“Điện thoại của thầy Lưu?”
Cả hai người hồi hộp đứng lên trong vô thức, thật sự sẽ không thay đổi chứ?
Đúng ra là không thể, ba đã đưa vài trăm ngàn tệ, nếu ngay cả điều này mà cũng không đủ sức, thì quá hồ đồ rồi.
“Thầy Lưu.”
Sau khi bắt máy, Tống Vũ Đình nhỏ giọng nói.
“Tại sao lại như vậy!”
“Thế nhưng….em biết rồi…”
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc, nhìn vẻ mặt của cô ta, Vương Kỳ đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Vũ Đình, thật sự sẽ không thay đổi chứ?”
“Ừm.” Tống Vũ Đình lạnh lùng nhìn Lâm Dật và Vương Lộ: “Các người quá đê tiện!”
“Đê tiện?” Lâm Dật cười nói: “Không phải cô nói không muốn diễn sao? Tôi đây không phải đã giúp cô rồi sao? Dựa vào đâu mà nói tôi đê tiện?”
“Anh!”
Tống Vũ Đình tức giận đập bàn một cái: “Tôi có muốn diễn hay không cũng không liên quan đến anh, nhưng tôi nói cho anh biết, vai diễn này, tôi nhất định lấy lại được.”
“Cô có bản lĩnh thì hãy dựa vào năng lực của mình mà tranh giành, dựa vào gia đình mình thì tính là bản lĩnh gì chứ!”
“Làm sao, các người không phục à!”
Tống Vũ Đình nói: “Nhà tôi có tiền đó chính là ưu thế của tôi, nhà các người nghèo, vậy còn trách móc người khác?”
“Được rồi Vũ Đình, đừng nói nữa, chúng ta nên đi thôi.” Vương Kỳ giảng hòa nói.
“Đi thôi, đúng lúc tôi cũng không muốn nán lại đây.”
Tống Vũ Đình nói: “Tôi thật muốn nhìn xem, ai có thể cướp lấy vai diễn này từ trên tay tôi.”
Cót két --
Đúng lúc này có tiếng mở cửa truyền đến, một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh phối với quần tây bước vào.
“Ba, ba đến rồi.”
Tống Vũ Đình lên tiếng khi thấy người đàn ông trung niên bước vào.
“Ăn xong rồi sao, ba mua chút đồ, lát nữa mang về cho mẹ con, bà ấy vẫn chưa ăn cơm đâu.”
“Đừng mua ở đây, đồ ăn của họ không ăn được đâu!”
Tống Vũ Đình nói: “Ba, con hỏi ba, con bị loại khỏi vai diễn, rốt cuộc là chuyện gì đây!”
“Hả? Bị loại khỏi vai diễn?” Ba Tống Vũ Đình nói: “Không thể nào, ba đều nói tốt với hiệu trưởng của các con rồi, tại sao lại có chuyện này chứ?”
“Cũng tại anh ta!”
Tống Vũ Đình chỉ vào Lâm Dật nói: “Chính anh ta làm cho con bị loại, con mặc kệ, ba phải giúp con lấy vai diễn đó về đây.”
“Được được được, bớt giận đi, không phải chỉ là một vai diễn thôi sao, đợi lát nữa ba sẽ gọi điện hỏi một chút…”
Nói được nửa chừng, ba của Tống Vũ Đình đã ngừng lại.
“Lâm Tổng?”
“Ừm?”
Chỉ một câu xưng hô như vậy đã làm cho những người có mặt ở đây đều sửng sốt, tại sao ông ta lại gọi anh ấy là Lâm Tổng?
“Ông là?”
Lâm Dật suy nghĩ một chút, hình như là không quen ông ta.
“Lâm Tổng, tôi là Tống Thế Siêu của khoa học kỹ thuật Đằng Đạt, tôi cũng có tham gia hội nghị chip 2.0 mà ngài tổ chức trước đó, tôi vô cùng ngưỡng mộ Lâm Tổng, hậu sinh khả úy, tự thấy mình không sánh bằng.”
Tống Vũ Đình sững sờ nhìn ba mình, đến giờ cô vẫn chưa lấy lại đươc tinh thần.
“Ba, hai người còn biết nhau sao?”
“Ba biết Lâm Tổng, nhưng Lâm Tổng không biết ba.”
Tống Thế Siêu xấu hổ cười một tiếng, nói:
“Đúng lúc hôm nay được gặp, ba giới thiệu với con một chút, Lâm Tổng là người đứng đầu của tập đoàn Lăng Vân, ngoài ra còn có sở nghiên cứu Long Tâm và công ty Didi, tất cả đều là công ty con thuộc sở hữu của Lâm Tổng, giá trị bản thân hơn trăm tỷ, trong số những người trẻ tuổi ở Trung Hải, chắc chắn là người xuất sắc nhất.
“Bản thân, giá trị bản thân hơn trăm tỷ?”
Tất cả mọi người trong cửa tiệm đều ngơ người, kể cả Vương Lộ và Đỗ Vũ Hiên cũng thế.
Họ biết là Lâm Dật giàu, nhưng không biết là anh lại giàu như thế!
Trăm tỷ là cái khái niệm gì?
Nằm mơ cũng chưa được thấy nhiều tiền như vậy.
“Giá trị bản thân trăm tỷ có thể ít được nhắc tới, tóm lại, năng lực và tài chính của Lâm Tổng chúng ta đều không thể tưởng tượng được.” Tống Thế Siêu khen ngợi nói: “Nếu Lâm Tổng đã lấy vai diễn kia đi rồi, con cũng đừng nghĩ đến nữa.”
Vẻ mặt của Tống Vũ Đình suy sụp.
Công ty nhà mình, giá trị thị trường mới có mấy trăm triệu, có thể còn không bằng số lẻ của người ta, căn bản là không có cách nào so sánh được!
Cho dù bản thân muốn tranh giành, cũng không có cơ hội.
“Vâng, con biết rồi.”
Tống Thế Siêu cúi người đưa danh thiếp của mình ra: “Lâm Tổng, hy vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
“Được.” Lâm Dật tiện tay lấy danh thiếp, gật đầu nói.
Xã giao vài câu, Tống Thế Siêu và hai người kia rời khỏi cửa tiệm.
“Anh Lâm, anh cũng quá lợi hại rồi.” Vương Lộ cười hì hì nói: “Thì ra em cũng không biết là bên cạnh em lại có một vị phú ông trăm tỷ.”
“Đều là người ta nói bậy, đừng có kích động như thế."” Lâm Dật cười nói: “Chị của em dạo này sao rồi, cũng ổn chứ.”
“Ừm ừm, vẫn ổn, anh Lâm không cần lo lắng.”
Sau khi ăn uống xong, Vương Lộ cũng không vội rời đi, bận rộn giúp Lâm Dật một lúc, đến khi Kỷ Khuynh Nhan đến thì mới đi.
Đến khoảng thời gian tan học buổi tối, công việc buôn bán của cửa tiệm rất bận rộn.
Tuy thu được nhiều tiền, nhưng Kỷ Khuynh Nhan vẫn cảm thấy như thiếu cái gì đó.
Không còn cái loại cảm giác chậm rãi, ung dung kia, dù sao ít nhiều gì cũng đã chung sống hòa hợp với nhau một khoảng thời gian.
Nhưng cô cho rằng, đây chính là cái gọi là cuộc sống mà Lâm Dật đã nói.
Khắc nghiệt gian khổ mới là mùi vị của nhân gian.
Tới khoảng tám giờ tối, vì sắp đến giờ đóng cửa nên khách trong cửa tiệm cũng càng ngày càng ít.
Mấy ngày nay đều là như vậy, Kỷ Khuynh Nhan không muốn Lâm Dật quá mệt mỏi, nên thu xếp đến thời điểm thích hợp thì sẽ đóng cửa không bán nữa.
[Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng hai trăm ngàn điểm trị số thông thạo.]
[Độ hoàn thành nghề nghiệp: 60% khen thưởng: thể chất hoàn mỹ.]
m thanh nhắc nhở trong đầu làm Lâm Dật dừng công việc trên tay.
Việc mua bán hôm nay đông đúc như vậy, Lâm Dật đã sớm đoán trước là hôm nay có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng phần thưởng này làm anh có hơi bất ngờ.
Hệ thống khen thưởng càng ngày càng khó chịu.
Máy in quang khắc và hệ thống điện thoại di động đều là những thứ đốt tiền, yên ổn cho mình một chút tiền không phải là tốt hơn sao?
Ông đây đã rất hoàn mỹ rồi, căn bản là không cần những thứ này.
Dường như nghe được những lời than thở của Lâm Dật, hệ thống tùy tiện nói: [Cơ chế hoàn mỹ thuộc về chức năng đặc thù của cơ thể, không phải là biểu hiện một phía ở bên ngoài.]
“Hả?”
Vẻ mặt Lâm Dật hơi khựng lại, phần thường này hình như không giống với những gì anh nghĩ.
“Có thể thay đổi chức năng của cơ thể sao? Giống như thuốc tăng cường thuộc tính trước đây?”
[ Đúng vậy.]
“Cơ chế hoàn mỹ này có thể mang lại những thay đổi gì cho tôi?”
[ Loại bỏ những tạp chất trong cơ thể và trở thành người khỏe mạnh hơn.]
“Mẹ nó, đây là đang đùa với tôi sao, cho tôi chút tiền không được sao, tôi không muốn cái cơ chế hoàn mỹ chết tiệt này, tôi chỉ muốn kiếm ra tiền.”
Lâm Dật vừa nói xong lập tức cảm thấy cơ thể giống như xảy ra biến đổi.
Từ trên trán nhỏ xuống những giọt mồ hôi giống như hạt đậu, giống như là đi tắm hơi.
Lâm Dật cho rằng mồ hôi chảy ra này rất có thể là tạp chất trong cơ thể.
Bởi vì có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể so với trước kia có sự linh hoạt hơn, thuộc tính tổng hợp đều được tăng lên.
Đây chắc là tác dụng của cơ chế hoàn mỹ.
“Hệ thống, thứ này không tệ nha.”
Hệ thống không trả lời, tự động biến mất.
“Này sao nói đi là đi thế, dù gì cũng đến rồi, ở lại ăn bữa cơm đi, khách sáo với tôi như vậy ư.”
------
Dịch: MBMH Translate