Lâm Dật đợi vài phút, nhưng hệ thống cũng không trả lời thêm gì.
Chưa có thông báo thời gian của nhiệm vụ tiếp theo, dựa theo thông lệ trước đây, có khả năng sẽ được kích hoạt trong quá trình này.
Điều này có hơi không ổn.
“Đang suy nghĩ gì vậy, sao lại ngây người.” Kỷ Khuynh Nhan đứng trước mặt Lâm Dật quơ quơ ngón tay: “Dọn dẹp xong rồi, nên đóng cửa về thôi.”
Lâm Dật gật đầu: “ Đi thôi.”
Sau khi thu dọn đồ đạc, hai người kết thúc một ngày làm việc, trở về nhà.
Sáng hôm sau, Lâm Dật vừa đến cửa hàng đã nhận được điện thoại của Lương Nhược Hư.
“Chuyện của trung tâm ươm tạo lương cao chắc là nên suy nghĩ đến được rồi chứ.” Lương Nhược Hư nói: “Đúng lúc hôm nay tôi rảnh rỗi, đưa anh đi xem xét xung quanh.”
“Cũng được, gặp nhau ở đâu?
“Anh đến nhà của tôi đi.” Lương Nhược Hư nói: “Phải rồi, anh đang ở cửa hàng sao?”
“Ở đây, sao thế?”
“Mang đến giúp tôi một phần cơm chiên trứng, còn nữa thêm một phần củ cải dưa muối của anh.” Lương Nhược Hư nói: “Lái chiếc FAW của anh đến, đừng lái xe đua.”
“Hôm nay tôi lái chiếc Lycan đến cửa hàng, ngoài ra còn có xe ba bánh, cô chọn một chiếc đi.”
“Ừm…vậy thì Lykan đi.”
Nghĩ đến trải nghiệm xấu hổ mấy ngày trước, Lương Nhược Hư vẫn lựa chọn Lykan.
“Hết ăn rồi lại uống, còn nhiều chuyện như vậy, cứ ở nhà chờ đi.”
Nói xong, Lâm Dật làm một phần cơm chiên trứng, lại mang theo một phần củ cải dưa muối, lái xe đến nhà cô ấy.
Lương Nhược Hư như thường lệ trang điểm nhẹ một chút, giống như một người phụ nữ hòa nhã hiền lành bình thường của gia đình.
Nếu như không chủ động tiết lộ thân phận, không ai nghĩ rằng cô là người ở địa vị cao, ít ai có thể so sánh được với cô.
“Mang cơm đến rồi sao? Tối hôm qua họp đến chín giờ, đến bây giờ cũng chưa được ăn cơm.”
“Đây này.” Lâm Dật đưa cơm cùng với một ít củ cải dưa muối đến trước mặt Lương Nhược Hư.
“Không tệ nha, cũng chưa nguội, nếu không lại phải hâm nóng lại.”
“Đương nhiên là không nguội rồi, vì để giữ ấm, cả đoạn đường đến đây đều để nó trên đũng quần, đũng quần có độ ấm, nên nó cũng ấm.”
“Cút cút cút.”
Lương Nhược Hư không để ý để lời nói nhảm của Lâm Dật, gấp rút mở hộp, chuẩn bị ăn sáng.
“Cơm này anh làm như thế nào vậy, ăn ngon thật đó.” Lương Nhược Hư vừa nói vừa ăn, cũng không thèm để ý đế hình tượng của bản thân.
“Làm bằng tay.”
Vừa nói Lâm Dật vừa mở tủ lạnh: “Sao cô lại đem tất chân bỏ vào trong tủ lạnh nữa rồi, không muốn cho người khác uống nước đúng không.”
Vẻ mặt Lương Nhược Hư nhàn nhạt: “Trong ấm có nước đun sôi để nguội, rót cho tôi một ly.”
Lâm Dật rót hai cốc nước, một cho mình, một cho Lương Nhược Hư.
“Chỗ đó đã chuẩn bị xong hết rồi sao?”
Lương Nhược Hư gật đầu: “Đã xong từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa kết thúc đâu, bởi vì chính sách này vẫn luôn nằm ngoài lề, hiện tại có cơ hội, toàn bộ kế hoạch đều được đưa ra để bàn bạc trong cuộc họp, ngày hôm qua chúng tôi tổ chức họp chính là do nghiên cứu việc này.”
“Kết quả của nghiên cứu là gì?”
“Chuyển đổi thành sản nghiệp thuộc sở hữu tư nhân.” Lương Nhược Hư nói: “Tòa nhà lớn đó tặng không cho anh hai mươi năm, toàn bộ tiền thu được đều thuộc về anh, yêu cầu duy nhất là các doanh nghiệp chuyển đến phải có ngành công nghiệp công nghệ cao.”
“Thật sao? Tất cả tiền thu được đều thuộc về tôi?”
Lúc đầu Lâm Dật còn nghĩ rằng mình chỉ có quyền sử dụng, nhưng không ngờ cuối cùng lợi nhuận cũng chia cho mình.
“Ừm, xem như là phần thưởng cho anh đi.” Lương Nhược Hư nói: “Suy cho cùng, lợi nhuận anh mang về cho đất nước còn đáng giá hơn so với một tòa nhà, hơn nữa, anh còn có thể hoàn toàn hạ giá tiền thuê nhà, thu hút những công ty mới thành lập gia nhập vào, cái giá phải trả là nghiên cứu phát triển APP cho hệ điều hành mới, nhưng đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi, cụ thể làm như thế nào thì do anh quyết định.”
“Ý tưởng này quả thật không tệ, dù sao nó cũng là chính sách miễn phí, không lấy thì đúng là thiệt thòi.”
“Ý của tôi chính là như vậy.”
Sau khi thỏa mãn việc ăn uống, Lương Nhược Hư quay về phòng thay quần áo, lúc cô bước ra đã làm cho Lâm Dật hoảng sợ một phen.
Áo hoodie trắng cùng với quần tây màu lam rộng thùng thình, làm lộ ra mắt cả chân trắng như ngọc.
Ngày cả tóc cũng cột lên thành đuôi ngựa, nhìn giống như một nữ sinh ở trường đại học.
“Tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi?”
“Cũng đã ba mươi mấy rồi, cô mặc như thế để làm gì? Giả bộ như mới lớn sao?”
“Anh nói lại lần nữa.” Lương Nhược Hư tức giận nói: “Tôi mới ba mươi, ai ba mươi mấy chứ.”
“Ý của tôi muốn nói là mặc như vậy không phù hợp với thân phận của cô.”
“Tôi là nhân viên chính phủ, đi ra ngoài cùng với một ông chủ công ty tư nhân như anh mới là không phù hợp.”
Nói xong, Lương Nhược Hư đeo khẩu trang và mang kính râm vào, che chắn bản thân kín mít.
Giống hệt như xác ướp.
“Đi thôi, tôi dẫn anh đi xem xung quanh.”
Ra khỏi nhà, cả hai lên xe.
Dựa theo lời Lương Nhược Hư nói, đến trung tâm công nghiệp Phu Hóa lương cao mới thành lập.
Vị trí của trung tâm Phu Hóa nằm ở số 190 đường Nam Tân.
Lúc chạy Didi đã từng đi ngang qua nơi này, nhưng lại không quá chú ý đến cảnh vật xung quanh đó.
Hai người tìm một bãi đất trống đậu xe, nhìn thấy cách đó không xa là tòa nhà bốn mươi tầng, Lâm Dật nói: “Nơi này không tệ, tuy không bằng tòa nhà Lăng Vân, những cũng không khác biệt lắm.”
“Đừng nói là Trung Hải, nhìn khắp Trung Quốc, có tòa nhà văn phòng nào có thể so sánh với tòa nhà Lăng Vân.” Lương Nhược Hư nói: “Anh cũng thật kỳ lạ, nhiều lúc thì cao giọng nói khoác muốn chết, nhiều lúc lại cực kỳ khiêm tốn.”
“Tôi mua tòa Lăng Vân này tốn 18 tỷ, cũng không có nhiều tiền.” Lâm Dật nói lời sâu xa, vỗ vỗ bả vai của Lương Nhược Hư: “Cô đó, số mệnh quá nhỏ, tầm mắt quá hẹp, khó trở thành người tài.”
“Bớt nói lời cay nghiệt với tôi đi.” Lương Nhược Hư nói: “ Đi, mau vào trong xem.”
Hai người sóng vai đi về phía tòa nhà.
“Tôi thấy tình trạng của hai chúng ta bây giờ giống như là yêu đương vụn trộm vậy, hơn nữa còn là loại đàn ông đã có vợ này.”
“Muốn chết sao, đừng có nói nhảm, đi thôi.”
Kết cấu bên trong tòa nhà còn đơn giản hơn so với tưởng tượng của Lâm Dật.
Không có nhiều đồ vật hoa hòe lòe loẹt, có khuynh hướng thực dụng hơn.
Ở phương diện bố cục và phân bố, cũng không có khuyết điểm gì lớn, làm cho người khác cảm thấy không tệ.
Ngoài ra, đồ đạc dùng cho công việc cũng đã lấp đầy nơi này, nói đơn giản là, đã đạt tới trình độ sống trong bao(*) rồi.
(*)nghĩa là: đồ đạc đều có sẵn rồi, chỉ cần xách vali đến là có thể vào ở được, không cần chuẩn bị gì thêm.
Khi hai người đang đi xem bên trong, thỉnh thoảng thấy có vài người đi qua đi lại trước mặt, điều này làm Lâm Dật hơi bất ngờ.
“Những người đi tới đi lui nãy giờ là đang làm gì vậy?”
“Tôi đoán là họ nghe được tin tức nên đến đây thăm dò.”
“Nắm bắt tin tức tốt vậy sao?”
“Một số người kinh doanh có khứu giác rất nhạy, hơn nữa từ trước đến nay Trung Hải không thiếu người lập nghiệp, cho nên chỉ cần có một biến động nhỏ, rất nhiều người đều sẽ biết.” Lương Nhược Hư nói: “Giống như hôm qua chúng tôi mở cuộc họp thảo luận việc chuyển đổi xí nghiệp thuộc sở hữu tư nhân, đoán chừng tin tức này cũng có thể đã bị lộ ra bên ngoài, thậm chí chuyện hạ giá cho thuê cũng được họ đoán trước rồi, vì vậy họ đến đây để thăm dò trước cũng là chuyện bình thường.”
“Đúng là một nhóm người chăm chỉ.”
“Có cảm thấy so với trước đây thì bản thân lười biếng hơn rất nhiều không?” Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật cười nói: “Sau khi tài sản lên hàng tỉ rồi, sẽ không còn sự bốc đồng như lúc trước nữa.”
Lâm Dật bất đắt dĩ nhún vai: “Cô thấy tôi rất chăm chỉ sao? Tôi chỉ là tùy tiện mà thành công thôi.”
Lương Nhược Hư: …
“Anh không nói thì không sao, nhưng một khi anh mở miệng, tôi có cảm giác dường như anh bị thiếu đòn thì phải."
“Ha ha, đây là do trong lòng cô gây chuyện đố kị, đồng chí Lương Nhược Hư, cô có ý nghĩ như vậy thì thật là nguy hiểm à.”
“Nguy hiểm cái đầu anh.”
Lương Nhược Hư nhéo bên eo Lâm Dật một cái: “Nghiêm túc làm việc chính chút đi.”
“Cô to gan thật, lại có thể dám động tay với tôi như vậy.” Lâm Dật không đau không ngứa nói: “Nhìn vóc dáng nhỏ bé của cô, vẫn là không nên cằn nhằn với tôi, khi mà không mang theo vũ khí thì tốt nhất nên khiêm tốn một chút.”
“Anh cho rằng tôi ở trong viện chỉ là một cô gái đơn thuần thôi sao?” Lương Nhược Hư nói: “Đọ sức tự do gì đó, tôi đều đã học qua, đừng khinh thường tôi.”
Bỗng nhiên Lâm Dật nhớ đến lúc ở đại học sư phạm, trong lúc vô tình Lương Nhược Hư đã phô diễn tài năng của bản thân ra, đúng thật là có từng luyện tập.
“Con gái như cô cũng từng luyện tập qua.”
Lương Nhược Hư có hơi không phục, bỗng nhiên xoay người, túm lấy cánh tay của Lâm Dật, khiêng anh ở trên vai, chuẩn bị quăng từ trên vai xuống, cho anh tự mình nếm mùi lợi hại.”
Nhưng vừa ra sức một cái, lập tức thấy có gì đó không đúng.
Thân thể anh ta cứng rắn đứng yên tại chỗ giống như một ngọn núi nhỏ, cho dù dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể làm anh ta di chuyển nữa bước.
“Hả? Tại sao thân dưới của anh lại có thể ổn định như vậy được?” Lương Nhược Hư kinh ngạc hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate