"Này, như vậy tốt sao?"
Tình hình như vậy, Kỷ Khuynh Nhan quả thực chưa từng thấy, chỉ lo là xảy ra chuyện gì.
"Đừng sợ, đánh rắm cũng không có gì đâu."
Những người bán hàng xung quanh cũng bối rối.
Chuyện này thật là khó tin cặp vợ chồng trẻ lái xe ba bánh đi chở hàng thật sự có thể tìm đến cục trưởng?
Có nói phét quá không.
"Các anh đang làm gì ở đây!"
Ngay khi tình huống diễn ra tới mức không kiểm soát được, một người mặc tây trang, mang theo hai người mặc đồng phục an ninh, từ nơi không xa đi tới.
Đẩy những người đang vây xem ra, đi tới trước mặt Lâm Dật.
"Quản lý Mã đến rồi."
Người được gọi là quản lý Mã, tên là Mã Thụ Lượng, là quản lý an ninh của thị trường phát triển nông nghiệp.
Vào các ngày trong tuần, nhiệm vụ chính là duy trì trật tự của chợ đầu mối và điều chỉnh những mâu thuẫn giữa người bán và người bán, giữa người mua và người bán.
"Vương Phương, cô nằm trên đất làm gì vậy."
"Quản lý Mã anh đã đến rồi."
Nhìn thấy Mã Thụ Lượng, Vương Phương từ trên mặt đất đứng lên.
Eo không mỏi, chân không đau, trái tim cũng không khó chịu.
"Hai người kia, vu hãm tôi bán cho bọn họ rau hư, còn đập phá quầy rau của tôi nữa, người giúp việc của nhà tôi cũng bị anh ta đánh."
Mã Thụ Lượng liếc nhìn tình hình, ngước mắt nhìn Lâm Dật.
"Người anh em, anh là có ý gì, anh không thể thấy người ta chỉ là người bán rau mà khi dễ người được." Mã Thụ Lượng nói.
"Tôi khi dễ người lúc nào?"
"Người bị anh đánh thành như vậy, còn không gọi là khi dễ người sao?" Mã Thụ Lượng nói:
"Anh cho là tôi ăn no rồi không có chuyện gì làm à?"
"Anh đừng có nói bậy nói bạ, ai nhìn thấy anh ở chỗ tôi mua đồ ăn chứ?" Vương Phương kêu gào nói.
Kỷ Khuynh Nhan quay đầu lại, nhìn những người khác, "Bọn họ đều thấy được."
"Nè nè nè, tiểu cô nương, cô nhưng đừng có mà nói nhảm, chúng tôi cái gì cũng không thấy."
"Tôi ở đây nhìn chăm chú một đêm rồi, nhưng chưa từng thấy các cô tới đây mua thức ăn nha."
"Người ta từ sáng sớm đến bây giờ, còn chưa mở hàng đấy, các cô cũng đừng có mà oan uổng cho tôi như thế."
Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp ở chợ rau, lúc này tự nhiên sẽ đứng chung một chỗ.
Bằng không ngày sau cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, còn thế nào làm ăn được?
"Các người nói dối!" Kỷ Khuynh Nhan nói, "Khi chúng tôi đến mua hàng vào buổi sáng, rõ ràng các người cũng đều ở đây!"
"Cô nói cái này là có ý gì? Chúng tôi cùng Vương Phương không quen không biết, cũng không có lý do giúp cô ấy, nhìn thấy chính là nhìn thấy, không thấy chính là không thấy, cũng không nói dối gạt người việc gì."
"Cô!"
"Được rồi, đừng nói nữa." Lâm Dật lôi kéo Kỷ Khuynh Nhan, "Cùng bọn họ tính toán những thứ vô dụng này làm gì."
"Người anh em, sự tình đều bày ở trước mắt rồi, anh có phải hay không cho chúng tôi một lời giải thích?" Mã Thụ Lượng nói.
Trên thực tế, việc ở chỗ này, Mã Thụ Lượng đều hiểu rõ.
Nhất định là Vương Phương và người của cô ta bán cho người ta rau nát, lúc trước cũng không phải là chưa từng làm bao giờ.
Nhưng dưới tình huống có chứng cứ xác thực, chính mình tất nhiên cần phải giúp đỡ khách hàng.
Nhưng tình huống trước mắt không giống nhau, một chút chứng cứ cũng không có, hơn nữa còn có người bên ngoài làm chứng, mình phải giúp đỡ Vương Phương mới được.
"Giải thích cái cộng lông, đợi lát nữa người tới rồi, có người sẽ nói chuyện với anh."
"Người đến?" Mã Thụ Lượng bị làm cho sửng sốt, "Ai tới?"
"Quản lý Mã, bọn họ nói tìm Tôn cục trưởng cục công thương tới." Vương Phương nói.
"Tôn cục?" Mã Thụ Lượng lẩm bẩm một câu, "Không phải cục trưởng cục công thương họ Lý sao? Tôi chưa nghe nói người nào có họ Tôn."
"Hả?"
Đám người phản ứng lại, cảm giác sự việc có điểm không đúng.
Không phải là khoe khoang sao?
Có vẻ như thật có khả năng này.
Lại như Vương Phương mới vừa nói, nếu là thật có năng lực lớn như vậy, cũng không đến nỗi cưỡi xe ba bánh đi lấy hàng.
“Quản lý Mã, anh nói chuyện này phải làm sao? Bọn họ quậy banh quầy rau của tôi, còn đánh người làm của tôi nữa, nếu không chúng ta báo công an."
"Không đến nỗi làm vậy."
Mã Thụ Lượng nhìn Lâm Dật nói:
"Người anh em, việc đã đến nước này rồi, chúng ta liền chuyện lớn hóa nhỏ đi, chuyện nhỏ hóa không, món ăn đều đổ, anh bồi thường cho Vương Phương 2000 đồng tiền, về phần hai người nằm trên đất kia, anh lại bồi 5000 đồng tiền, việc này liền coi như xong."
"Bồi cái cộng lông."
"Anh nói như vậy là muốn làm sao." Mã Thụ Lượng nói:
"Tôi cũng là vì tốt cho anh, anh nếu như còn như vậy, tôi liền báo cảnh sát, đến lúc đó người chịu thiệt cũng là các anh!"
"Đều nhường một chút, ai muốn báo cảnh sát."
Tiếng hừ lạnh từ bên ngoài truyền đến, người xung quanh tản ra, nhìn thấy mười mấy người mặc đồng phục từ bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy người đi tới, Mã Thụ Lượng sửng sốt, người của công thương thật sự là đến thật sao?
Trong đó có một người anh ta có quen biết.
"Lý cục, ngài đến khảo sát à?"
"Anh là?"
"Tôi là Mã Thụ Lương, quản lý bảo an ở chỗ này, lúc trước ngài có đến thị sát, tôi đã đi theo lãnh đạo cùng với ngài qua đây."
"Ừm, tôi có chút ấn tượng."
Đơn giản trả lời một câu, mười mấy người hướng về Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đi tới.
"Lâm tổng, Kỷ tổng, người phụ nữ gây rối là người này?"
Người nói chuyện tên là Tôn Học Dân, lão đại của cục công thương Trung Hải.
"Đúng, chính là bọn họ, các anh tới xử lý một chút đi."
"Ngài yên tâm, chúng tôi khẳng định xử lý tốt!" Tôn Học Dân luôn miệng đồng ý.
Người chung quanh, đều nhìn đến sửng sốt.
Người đàn ông trung niên này có lai lịch gì?
Tại sao Lý cục trong miệng Mã Thụ Lượng lại đứng sau lưng anh ta khi anh ta đang nói chuyện?
Còn có, tại sao anh ta lại gọi người đàn ông kia là Lâm tổng?
Chẳng lẽ họ còn có thân phận khác nữa sao?
Tôn Học Dân hất cằm lên, "Lão Lý, gọi người đem bọn họ đều đưa đi đi, tiệm này cũng tra xét, nếu như có ai ngăn cản thì phải nghiêm trị!"
"Dạ vâng Tôn cục!"
"Nè nè, các anh vì cái gì bắt tôi, là anh ta đỗ oan cho tôi, tôi không có làm chuyện xấu gì hết!" Vương Phương kêu ầm lên.
"Lâm tổng là một doanh nhân nổi tiếng ở Trung Hải với tài sản ròng lên đến hàng trăm tỷ, cô cảm thấy người ta sẽ đến đỗ oan cô sao?"
"Trị, trị giá hàng trăm tỉ ..."
Biết được thân phận thật sự của Lâm Dật, Mã Thụ Lương với Vương Phương và những người khác, con ngươi suýt chút nữa rơi xuống.
Lấy thân phận này của người này, còn tự mình đi mua thức ăn sao?
Coi như là cải trang vi hành, cũng không có như những người này vậy!
Đây không phải là khi dễ người sao.
------
Dịch: MBMH Translate