Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 619 - Chương 617. Không Còn Sau Đó Nữa

Chương 617. Không Còn Sau Đó Nữa
Chương 617. Không Còn Sau Đó Nữa

“Còn muốn đi dạo sao?”

“Chẳng lẽ anh không muốn đi dạo sao? Nếu không thì trở về nhà cũng được.” Kỷ Khuynh Nhan nói.

“Thực ra anh cũng không vội trở về, nhưng cảm thấy đi loanh quanh đây chẳng có gì cả, hay là chúng ta đi dạo phía ngoài trường học?”

“Phía ngoài trường học chỉ có một vài quán ăn vặt đường phố, hôm qua không phải đã đi dạo qua rồi sao.”

“Đó chỉ là những nơi cho dân ngoài nghề, em nhìn ra phía cửa trường học xem, đối diện có Thất Thiên, đi về bên trái một trăm mét có Như Gia, hướng bên phải 50m có GreenTree, lại hướng bên phải 80m có Hán Đình. Đây đều là danh thắng cổ tích xung quanh trường đại học, đều đã đến đây rồi thì nên qua xem một chút, nếu không sẽ chẳng phải là uổng phí cơ hội lần này sao.”

“Anh chính là sắc tâm không thay đổi, vậy mà lại muốn kéo em vào loại địa phương kia.” Kỷ Khuynh Nhan cũng không quay đầu lại mà cứ thế đi về phía trước, “Dù sao em cũng không đi, em cảm thấy ở trong trường học rất tốt.”

Lâm Dật bất đắc dĩ, chỉ có thể đi dạo trong trường học với Kỷ Khuynh Nhan.

Nhưng tại lúc này, một tiếng kinh hô đã phá vỡ sự yên tĩnh của hai người.

“Ông chủ?”

Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan cùng quay đầu, phát hiện phía sau có năm sáu người.

Có mấy người là khách hàng quen của cửa tiệm.

Triệu Duyệt Đồng, Đồng Phỉ, Lý Sướng.

Nhưng ở phía sau các nàng, còn có mấy người nam sinh, Lâm Dật cũng có chút ấn tượng.

Bên trong có một người là bạn trai của Đồng Phỉ tên là Lưu Tể Nguyên.

Mấy người khác là đám người tên là Phùng Thế Vũ là người theo đuổi Triệu Duyệt Đồng hôm qua.

Cuộc sống đại học chính là như vậy, tại lúc ngươi chưa bắt được một nữ sinh thì bình thường đều là lấy phòng ngủ làm đơn vị xuất động.

Nhìn thấy Lâm Dật, mấy nữ sinh đi tới.

“Ông chủ, chị gái này là bạn gái của anh sao?”

“Ừm, chúng tôi đóng cửa tiệm, đi dạo chơi một chút.” Lâm Dật cười đáp lại.

“Chào chị.”

Bởi vì vì mấy nữ sinh đều đã gặp qua Kỷ Khuynh Nhan, cho nên sớm đoán được quan hệ giữa hai người.

Trai tài gái sắc, đứng tại một chỗ quả thực rất xứng đôi.

“Chào các em.” Kỷ Khuynh Nhan cũng cười chào hỏi lại.

“Ông chủ, các người trước đây hẳn là chưa từng tới trường học của chúng em đúng không? Có muốn đi chung hay không?” Triệu Duyệt Đồng mời.

“Tiểu Đồng, cậu mời bọn họ làm gì, chúng ta cứ đi dạo như này không phải là tốt sao.” Phùng Thế Vũ nói.

“Đây là chuyện của tớ, nếu như cậu không thích thì có thể đi chỗ khác.”

Bị dỗi một câu, Phùng Thế Vũ không nói nữa.

Oán hận trong lòng đối với Lâm Dật lại sâu hơn không ít.

Nếu như không phải bởi vì anh ta, thì mình và Tiểu Đồng hiện tại đã tu thành chính quả.

“Như vậy thì cùng nhau đi đi.”

Kỷ Khuynh Nhan vốn không muốn đi cùng người khác, như vậy sẽ quấy nhiễu thế giới riêng của mình và Lâm Dật.

Nhưng người ta cũng đã chủ động nói ra rồi, trực tiếp từ chối cũng không tốt lắm, cũng chỉ có thể cùng đi loanh quanh.

Lý Sướng cười hắc hắc, “Ông chủ, mấy ngày nay ngày nào anh cũng lên diễn đàn trường học của chúng em, hiện tại người biết đến anh càng ngày càng nhiều, công việc làm ăn hôm nay hẳn là rất tốt đúng không?”

“Quả thực tốt hơn một chút, đa tạ.”

“Không cần phải như vậy đâu, chủ yếu là đồ ăn mà các người làm quá ngon, tuy giá hơi đắt một chút, nhưng thỉnh thoảng ăn một lần thì cũng rất không tệ.”

“Hoan nghênh lần sau ghé thăm nhiều hơn.” Kỷ Khuynh Nhan vừa cười vừa nói, rất cảm ơn lời động viên của những người này.

Một đường đi dạo đến sân bóng rổ, nhìn thấy không ít nam sinh đang đổ mồ hôi như mưa, Kỷ Khuynh Nhan hỏi:

“Nếu như em nhớ không lầm thì anh hình như còn chơi bóng rổ đúng không?”

“Cái gì gọi là hình như? Loại trò chơi trẻ con này, anh đã luyện đến thành thục rồi.”

“Ông chủ còn biết chơi bóng rổ sao?” Lý Sướng cảm thấy ngoài ý muốn nói.

“Thứ đơn giản như vậy ai mà không biết chứ.”

“Ông chủ, anh cũng quá lợi hại rồi, không chỉ có lớn lên đẹp mắt, nấu ăn ngon, lại còn biết chơi bóng rổ, còn có thể hoàn mỹ đến đâu đây?”

“Chú ý một chút, chú ý một chút, chị gái của các người đang ở đây.”

“Hắc hắc...” Ba nữ sinh cười rộ lên, “Nhưng quả thực là rất lợi hại nha, em thích nhất là nam sinh chơi bóng rổ.”

“Vậy không phải là vừa lúc sao, bóng rổ là điểm mạnh của tớ.” Phùng Thế Vũ nói.

“Tớ chỉ thích nam sinh chơi bóng rổ giống như ông chủ đây, không phải là người khác.”

Phùng Thế Vũ cảm thấy bó tay rồi, anh ta rõ ràng là đang khoác lác trước mặt bạn gái, như vậy cũng có thể tin sao?

“Lâm Dật, chúng ta đi dạo quanh sân bóng rổ đi.” Kỷ Khuynh Nhan lôi kéo tay Lâm Dật, cười híp mắt nói:

“Em cũng thích nam sinh chơi bóng rổ.”

“Thật hay giả vậy, lúc đầu sao chưa từng nghe em nói qua.”

“Em sợ anh không biết, nói ra sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh nha.”

“Vậy thì đi thôi, qua đó dạo một chút.”

Kỷ Khuynh Nhan và Triệu Duyệt Đồng xuất hiện, khiến cho người trên sân bóng, đều ngừng động tác trên tay lại.

Tuy rằng chơi bóng rổ rất vui, nhưng cũng không có sức hấp dẫn bằng mỹ nữ.

Huống chi là nữ sinh xinh đẹp như vậy.

“Anh Phùng lại tới hành hạ người mới sao.”

Nhìn thấy Phùng Thế Vũ đi tới, người trên sân bóng rổ đều chủ động tiến lên chào hỏi.

Tại Khoa Đại Trung Hải, thành viên đội bóng rổ của trường - Phùng Thế Vũ, có thể được coi là một nhân vật phong vân, chỉ cần nói đến cái tên này thì mọi người hầu hết đều biết là ai.

Chỉ là lần nào cậu ta đến sân bóng rổ, thì cũng đều là hành hạ người mới, cho nên cậu ta cũng không thường tới này, cảm thấy không có ý nghĩa. Cậu ta thường đi đến các trường học khác, tìm người lợi hại hơn để chơi.

“Lúc nãy có người, nói muốn chơi bóng rổ, muốn đến đây nhìn xem.”

Ánh mắt của mọi người, rơi xuống trên người Lâm Dật.

Bởi vì người này có chút lạ mặt, lúc trước chưa từng thấy qua.

“Vậy thì thật là tốt, cùng nhau chơi đi.” Lúc nói chuyện, nam sinh còn đem bóng rổ đưa tới.

“Đánh thì thôi đi, chỉ là đến đi dạo thôi, không có nhiều thời gian như vậy.”

“Vậy thì ném một lúc đi, đều là bạn bè của anh Phùng mà, đừng khách khí.”

Lâm Dật cười tiếp nhận bóng rổ, đưa tới trước mặt Kỷ Khuynh Nhan, “Em có muốn thử một chút hay không?”

“Chuyện này em thật sự không được, thể dục không phải là điểm mạnh của em.”

“Thử một chút xem, dù sao cũng đang nhàn rỗi.”

“Hắc hắc, vậy em sẽ thử một chút.”

Kỷ Khuynh Nhan cầm lấy bóng rổ, đi tới vạch, sau đó dùng toàn bộ sức mạnh ném bóng, bóng rổ không sai biệt lắm bay qua đỉnh đầu của cô, sau đó liền không có sau đó nữa...

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 617.
Bình Luận (0)
Comment