Lúc này, trái tim thiếu nữ của Trương Hiểu Du nhảy lên liên hồi, bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Nhan sắc thần tiên gì thế này, không phải quá ưa nhìn rồi sao?”
“Anh đẹp trai nhà ai lẻn ra ngoài đây, không biết các chị gái bên ngoài đều là lang sói sao?”
“Bảo em đẹp trai đợi tỷ một chút, tỷ vẫn còn xẻng để chôn chồng.”
Sự xuất hiện của Lâm Dật khiến không ít khán giả nữ phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ, dậy lên làn sóng cao trào.
Tim của Trương Hiểu Du loạn nhịp cả lên.
Nếu cô ta biết ra ngoài sẽ gặp trai đẹp như vậy, cô ta đã ăn diện lộng lẫy hơn rồi.
Lâm Dật liếc nhìn Trương Hiểu Du, cảm thấy não của cô gái này có chút không bình thường.
Anh không để ý đến cô ta quá nhiều, mang theo đồ của mình, chuẩn bị lên lầu.
“Này này, anh trai, đợi đã.” Trương Hiểu Du kịp thời ngăn Lâm Dật lại, cố ý vén tóc mình, nói với giọng thục nữ:
“Anh trai, anh cũng sống ở biệt thự Lệ Cảnh à? Tôi cũng sống trong tòa nhà này nhưng tôi chưa gặp anh bao giờ.”
“Tôi đến giao đồ ăn, nhà cũng không ở đây. Chị mà nhìn thấy tôi thì điều đó mới kỳ lạ.”
“Hả, anh đang giao đồ ăn à?”
Trương Hiểu Du muốn xin số điện thoại để bắt chuyện hoặc tương tự vậy, không ngờ rằng anh chàng này thật không có tiền đồ.
Với vẻ ngoài đó, không phải là quá đáng tiếc khi chỉ giao đồ ăn sao?
“Chờ chút.”
Ngay khi Lâm Dật chuẩn bị rời đi, Trương Hiểu Du ở phía sau gọi lại.
“Anh giao hàng cho Trương Hiểu Du đúng không?”
“Đúng vậy? Làm sao cô biết?”
“Tôi tôi tôi, chính là tôi.”
Trương Hiểu Du điên cuồng gật đầu, ngay cả nhịp tim cũng tăng nhanh.
Anh chàng này là người giao đồ ăn cho mình. Đó không phải là sự trùng hợp sao?
“Chết tiệt, dẫn chương trình động sắc niệm à. Đây là muốn ôm người đẹp vào lòng rồi?”
“Mối thù chung chồng, không đội trời chung!”
“Không phải anh ta chỉ dựa vào ngoại hình đẹp trai hơn tôi một chút thôi sao?”
“Tôi muốn hỏi, sau này tôi có thể xem video của họ trên trang web nào?”
“Đây không phải chương trình phát sóng trực tiếp vả mặt quy mô lớn sao, sao bây giờ lại trở thành live gặp gỡ bạn tình rồi?”
Lúc này, Trương Hiểu Du không còn quan tâm đến chuyện vô nghĩa trong phòng phát sóng trực tiếp nữa.
Mục đích duy nhất của cô ta là lấy được số điện thoại của Lâm Dật!
“Nếu là đồ ăn cô gọi, vậy cầm lấy đi.”
Anh đặt đồ vào tay Trương Hiểu Du, việc đã làm xong cũng có thể quay về cửa tiệm rồi.
“Tôi muốn hỏi, tôi đã đưa 200 tệ phí giao hàng. Chủ các anh nói rằng anh ta sẽ lái một chiếc xe thể thao đi giao đồ ăn. Tại sao anh ta lại bảo anh đến đây?”
“Tôi chính là ông chủ.” Lâm Dật nói tiếp: “Tôi đã giao tất cả những gì cô gọi.”
“Hả, anh là ông chủ?”
Nghe tin này, Trương Hiểu Du và những người trong phòng phát sóng trực tiếp đều sững sờ.
Ai cũng không ngờ rằng một anh chàng đẹp trai như vậy lại là chủ của cửa tiệm đó!
Hơn nữa còn kiêm chức đầu bếp!
“Cô đã nói rằng cô sẽ làm bẽ mặt anh ta. Giờ cô đổi ý chỉ vì anh ta đẹp trai à?”
“Dẫn chương trình tiêu chuẩn kép, nếu không có chuyện vả mặt, vậy chúng tôi sẽ bỏ theo dõi!”
“Tôi chỉ không quen có kẻ đẹp trai hơn mình.”
Nhìn thấy người trong phòng phát sóng trực tiếp đều muốn bỏ theo dõi, Trương Hiểu Du có chút hoảng hốt.
Nếu tất cả đều bỏ theo dõi, cô ta sẽ tổn thất rất lớn.
“Tôi không thể làm ông chủ sao?” Lâm Dật hỏi.
“Có thể chứ, nhưng không phải anh bảo sẽ lái xe thể thao đi giao đồ ăn sao?”
“Vấn đề này quan trọng à? Lại không ảnh hưởng đến hương vị món ăn.”
Trương Hiểu Du thầm nghĩ, chắc chắn vụ lái xe thể thao đi giao đồ ăn là một mánh lới quảng cáo, chỉ để lừa tiền của cô ta.
Nhưng đẹp trai như vậy lại chỉ lừa 200 tệ.
Nhưng nếu cứ để anh ta đi, cô ta sẽ không có cách nào giải thích với những người trong phòng phát sóng trực tiếp.
Làm thế nào mới tốt đây!
Tít tít!
Lâm Dật xoay người rời đi, ấn chìa khóa xe, đèn xe Koenigsegg bật sáng, cửa xe cũng mở ra.
Qua camera trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người đều thấy Lâm Dật lên chiếc Koenigsegg màu trắng vui vẻ rời đi.
Nghe tiếng động cơ Koenigsegg gầm rú, Trương Hiểu Du và những người trong trường quay trực tiếp im bặt.
“Anh ta, anh ta thật sự lái xe thể thao!” Trương Hiểu Du không thể tin được thốt lên: “Bây giờ bọn họ không bỏ theo dõi mình được rồi.”
“Chết tiệt, tại sao hắn ta đẹp trai và giàu có hơn tao? Ông đây không thể chấp nhận được mà.”
“Xem ra chôn cất chồng là một sự lựa chọn đúng đắn.”
“Đừng nói nữa, chị đây phải đi mua một chai Dichlorvos* cho tên bạn trai.”
*Dichlorvos: một loại thuốc trừ sâu.
“Cửa tiệm của họ tên là “Tuyệt Ngon” đúng không? Tôi không nhịn nổi nữa. Tôi đi check-in!”
…..
Lái xe trở lại cửa tiệm, ngay khi vừa bước xuống xe, Lâm Dật liền sửng sốt.
Một hàng dài người đứng đợi ở cửa, hầu hết trong số họ còn là nam sinh.
Lâm Dật mở cửa bước vào trong, Kỷ Khuynh Nhan đang ngồi ở quầy thu ngân, đợi anh trở về.
“Tình huống gì thế này? Tại sao bên ngoài có nhiều người xếp hàng như vậy?”
“Tất cả đều đến ăn tối nhưng em nói rằng ông chủ không có ở đây nên họ phải đợi một lúc trước khi anh quay lại.” Kỷ Khuynh Nhan đáp.
“Có thể là do bà chủ hấp dẫn hơn.”
“Hắc hắc…”
Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Thật đúng là một người đẹp xấu xa.
“Gọi mọi người vào.” Lâm Dật nói: “Bắt đầu làm việc.”
“Rồi rồi.”
Sau đó đã đến giờ ăn tối, việc kinh doanh trong cửa tiệm lại càng trở nên nhộn nhịp, buôn bán vô cùng đắt hàng.
Cuối cùng, để phục vụ được nhiều khách hơn, Lâm Dật quyết định chỉ bán cơm chiên trứng và mì rau củ để thức ăn được phục vụ nhanh hơn.
Hơn nữa, họ còn có thể tiết kiệm được nhiều nguyên liệu khác bởi thực phẩm dự trữ đã dùng gần hết, không thể làm thêm món khác.
8 giờ tối, mặc dù vẫn còn lẻ tẻ vài vị khách nhưng Kỷ Khuynh Nhan quyết định đóng cửa.
Doanh thu hôm nay là hơn 20000 nhân dân tệ.
Khá tốt rồi, nếu cứ tiếp tục đà này, kẻ kiệt sức đến chết là Lâm Dật.
Kết thúc giờ làm việc, Lâm Dật liếc nhìn sơ trang chủ hệ thống và phát hiện ra rằng tiến độ hệ thống đã đạt (45130/100000).
Với tốc độ này, tối đa trong 3 ngày thì anh có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi đóng cửa cửa tiệm, Kỷ Khuynh Nhan kiểm tra nguyên liệu ở bếp sau.
“Lâm Dật, ngoài rau, thịt, hải sản không nhiều, xét theo số lượng khách hàng hôm nay, ngày mai chắc chắn sẽ không đủ.”
“Được, ngày mai gọi điện cho Vương Thiên Long, bảo anh ta mang đến đây.”
Vì trải nghiệm mua nguyên liệu nấu ăn sáng sớm nay không được tốt, ngày mai Lâm Dật không có ý định lại đi nữa.
Dù cả hai đã đóng cửa tiệm nhưng đường Chính Dương vẫn rất sôi động.
Học sinh đi đi lại lại đều sẽ đi ngang qua đây.
Đối diện cửa tiệm có quầy bán đồ nướng, bên ngoài xếp cả chụ cái bàn gọn gàng, nhưng chỉ có một bàn có khách.
Quây quanh bàn là ba người đàn ông trung niên, trên bàn là đùi cừu nướng vàng ươm và hơn chục lon bia rỗng.
“Chết dẫm, quán đối diện có gì đặc biệt, đồ đắt thế mà ngày nào cũng có bao nhiêu người xếp hàng vậy? Khiến cho không ai đến chỗ tôi?”
Người đàn ông vừa lên tiếng là Chu Bằng, dáng người cao lớn vạm vỡ, mặc áo phông đen, hầu như tất cả cô gái đi ngang qua đều sẽ đi đường vòng.
“Đừng mắng nữa, hàng bánh bao của chúng tôi cũng vậy, mấy ngày nay kinh doanh ảm đạm lắm.”
Người đàn ông vừa nói chuyện tên là Trần Ngạn Tùng, ngồi đối diện Chu Bằng, người có vẻ hơi ốm yếu, mặc áo cộc tay, trông có vẻ là một người khôn khéo.
“Ban ngày có mấy cô gái đến cửa tiệm của tôi ăn, bảo rằng tháng này sẽ ăn tiết kiệm để dành tiền nhiều một chút, sau đó sẽ đến cửa tiệm đó ăn vài bữa nữa.”
“Chuyện quái gì vậy? Đồ ăn ở cửa tiệm đó rất ngon à?”
“Ngon cái rắm.” Trần Ngạn Tùng chửi rủa: “Nguyên nhân là chủ cửa tiệm kia quá đẹp trai, mê hoặc mấy cô gái nhỏ, bọn họ đều đổ xô vào trong đó ăn cơm.”
“Không đúng, tôi thấy vào buổi chiều vẫn có rất nhiều nam sinh xếp hàng.”
Người tiếp lời là Đoàn Gia Bảo ngồi cạnh Chu Bằng, chủ tiệm trà sữa bên cạnh.
“Vì trong cửa tiệm có một người phụ nữ, người cũng rất xinh đẹp, nam sinh đến đây ăn đều vì cô ta.”
Khi nhắc đến Kỷ Khuynh Nhan, Trần Ngạn Tùng bỗng trở nên nhiều lời.
“Ban ngày tôi từ cửa sổ nhìn sang cửa tiệm của bọn họ, phát hiện cô nàng này rất đẹp, giống như tiên nữ vậy.”
“Bây giờ không phải lúc tán dóc chuyện này, chúng ta phải nghĩ cách cứu vãn việc làm ăn của mình, nếu không sẽ phải uống gió Tây Bắc đấy!” Chu Bằng nói.
“Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện với họ và yêu cầu bọn họ rút ngắn giờ làm việc.” Đoàn Gia Bảo tiếp lời.
“Hoặc nghĩ ra một cách cực đoan để bọn họ chuyển đi!”
Chu Bằng và Đoàn Gia Bảo đều thấy hứng thú, vội vàng hỏi:
“Phương pháp cực đoan mà chú đang nói đến là gì?”
“Cho họ ít chướng ngại.” Trần Ngạn Tùng vạch ra.
“Ví dụ, thuê một số côn đồ địa phương đến ăn ở cửa tiệm chúng, làm cho mấy người sinh viên hoảng sợ hoặc tìm một vài nhân viên kiểm tra an toàn thực phẩm đến điều tra cửa tiệm, dồn họ vào chỗ chết. Sau một thời gian, tự tụi bọn họ sẽ đi.”
“Đây cũng là một ý hay.” Chu Bằng đáp:
“Ngày mai chúng ta đến nói chuyện xem thái độ hắn ta thế nào. Nếu cứ tiếp tục như bây giờ, toàn bộ đường Chính Dương sẽ do hắn ta độc chiếm, không ai trong chúng ta sống được.”
“Cứ làm vậy đi!” Đoàn Gia Bảo nói tiếp: “Tôi sẽ liên lạc nhiều người hơn giúp chú một tay, cho hắn biết thế nào là ra oai, cũng đỡ phải nhiều lời.”
------
Dịch: MBMH Translate