"Lâm tổng, tôi thực sự xin lỗi, việc này là do sơ suất quản lý của chúng tôi. Gần đây chúng tôi đang chuẩn bị kế hoạch tổ chức lại toàn bộ ngành về vấn đề này, phải chấm dứt hoàn toàn hiện tượng tồi tệ này!" Tôn Học Dân cười nói.
"Chuyện này tôi không có đủ tư cách để tham dự." Lâm Dật cười ha hả nói: "Anh xem xử lý là được rồi."
"Được được được, vậy chúng tôi trước tiên đem bọn họ mang về, Long Tâm bên kia không phải là muốn ra thị trường sao? Có chỗ nào cần hỗ trợ, anh lại gọi điện thoại cho tôi là được."
"Được."
Sự việc đã được giải quyết thành công, Lâm Dật cùng với Kỷ Khuynh Nhan cũng đi theo rời đi.
Đi ra khỏi chợ, nhìn thấy hai người lên một chiếc siêu xe màu trắng, Mã Thụ Lượng cùng với Vương Phương cảm thấy cả người cũng không tốt rồi.
Này mẹ nó cái quái gì vậy?
"Chúng ta làm sao bây giờ? Đồ ăn sau bếp, cũng chỉ có thể kiên trì một ngày, phải cần mua chút đồ trở về mới được." Trên đường trở về, Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Đợi lát nữa anh để Vương Thiên Long đưa chút đồ lại đây, đến lúc đó tính tiền cho anh ta cũng được."
"Nhưng như vậy dường như không tính là trải nghiệm thực sự." Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Có một số việc, thể nghiệm qua một lần là được rồi, không cần thiết phải làm thật."
Kỷ Khuynh Nhan gật đầu, cảm thấy Lâm Dật nói cũng có đạo lý.
Nếu như hôm nay, không phải Lâm Dật mang theo mình đi ra, mình cũng không có khả năng biết, trong chợ đầu mối hỗn loạn lẫn lộn như vậy.
Đây có thể là thế giới trong mắt Lâm Dật, tràn ngập khói lửa nhân gian.
Lâm Dật lái xe, cũng không trở về cửa tiệm, mà là đưa Kỷ Khuynh Nhan đến tập đoàn Triều Dương, sau đó chính mình lại trở về cửa tiệm.
Nhìn thấy chiếc Koenigsegg khoa trương dừng ở cửa vào, những người đi qua thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn.
Xe này cũng không thường thấy, người lái cũng thật là đẹp trai.
Nếu như hôm nay không phải thứ hai, không có nhiều học sinh đi dạo, đoán chừng Lâm Dật sẽ bị vây quanh rồi.
Đã đến trong cửa tiệm, Lâm Dật bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Mặc dù bây giờ không có nhiều người, đợi được lúc cơm trưa, liền bề bộn nhiều việc.
Buổi trưa, lục tục có người đi vào.
Không còn Hà Viện Viện cùng Điền Nghiên đứng cửa, hầu hết những người đi vào đều là nữ sinh.
Ăn cơm là một mặt, một mặt khác là vì giá trị nhan sắc của Lâm Dật mà tới.
Dù sao lấy điều kiện của mình, muốn chấm mút thân thể của anh cũng không có khả năng.
Hầu hết các cô gái đến ăn đều tỏ ra rất hợp tác và không gọi thêm món nào khác, cơ bản đều là cơm rang trứng và mì rau.
Ăn cái gì cũng không quan trọng, có thể đến đây được nhìn nhan sắc như hoa của ông chủ, mới là quan trọng nhất.
Bận bịu đến hơn một giờ chiều, Lâm Dật mới lần lượt tiễn hết khách.
Tuy lượng khách hàng không bùng nổ như ngày hôm qua, nhưng doanh thu cũng vượt mốc 3 ngàn.
Lâm Dật suy nghĩ một chút, nếu như đổi thành cuối tuần, chuyện làm ăn sẽ càng thêm nóng hơn.
Nhưng xét theo tình hình trước mắt, doanh thu đột phá vượt qua một vạn tệ, hẳn không phải là việc khó.
Két kẹt ——
Hơn hai giờ chiều, Kỷ Khuynh Nhan đeo túi xách, từ bên ngoài đi vào.
"Sớm như vậy đã tới rồi?"
"Em sợ anh bận rộn, nên đã giao công việc cho người khác làm rồi." Kỷ Khuynh Nhan nhìn cửa tiệm vắng tanh, "Nhưng hôm nay hình như cũng không có việc gì nhiều, em đến sớm."
"Ngày hôm qua là ngày cuối tuần, lại tăng thêm Viện Viện cùng với Điền Nghiên đều ở nơi này, chuyện làm ăn tốt cũng là bình thường. Bây giờ học sinh đều đã vào lớp, hơn nữa cũng đã qua giờ cơm, nên không có ai tới dùng cơm nữa."
"Điền tổng thì em cảm thấy không cần gọi tới, nếu không đem Viện Viện gọi tới." Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Không sao đâu, cửa tiệm của chúng ta đây là làm ăn nghiêm túc, anh sợ cô ấy mà đến, liền biến thành chỗ không đứng đắn."
"Anh đừng nói Viện Viện như vậy, tốt xấu gì cũng là học muội của em đấy."
"Anh khuyên em nhanh chóng cùng với cô ấy đoạn tuyệt quan hệ đi." Lâm Dật nói: "Ngày hôm qua lúc em không có ở đây, những tiểu nam sinh ngây thơ kia, bị cô ấy trêu chọc mặt đỏ đến mang tai đấy, nếu như không biết, người ở ngoài còn tưởng trong cửa tiệm chúng ta kinh doanh cái gì mờ ám."
Kỷ Khuynh Nhan cười rộ lên, tiếng cười như chuông bạc.
"Anh nói như vậy em không phản bác anh được, Viện Viện đúng là loại người có tính cách không kiêng kỵ như vậy."
Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy, cũng nhờ Viện Viện có loại tính cách này, nếu không cũng đã không trở thành cấp dưới của Lâm Dật rồi.
"Được rồi, không nói đến các cô ấy nữa, chúng ta tiếp tục làm việc đi."
"Em buổi sáng tính toán một chút, gần như nhận được 3200 tệ, hôm nay thu nhập vẫn là không tệ." Kỷ Khuynh Nhan cười híp mắt nói:
"Nếu như hôm nay có thể kiếm được một vạn tệ, trừ đi nguyên liệu nấu ăn và tiền thuê nhà, gần như có thể kiếm được 3000 tệ, một tháng chính là hơn chín vạn, một năm thu nhập liền có thể vượt qua một triệu rồi. Em cảm thấy về sau, cho dù hai người chúng ta không buôn bán, cũng có thể nuôi sống chính mình được rồi."
"Hầu như cuộc sống của người bình thường đều là như thế này, tính kế đi ra ngoài."
"Ừ, kỳ thực em cảm thấy cuộc sống như thế này cũng khá thú vị, mỗi lần nhìn thấy thông báo chuyển khoản, cảm giác thỏa mãn hơn với đàm phán thành công một dự án."
"Đây chính là thú vui của những người bình thường, người có tiền bình thường lĩnh hội không tới."
Kỷ Khuynh Nhan cười hắc hắc, vén một bên tóc rồi ngồi xuống quầy thu ngân.
"Mấy ngày nay như thế nào, có đơn hàng online nào không?"
"Em ngược lại là nhắc nhở anh, nên tắt hệ thống giao hàng mang đi, hiện tại công việc kinh doanh trong cửa tiệm càng ngày càng tốt, anh không thể lo việc buôn bán mang đi được nữa."
"Vẫn là để đó đi, chúng ta có thể không bán đồ, cũng xem như cái tuyên truyền rồi." Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Cũng được, anh tăng phí giao hàng cao lên một chút, như vậy sẽ không có ai đặt hàng rồi."
"Ừm, em nghe anh." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Phí giao hàng tăng lên 50 tệ được không?"
Lâm Dật nhéo nhéo khuôn mặt mặt mềm mại của Kỷ Khuynh Nhan, "Dùng sức nhiều như vậy, em mới tăng được có 50 tệ à, em còn có tiền đồ hay không."
"50 tệ đã là không ít rồi, lúc em gọi đồ ăn mang đi, quán đắt nhất cũng chỉ có 20 tệ thôi."
"Nhưng mà em làm như thế này cũng không có hiệu quả cho lắm, lại công thêm phí giao hàng 500 tệ đi."
"Có phải là quá khoa trương một chút rồi không?"
"Đừng nghĩ nhiều như thế, làm nhanh đi."
------
Dịch: MBMH Translate