mắn. Nếu như ném vào thì có thể giả vờ trước mặt bạn gái, ném không vào thì có thể nói rằng mình không phát huy tốt. Tóm lại mục đích của anh ta chỉ có một, chính là giả bộ, khoe khoang trước mặt bạn gái.”

Nhưng tại lúc này, Lâm Dật di chuyển.

Dẫn bóng, xông về phía vòng rổ.

“Tôi dựa vào, đây là cái gì? Cũng không phải ném bóng mù!” Lưu Tể Nguyên kinh ngạc nói.

“Chẳng lẽ là muốn biểu diễn layup sao?” Phùng Thế Vũ nhìn mà mộng bức.

Loại kỹ thuật chạy ba bước ném bóng này, so với ném bóng ba điểm khó hơn không ít đâu, anh biểu diễn cho ai xem!

Cho dù bạn gái của anh không hiểu bóng rổ, nhưng trong sân bóng, có nhiều người yêu thích bóng rổ như vậy.

Thật sự là phục.

Ngay cả giả bộ cũng không biết!

“Mẹ nó, anh ta đang free throw line dunk, anh ta không phải muốn layup, mà là muốn dunk (úp rổ)!”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 618.
Bình Luận (0)
Comment