"Điều đấy thì có gì phải ngại ngùng." Tống Vũ Đình lơ đãng nói.
"Trường học cho chúng ta một vai diễn, người nào có năng lực thì người đó được đi, thực lực của cậu ta không đủ tốt nên bị loại bỏ, điều này không phải là bình thường sao."
"Đúng là như vậy, nhưng tớ cảm thấy, vẫn có chút lúng túng."
Vương Kỳ biết rõ Tống Vũ Đình làm cách nào để có thể thay thế Vương Lộ, được tuyển chọn trong thời gian này.
Cha cô ta là một tổng giám đốc của công ty niêm yết trên thị trường, trong tay có tiền, giúp con gái mua lại vị trí này là việc đương nhiên.
Chờ Vương Lộ biết chuyện này, hai người nhất định sẽ có một trận cãi vã dữ dội.
Hiện tại, chỉ có thể hi vọng Vương Lộ không biết chuyện đó vào lúc này.
Như vậy mới có thể tránh một trận cãi vã, nếu không thì bạn bè cũng chẳng còn cách nào ở chung được.
"Được rồi, cậu đừng nghĩ những chuyện không đâu nữa, đi nhanh thôi, lát nữa cha tớ sẽ đến đón."
"Đừng giục mà."
Xong hai người vẫn bước nhanh hơn, đến cửa tiệm, mở cửa ra bước vào.
"Xít! Anh chủ quán thật rất đẹp trai nha." Vương Kỳ nhịn không được nói.
Ban đầu tất cả mọi người đều nói ông chủ rất đẹp trai, cô ta còn có chút không tin.
Hiện tại nhìn thấy tận mắt, đây quả thật là nhan sắc trời ban.
Nghe được tiếng nói chuyện, Vương Lộ và Đỗ Vũ Hiên theo tiềm thức quay đầu nhìn lại.
Ngoài ý muốn nhìn thấy, người đến dùng cơm là bạn học của mình, Tống Vũ Đình và Vương Kỳ.
"Kỳ Kỳ, các cậu cũng tới đây ăn cơm à?" Đỗ Vũ Hiên nói.
"Thật là trùng hợp."
Vương Kỳ ngượng ngùng trò chuyện nói: "Mọi người đều nói đồ ăn trong cửa tiệm này rất ngon, chúng tớ cũng tới ăn thử một chút, không ngờ tới đây còn gặp được hai cậu."
"Vậy ngồi xuống cùng ăn đi." Đỗ Vũ Hiên thuận miệng nói, cũng không nhiệt tình như trong tưởng tượng.
Vì vai diễn trong kịch bản mà mối quan hệ giữa Vương Lộ và Tống Vũ Đình không mấy tốt đẹp.
Là bạn thân nhất của Vương Lộ, đương nhiên cô sẽ đứng về phía cô ấy.
Vương Lộ không nói gì, phớt lờ Tống Vũ Đình, mà đối phương cũng lười phản ứng cô ấy, phối hợp ngồi xuống.
Lâm Dật cảm giác bầu không khí có chút không đúng, nhưng cũng không có gì đáng ngại, nên việc kinh doanh vẫn cần tiếp tục.
"Các em muốn ăn món gì?"
Nhìn thấy mấy món ăn trên menu, Tống Vũ Đình không thể hiện chút cảm xúc dư thừa nào.
So với nhà hàng cao cấp ba sao Michelin cô ta thường xuyên ăn, 189 nhân dân tệ một bát cơm chiên trứng thì cũng không phải rất đắt.
Nhưng đến khi chọn đồ ăn, Tống Vũ Đình nhìn Vương Lộ, như là muốn khoe khoang, cô ta gọi liên tiếp vài món của tiệm.
"Hai phần cơm chiên trứng."
"Một phần cua xay áp chảo."
"Một phần súp nấm truffle bào ngư."
"Lại thêm một phần cực phẩm cung đình Phật nhảy tường."
"Một bình rượu hoa đào từ quốc đảo."
"Lại đến một phần..."
"Vũ Đình, cậu gọi có phải hơi nhiều rồi không? Có hai chúng ta thôi, có thể ăn hết được sao?" Vương Kỳ nói.
"Không phải ai cũng nói đồ ăn trong cửa tiệm này rất ngon sao, thật vất vả mới tới một lần, dù sao cũng phải nếm thử, cũng không thể chỉ chọn hai phần cơm chiên trứng."
"Này..."
Vương Kỳ không biết nói cái gì cho phải, không còn hơi sức nào để tranh luận.
"Lại thêm một phần sashimi cá ngừ vây xanh cùng salad trái cây."
"Được, xin quý khách chờ đợi trong giây lát."
Lâm Dật xoay người đi ra sau bếp, Đỗ Vũ Hiên nhỏ giọng nói: "Lộ Lộ, cậu đừng giận, chúng ta ăn phần của chúng ta."
Tống Vũ Đình không nói gì, nhưng ở trong lòng lại thầm khinh bỉ một trận.
"Các cậu ngược lại còn định làm gì, ở nơi đắt tiền như vậy, các cậu cũng chỉ có thể ăn cơm chiên trứng."
"Tiệm này là của anh tôi, các cậu ăn càng nhiều, tôi càng vui vẻ."
Tay Tống Vũ Đình run một cái.
Anh của cô ta?
Rốt cuộc đây là chuyện gì?
Đỗ Vũ Hiên nhịn không được cười phá lên, có chút vui vẻ.
Rất nhanh, Tống Vũ Đình liền trở lại bình thường, không quan tâm đến chuyện vặt vãnh này nữa.
Dù sao mình cũng có được thứ mình muốn, bỏ ra một chút tiền để ăn, không tính là thiệt gì.
Gần hai mươi phút sau, Lâm Dật mang các món ăn được gọi bày lên trên bàn.
"Cám ơn ông chủ." Vương Kỳ nói.
"Đừng khách sáo."
Đồ ăn của cửa tiệm nổi tiếng ở đường Chính Dương làm ra, nhìn mấy món ăn được bưng lên, cả Tống Vũ Đình và Vương Kỳ đều nhịn không được nếm thử một miếng.
Mùi vị ấy thật tuyệt vời, làm hai người phải trầm trồ khen ngợi một hồi lâu.
Nhất là Tống Vũ Đình, cảm giác hương vị của tiệm này còn ngon hơn so với nhà hàng ba sao Michelin.
Đúng là đồ ăn do soái ca làm khác hẳn với mấy tên khờ khạo bên ngoài.
Sau khi các món ăn được dọn ra, hai người đều cắm đầu ăn, ai cũng không để ý đến đối phương, nhìn không ra chút nào giống bạn học của nhau.
Lâm Dật cũng lười phản ứng nhiều như vậy, những mâu thuẫn này rất phổ biến ở mấy nữ sinh của mấy trường đại học.
Nếu không, cái từ xé rách mặt cũng không được nghiên cứu ra, cũng không gặp người nào cũng nói xâu xé.
Reng reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Lộ reo lên.
"Thầy Lưu." Sau khi nhận điện thoại, Vương Lộ rất tôn kính chào hỏi.
"Bị thay thế sao?"
"Em, em biết rồi."
Cuộc gọi kéo dài không đến một phút đồng hồ, sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Vương Lộ thay đổi rõ rệt, Lâm Dật và Đỗ Vũ Hiên đều cảm thấy có gì đó không ổn.
"Sao vậy? Đã thay đổi cái gì à?" Đỗ Vũ Hiên hỏi.
"Vai diễn của tớ bị đổi." Vương Lộ lạnh lùng nói.
"Điều này không có khả năng." Đỗ Vũ Hiên nói:
"Cậu đi theo tập luyện một tuần lễ, cũng không có phạm sai lầm gì. Sao lại bị thay thế được?"
"Vậy thì phải hỏi cậu ta."
Nhìn theo ánh mắt Vương Lộ, Lâm Dật và Đỗ Vũ Hiên, nhìn thấy Tống Vũ Đình.
"Bị cậu ta cướp vai sao?"
"Hả? Các cậu đang nói gì vậy?" Tống Vũ Đình tỏ vẻ ngây thơ nói, bày ra một bộ dạng cái gì cũng không biết.
"Đừng ở đó mà giả bộ, tôi không tin cậu không biết cái gì về chuyện này." Vương Lộ lạnh như băng nói.
"Lộ Lộ, cậu đang nói gì đấy, tớ thật không biết chuyện này." Tống Vũ Đình nói:
"Thầy cũng thật là, cậu vẫn luôn luyện tập kịch bản đó, cho dù diễn không tốt cũng không thể đem cơ hội này cho tớ, cái này là đang ly gián quan hệ giữa chúng ta."
"Cậu không cần giả vờ như vậy đâu, nhìn thấy thật buồn nôn!" Đỗ Vũ Hiên nói.
"Này này này, tôi có nói gì đâu." Tống Vũ Đình nói tiếp:
"Loại chuyện này là do ai làm ra, cậu bị loại bỏ là do năng lực của cậu không tốt, làm sao có thể đổ lỗi cho người khác, không biết tự tìm nguyên nhân ở bản thân hay sao?"
"Khẳng định là cha cậu ta đã mang quà cáp gì cho trường học cùng thầy cô, đừng cho là chúng tôi không biết!"
Đỗ Vũ Hiên tức giận nói: "Chính cậu làm cái gì, trong lòng cậu biết rõ!"
"Quà cáp cái gì chứ?" Tống Vũ Đình nói tiếp: "Các cậu đừng ngậm máu phun người."
"Vũ Đình, vẫn nên nói ít vài ba câu đi, dù sao thì đều là bạn học, không cần thiết phải như vậy." Vương Kỳ nhỏ giọng nói.
"Là cậu ta gây sự trước, tôi cũng không có tâm tư cãi nhau với bọn họ." Tống Vũ Đình nói tiếp:
"Thầy Lưu cũng thật là, rõ ràng biết tôi không muốn cơ hội này, còn cứng rắn áp đặt lên trên người tôi. Gần đây tôi đều bận muốn chết, làm gì có thời gian đi luyện tập, không chừng một tháng sau, thời gian dạo phố cũng không còn."
"Cậu!"
"Được rồi được rồi, chút chuyện nhỏ như vậy, không cần thiết phải cãi nhau." Lâm Dật nói tiếp:
"Nếu cô ấy không muốn, thì em tranh thủ một chút là được."
"Anh Lâm, đây không phải chuyện tranh giành mà được, nếu như không phải trong nhà cô ta có tiền, trường học cũng không thể loại em ra."
"Không phải cô không muốn đi sao, chỉ cần trao lại cơ hội này cho những người khác là được."
"Ông chủ, nói như vậy thật không đúng nha." Tống Vũ Đình nói tiếp:
"Ngay từ đầu, trường học là muốn tìm tôi đi, nhưng tôi không đồng ý diễn, bởi vì quá lãng phí thời gian, thầy mới lùi lại mà chọn cậu ta. Đoán chừng là thầy thấy thực lực của cậu ta kém cỏi, mới lại tìm đến tôi. Anh cảm thấy tôi có thể từ chối sao? Vì chất lượng của bộ kịch nên trường học chắc chắn sẽ không để tôi từ chối."
"Không có việc gì, tôi gọi điện thoại, có thể giúp cô từ chối."
Nói rồi, Lâm Dật cầm lấy điện thoại di động, bấm số của Quách Nhị.
"Cô Quách, kịch bản diễn kịch trong trường cô, lúc đầu người được chọn là Vương Lộ, sao giờ lại thay người rồi?"
"Được, tôi đã hỏi qua một chút, học sinh Tống Vũ Đình kia thực sự không muốn diễn, tôi từ chối giúp cô ấy."
"Không vấn đề, chịu khó dành thời gian đến cửa tiệm, tôi mời cô ăn cơm."
Trò chuyện với Quách Nhị xong, Lâm Dật cúp điện thoại, cười ha hả nhìn Tống Vũ Đình.
"Chuyện này tôi đã giúp cô giải quyết, vai diễn này không cần cô nhận nữa, lần này thì cô có thời gian dạo phố rồi."
"Hả..."
Tống Vũ Đình và Vương Kỳ đều sửng sốt.
Ai cũng không nghĩ tới, Lâm Dật chỉ cần gọi một cuộc điện thoại.
"Anh nói cô Quách là ai?"
"Quách Nhị, giáo sư của trường mấy cô, chắc là cô phải biết chứ."
"Quách Nhị?"
Tống Vũ Đình và Vương Kỳ đều lẩm bẩm một câu, đối với người này có chút lạ lẫm.
Cả hai đều là sinh viên thuộc khoa diễn xuất, mà Quách Nhị lại là giáo sư ở khoa khác.
Cùng một trường học, nhưng lại ở học viện khác nhau, căn bản nhìn thấy cũng chẳng biết ai là ai.
Vì vậy hai người họ không biết Quách Nhị cũng là chuyện bình thường.
"Người đó là ai, tôi lại chưa từng nghe qua?" Tống Vũ Đình thầm nói.
"Có thể là giáo sư của học viện khác." Vương Kỳ nói tiếp:
"Cậu không cần quá nghiêm túc, cô ấy cũng chỉ là một giáo sư nhỏ mà thôi, nào có quan trọng bằng cậu. Cho dù cô ta tùy tiện nói một chút, có thể ảnh hưởng đến vai diễn của cậu hay sao? Đây mới là chuyện quan trọng."
"Tớ cũng cảm thấy như vậy."
Tống Vũ Đình cầm đũa chọc chọc đáy chén, mới đầu cảm thấy ông chủ của cửa tiệm này rất đẹp trai, gọi món gì ăn cũng ngon miệng.
Không nghĩ tới lại khiến cô ta ra bộ dạng này, sớm biết như vậy đã không đến đây ăn cơm.
Nghĩ đến đây, Tống Vũ Đình lập tức nhắn Wechat cho cha, để ông ấy qua đón mình, vì vậy cô ta không muốn ăn nữa.
"Anh Lâm, anh thật sự có thể cướp lại vai diễn sao?" Đỗ Vũ Hiên hỏi.
"Đây sao có thể gọi là cướp." Lâm Dật nói tiếp:
"Người ta không muốn diễn, anh chỉ thuận nước đẩy thuyền, thỏa mãn tâm nguyện của cô ta, cho nên cái này không thể gọi là cướp được."
"Haha, mấy lời này rất có lý." Đỗ Vũ Hiên vừa cười vừa nói.
"Thôi đi, càng nói càng ngứa tai." Tống Vũ Đình nói tiếp:
"Mặc dù tôi không hứng thú, nhưng không phải ai đó cũng có thể diễn tốt vai diễn này, lãnh đạo trường học lại không bị mù, làm sao có thể đem vị trí này tùy tiện cho người khác được, lại còn không có chút thực lực, chỉ mới quen biết một giáo sư nho nhỏ sao có thể ảnh hưởng lớn như vậy."
Reng reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Vũ Đình vang lên.
------
Dịch: MBMH Translate