Trong cửa tiệm nhỏ, đôi mắt to tròn của Kỷ Khuynh Nhan ngước nhìn Lâm Dật.
“Tiểu cô nương này hình như đang muốn cà khịa mình đây mà, gọi đồ hết có hơn 500 tệ, nhưng tốn tận 700 tệ tiền phí giao hàng, chuyện này phải làm sao đây?”
“Còn làm gì nữa, tiền đã đưa đến tận cửa rồi, có ngu đâu mà không nhận.”
“Hắc hắc, em cũng nghĩ vậy, hơn 1000 tệ, ngoài chi phí và hoa hồng, ít nhất cũng có thể kiếm được 700 tệ, không lỗ không lỗ.”
“Ai nói không phải nào.”
Hai người cùng vào bếp, Kỷ Khuynh Nhan phụ trách làm trà sữa và rửa rau, còn lại đều do Lâm Dật hoàn thành.
10 phút sau, khi món ăn sắp hoàn thành thì anh giao hàng của Mỹ Đoàn đi từ ngoài vào.
“Ông chủ, món ăn xong chưa?”
“Xong luôn rồi đây, đợi chút.”
“Được.”
Thao tác của Lâm Dật rất thuần thục, làm xong, Kỷ Khuynh Nhan phụ trách đóng gói, phân loại rõ ràng.
“Các anh, bình thường khi các anh giao đồ đều giao bằng xe máy à?” Lâm Dật hỏi.
“Đương nhiên rồi, dùng phương tiện khác sẽ bị lỗ.”
“Thế anh biết lái xe không?” Lâm Dật hỏi tiếp.
“Anh hỏi đúng chỗ rồi, không phải tôi nói phét, khi tôi bốn tuổi, tôi đã lái máy kéo. Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi đến trường kỹ thuật Lam Tường để học sửa chữa ô tô.” Anh giao hàng nói chuyện thoải mái:
“Có một điều có thể anh chưa biết, khi tôi học sửa chữa ô tô, tôi cũng tự học lái máy xúc, anh nói tôi có xuất sắc không!”
“Không chỉ xuất sắc mà còn trên cả xuất sắc.”
“Vì vậy, ngoài máy bay trên bầu trời, tàu dưới biển, thì không có chiếc ô tô nào mà tôi không thể lái được.” Anh giao hàng hào hứng nói và chỉ ra ngoài cửa sổ:
“Hãy xem chiếc siêu xe màu trắng đó, chiếc xe đó tên là Koenigsegg Regera, một siêu xe thể thao, cách lái của nó cũng khác những chiếc xe thông thường. Không phải tôi nói phét, tôi lái loại xe này cũng thuộc dạng siêu, có thể nói trên đời này không có chiếc xe nào mà tôi không lái được, về mọi mặt tôi đều có thể xử lý tuyệt vời.”
“Anh trai, chiếc xe đó hình như không phải là Regera, nó là Koenigsegg RS, không giống nhau.”
“Ờ…”
Anh giao hàng có chút xấu hổ.
Thời điểm ra vẻ lại bị người khác vạch trần là cái trải nghiệm như thế nào?
“Anh nhìn sai rồi, chắc chắn là Regera, bạn tôi cũng từng có chiếc xe như vậy, tôi còn mượn để lái, sao có thể nhận nhầm được.”
Anh giao hàng đứng dậy, nhận đồ từ tay Lâm Dật: “Xem ra anh cũng là người hiểu biết về xe, khi nào có thời gian chúng ta giao lưu. Tôi còn phải đưa cơm, không nói với anh nữa.”
“Ấy, anh đợi chút, từ từ hẵng đi.”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Không phải anh nói rằng anh đã lái Koenigsegg sao? Thôi không đi xe máy của anh nữa, lái chiếc xe thể thao này đi.”
“Hơi quá rồi đấy. Mặc dù tôi chỉ là người giao hàng, nhưng anh cũng không được lấy tôi ra làm trò đùa chứ.”
“Ai lấy anh làm trò đùa, đó là xe của tôi, anh lái đi giao hàng.”
Vừa nói, Lâm Dật ấn chìa khóa điều khiển, cánh cửa kéo tự động mở ra, anh giao hàng mắt chữ A mồm chữ O.
Thế giới quan vừa mới được thiết lập đã bị sụp đổ ngay vào thời khắc này.
“Xe đó là của anh?”
“Có khách hàng yêu cầu tôi sử dụng xe thể thao để giao đồ ăn, nên chỉ có thể dùng nó đi giao đồ ăn.” Nói xong, Lâm Dật đưa chìa khóa xe, cười nói:
“May mà anh biết lái, nên tôi không cần đi nữa.”
“Anh, anh….”
Anh giao hàng run rẩy: “Anh thực sự là đầu bếp?”
“Đầu bếp thì sao, đầu bếp thì không được lái siêu xe à?” Lâm Dật nói:
“Mà tôi còn muốn nói với anh một điều, mặc dù anh là người giao đồ ăn, nhưng nếu anh lái Koenigsegg thì không ai chặn anh lại, ngoài ra, nếu anh mua Lamborghini, Les Royce, Ferrari, Porsche, thì cũng không ai chặn anh lại, nếu không tin anh có thể thử.”
“Thế thì tôi cũng nói cho anh một chuyện.” Anh giao hàng nuốt nước bọt nói: “Nếu tôi thực sự có thể mua được những loại xe đó thì tôi không đi giao đồ ăn nữa.”
“Không cần quan tâm tiểu tiết, nhiệm vụ của anh bây giờ là giao phần đồ ăn này đi, tiện thể cảm nhận tay lái.”
“Chuyện này, chiếc xe đắt như vậy, anh bảo tôi lái có phải hơi kích động rồi không? Bình tĩnh lại chút.”
“Chỉ là một chiếc xe thể thao, nhà tôi còn mấy cái cơ, yên tâm cứ mạnh dạn mà lái, không sao đâu.”
“Người anh em thật ra tôi chỉ chém gió thôi không ngờ anh lại tin là thật, nhìn tướng mạo của anh cũng không giống người đơn thuần dễ tin người như vậy.”
“Nhưng tôi thực sự biết lái máy xúc, nếu có một ngày khách hàng muốn anh lái máy xúc đi đưa đồ thì nhớ gọi tôi.”
“Cứ thế đi, anh nhận đơn hết.”
“Anh cầm điện thoại của tôi đi, xong việc ấn đã giao hàng, sau đó về đưa điện thoại lại cho tôi là được.”
“Thế thì làm như vậy đi.”
Anh giao hàng quay lưng đi ra, trong lúc này Kỷ Khuynh Nhan từ trong bếp đi ra.
“Anh đi giao đi, sắp đến giờ rồi, nếu quá giờ giao thì không tốt đâu.”
“Thôi được, thế thì anh đi nhanh về nhanh, em ở lại coi tiệm một chút.”
“Yên tâm, cứ giao cho em.”
Cầm đồ đi ra khỏi cửa, Lâm Dật lên xe Koenigsegg.
Mặc dù ở trên đường không nhiều người, nhưng vẫn thu hút không ít ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Thật sành điệu!”
….
Biệt thự Lệ Cảnh, nhà của Trương Hiểu Du.
Lúc này cô ta cũng đang ở nhà phát trực tiếp.
Mà lượng người theo dõi cô ta phát trực tiếp đã vượt kỷ lục trong lịch sử.
Mọi người đều đang đợi cô ta vả mặt chủ cửa tiệm kia.
“Dựa theo chỉ dẫn trên điện thoại, còn 10 phút nữa là anh ta sẽ đến nơi, bây giờ tôi phải đi thay đồ rồi xuống dưới lấy đồ.”
“Còn thay đồ gì nữa? Bây giờ đi luôn đi, chúng tôi không đợi được nữa rồi.”
“Sao có thể như thế được.” Trương Hiểu Du nói:
“Bây giờ tôi còn đang mặc quần thể thao bó sát, áo thì cũng là thể thao hai dây, nếu cứ như vậy đi xuống, thì không phải để cho các chú trung niên thô tục đó được bổ mắt sao, cho nên tôi vẫn nên đi thay bộ kín đáo hơn."
“Ha ha, cô nói cũng đúng, xin phát trực tiếp thay đồ, tôi cho cô tên lửa luôn.”
“Hừ hừ, đừng có lừa tôi. Cho dù các người cho tôi vệ tinh thì chuyện này cũng miễn bàn, nếu không ngày hôm sau phòng phát sóng trực tiếp của tôi sẽ bị phong tỏa mất.” Trương Hiểu Du nói.
“Các anh thật là biến thái, người mà không cởi quần không phân biệt được là nam hay nữ dẫn chương trình mà còn muốn xem cô ý thay đồ, đúng là không có một chút phẩm vị nào.”
“Lầu trên tôi xin phép phản bác lại phát ngôn trên, tôi đã quan sát rất nhiều ngày, Tiểu Ngư rất có thể là một bà lão cải trang thành, nếu cởi quần thì tam quan của các anh có thể bị lật nhào.”
“Mẹ kiếp, các anh dám xúc phạm bà!”
Trương Hiểu Du cười mắng chửi một câu, sau đó về phòng của mình và thay đồ.
Khi đi ra, bộ đồ bó sát được thay bằng quần bò rộng, áo cộc tay và áo khoác mỏng, tóc hơi rối buông thả trên vai, so với người phụ nữ gợi cảm vừa nãy giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Trương Hiểu Du cầm gậy tự sướng, nói với những người trong phòng phát trực tiếp:
“Các quý ông và quý bà, chương trình vả mặt quy mô lớn sẽ bắt đầu ngay bây giờ, vui lòng khóa điều khiển từ xa trong tay, trong suốt chương trình sẽ không có điều vô nghĩ, không có quảng cáo, không có tin tức, Trương Hiểu Du người dẫn chương trình có lương tâm sẽ đưa các bạn đi dạy cho ông chủ có tâm địa đen tối một bài học!”
Nói xong, Trương Hiểu Du mang đôi dép lê, ngông nghênh đi ra ngoài.
Nhưng vừa đi ra khỏi cửa thì đúng lúc đó chạm trán với Lâm Dật.
Trương Hiểu Du đứng không vững, người đập vào tường.
“Tôi dựa...”
Trương Hiểu Du vẫn mở miệng mắng một câu, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Dật, giọng điệu cô ta đột ngột thay đổi.
“Tôi, tôi dựa vào đây thấy rất thoải mái…”
------
Dịch: MBMH Translate