Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 637 - Chương 635. Bảo Vệ Nhà Họ Lâm Trăm Năm Cường Thịnh Bất Diệt

Chương 635. Bảo Vệ Nhà Họ Lâm Trăm Năm Cường Thịnh Bất Diệt
Chương 635. Bảo Vệ Nhà Họ Lâm Trăm Năm Cường Thịnh Bất Diệt

“Con muốn biết, cái thứ được gọi là trung tâm công nghiệp Phu Hóa lương cao rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Hạt Gạo không nói con nghe chuyện này sao?”

“Có nói qua, nhưng con cảm giác cô ấy nói không đầy đủ ý, cũng không kể rõ ràng.”

Trầm Thục Nghi ở đầu dây điện thoại bên kia cười lên: “Con muốn biết tường tận hơn về chuyện này sao?”

“Có thể nói như vậy ạ, muốn biết cấp trên có thái độ gì?”

“Đầu tiên con hãy ổn định tâm trạng lại đã, có đôi lúc, thái độ của cấp trên, thực ra ôn hòa hơn nhiều so với những gì con tưởng tượng, dù gì nước chúng ta cũng là một đất nước có tình người, con âm thầm làm nhiều việc như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người cảm kích con.”

“Dì Trầm à, giữa chúng ta đừng nói những lời khách sáo như thế nữa, nhàm chán lắm.”

“Tên nhóc con này, chẳng có chút kiên nhẫn nào cả.” Trầm Thục Nghi nói:

“Tiết lộ cho con biết vài thông tin nội bộ nhé, ngành công nghiệp bán dẫn sẽ là một dự án xây dựng trọng điểm trong kế hoạch 5 năm tới, thế nên trên phương diện thuế thu từ nhà nước và chính sách, đều sẽ tiến một bước để nới lỏng.”

“Thứ được gọi là trung tâm công nghiệp, chỉ là bước đầu thôi, cấp trên muốn thông qua thời cơ này để xây dựng chuỗi công nghiệp công nghệ cao tương tự như Thung lũng Silicon(*) vậy."

(*)Thung lũng Silicon (tiếng Anh: Silicon Valley) là phần phía Nam của vùng vịnh San Francisco tại phía Bắc California ở Mỹ. Ban đầu tên này được dùng để chỉ một số lượng lớn các nhà phát minh và hãng sản xuất các loại chip silicon (bộ xử lý vi mạch bằng silic), nhưng sau đó nó trở thành cái tên hoán dụ cho tất cả các khu thương mại công nghệ cao (high tech) trong khu vực.

“Dự án này không thích hợp đặt tại Trung Hải, thôn Trung Quan đã có kinh nghiệm thành thục, đó mới thật sự là Thung lũng Silicon chân chính của Hoa Hạ.”

“Đây là kế hoạch một mũi tên trúng hai đích, thôn Trung Quan ở Yến Kinh đã lan rộng ra các khu vực phía Bắc, vùng duyên hải phía Đông Nam bên này cần trung tâm kinh tế như Trung Hải thúc đẩy, thế nên mới có kế hoạch này.”

“Còn ngoài ra, nội dung cụ thể, có lẽ Hạt Gạo đã nói con nghe rồi, 20 năm đầu thuộc về con, còn sau này sẽ thu hồi lại, nhưng nếu như kế hoạch này không phát triển, e là cấp trên cũng không cần nữa, nhưng đó cũng chỉ là lời dì suy đoán thôi, không chính xác được.”

Lâm Dật gật đầu, trầm ngâm nói:

“Nhưng chuyện này sao lại giao tới tay con thế? Ngài Nhâm của Huawei lợi hại hơn con nhiều mà.”

“Đầu tiên, khi một hạng mục xuất hiện, sẽ phải cần người đến làm, mà mô hình thương nghiệp của Hoa Hạ đã gần đạt đến mức ổn định, nếu cấp trên nâng đỡ một chút, xí nghiệp này tất nhiên sẽ thuận lợi phất lên, sẽ tiến thêm một bước tạo nên sự độc quyền, đây là điều mà cấp trên không muốn phải thấy.”

“Điều tiếp theo, con và ngài Nhâm không thể đặt chung mà so sánh được” Trầm Thục Nghi nói tiếp:

“5G của Huawei và máy quang khắc trên tay con, những thứ này đều là công cụ quan trọng của một đất nước lớn mạnh trong thời hiện đại, việc phân chia đến hai người tụi con, thuộc về phương pháp của mục tiêu phân tán, nếu không một khi bọn họ ngăn cấm sẽ kết thúc tất cả.”

"Ở trong giai đoạn này, mặc dù ngài Nhâm của Huawei sẽ phù hợp hơn con một chút, nhưng con trẻ trung hơn ông ấy, đây là một lợi thế mà không ai có thể so sánh được."

Mất vài phút im lặng, Lâm Dật lại nói:

“Con có cơ hội để từ chối không?”

“Tất nhiên rồi.” Trầm Thục Nghi đáp:

“Nhưng có một điều con phải hiểu rõ, nếu như con đạt được thành tựu trong lĩnh vực máy quang khắc, thì con và con cháu đời sau sẽ giống như có được một tấm kim bài miễn tử vậy. Những thứ khác thì không dám nói, nhưng ít nhất có thể đảm bảo cho nhà họ Lâm trong tương lai trăm năm vẫn cường thịnh bất diệt.”

“Nhưng có một điều, việc thành lập một trung tâm công nghiệp như thế này, đối với chuyện nghiên cứu hệ điều hành điện thoại di động cũng sẽ có sự hỗ trợ rất lớn. Đây đều là những ưu thế rất nổi bật, con hãy cân nhắc tình hình cụ thể, nhưng dì vẫn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con.”

“Nếu đã nói như thế thì việc này vẫn có thể nghiên cứu.”

“Dì cũng cảm thấy như vậy.” Trầm Thục Nghi nói tiếp:

“Bây giờ, các địa điểm đều đã được cấp trên định sẵn, cũng sắp đến lúc lên danh sách rồi, con phải nhanh chóng nghĩ ra giải pháp mà kịp thời hành động đi, thông tin cụ thể con cứ việc hỏi Hạt Gạo là được.”

“Vâng.”

Nói suốt hai mươi mấy phút, Lâm Dật cúp điện thoại.

Đã đi đến bước đường này rồi, cũng chẳng có lí do gì mà từ chối nữa.

Nếu không cũng sẽ ảnh hưởng tới nghiên cứu của bản thân, chi bằng cứ thuận theo tình hình mà làm.

Lâm Dật chụp hình hai trang giấy A4, rồi gửi qua điện thoại của Tôn Phú Dư.

Khối lượng công việc bên trong rất lớn, cần nhanh chóng liên lạc trao đổi mới được.

“Có ai không?”

Anh vừa cùng Tôn Phú Dư bàn về chuyện hệ điều hành xong, bên ngoài truyền đến một giọng nói, hơn thế nữa âm thanh lại có chút quen thuộc.

Cất điện thoại vào trong túi, Lâm Dật đứng dậy đi ra phía ngoài.

“Anh Lâm?”

“Lộ Lộ sao?”

Người bước vào chẳng phải ai khác, mà là Vương Lộ em gái của Vương Oánh, còn có Đỗ Vũ Hiên khi ấy cùng thi với cô để vào Học viện Hí Kịch.

“Anh Lâm, tiệm này không phải là anh mở đó chứ?”

“Ngoại trừ anh ra còn có thể là ai nữa đây?” Lâm Dật cười hơ hơ mà đáp lại.

“Mấy hôm trước em có nghe nói, có một nhà hàng nhỏ vừa được mở trên đường Chính Dương, ông chủ rất đẹp trai, chẳng ngờ đến là anh Lâm mở đó, việc này cũng quá trùng hợp rồi.”

“Vậy mấy ngày trước sao em lại không qua đây?”

“Anh Lâm có chỗ không biết đấy, Lộ Lộ bây giờ khác rồi. Cậu ấy sắp nổi tiếng rồi.”

Đỗ Vũ Hiên khoác lấy cánh tay của Vương Lộ, trêu ghẹo nói.

“Làm sao? Em mới là sinh viên năm nhất thôi, không lẽ đã có người muốn đăng ký trước rồi sao?”

“Không phải có người muốn đăng ký trước đâu, mà là trường học của bọn em đang luyện tập một vở kịch nói, toàn các chị năm ba năm tư tham gia diễn xuất, nhưng tân sinh viên năm nhất và năm hai cũng được phân một vị trí.” Vương Lộ nhịn không được liền mỉm cười, làm lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ.

“Mà một vị trí thuộc về sinh viên năm nhất đó đã rơi vào người của em rồi, mấy ngày nay bận tối mặt tối mày, vẫn luôn cùng các đàn anh đàn chị luyện diễn xuất, không dễ gì nhà trường mới cho nghỉ ngơi nửa ngày, em mới có cơ hội đến xem thử. Hehe, không ngờ đến lại là tiệm của anh Lâm đó.”

“Đây là chuyện tốt, xem ra em cũng không hề lười biếng nha.”

“Anh Lâm, em nói anh nghe, cái vị trí duy nhất thuộc về sinh viên năm đầu này có rất nhiều người cạnh tranh đó. Cuối cùng Lộ Lộ trổ hết tài năng, bây giờ đã trở thành nhân vật có ảnh hưởng của khóa tụi em rồi.” Đỗ Vũ Hiên nói.

“Hì hì, may mắn thôi.”

“Vậy đã cảm ơn Quách Nhị chưa?”

Lâm Dật không rõ Vương Lộ có tài năng như thế nào, nhưng có thể thi đậu Học Viện Hí Kịch của Trung Hải, có lẽ không tồi chút nào.

Tại một nơi có rất nhiều người tài giỏi như nơi đây, Vương Lộ vốn chẳng có nhiều ưu thế.

Cô ấy có thể bộc lộ hết tài năng như thế tại hoạt động này, nói không chừng do Quách Nhị ở đằng sau giúp đỡ.

“Chị của em cũng nói như thế, có thể là giáo sư Quách ở phía sau nâng đỡ.” Vương Lộ nói tiếp:

“Vậy nên em mua chút đồ muốn tặng cho giáo sư Quách, nhưng sau khi gặp mặt, giáo sư Quách nói rằng, giáo sư không liên quan đến chuyện đó, thế nên...”

“A ừm, nếu đã nói như thế, vậy em cũng khá lợi hại đó chứ.”

“Hì hì...”

“Được rồi, đừng nói những thứ này nữa, những món trên thực đơn đều có thể nấu hết, muốn ăn gì cứ việc gọi đi.”

Bởi vì mối quan hệ với Vương Oánh, nên Lâm Dật vẫn giữ thái độ cưng chiều với Vương Lộ.

Nhưng nghĩ kĩ lại, hình như cũng lâu rồi anh không gặp lại Vương Oánh.

“Vậy cho em món ăn đặc trưng, cơm chiên trứng.”

“Em cũng thế.” Đỗ Vũ Hiên nói.

“Ngoài cơm chiên trứng ra, những món khác trên thực đơn cũng không tồi đâu, lên cho bọn em hai phần bò bít-tết nhé, ăn cùng với cơm chiên trứng, sự kết hợp giữa Đông và Tây.” Lâm Dật nói.

“Đừng anh Lâm, chúng em cũng không phải nhân vật cao cấp thượng lưu gì, cơm chiên là được rồi.”

Vương Lộ không phải loại người không hiểu phép tắc, bản thân đến ăn cơm, anh Lâm nhất định sẽ không lấy tiền.

Vậy nên không thể tùy tiện thứ gì cũng lấy.

“Vậy được thôi, bây giờ sẽ làm cho các em.”

Hơn mười phút sau, Lâm Dật bưng lên hai đĩa cơm chiên.

“Anh Lâm, tay nghề của anh cũng tốt quá nhỉ, tuyệt đối xứng với cái giá 189 tệ này.” Vương Lộ ăn xong một miếng thì không ngớt lời khen ngợi.

“Nếu như em thích, khi không có việc gì thì cứ đến đây, nuôi em ngày ba bữa cũng không phải vấn đề gì to tát.”

“Anh Lâm, anh thật khiêm tốn đó.” Vương Lộ nói tiếp:

“Nhà hàng anh cũng đã mở được rồi, đừng nói nuôi một mình em, cho dù có nuôi tất cả nữ sinh trong trường em cũng không thành vấn đề.”

“Trường tụi mình hơn mấy ngàn nữ sinh lận, cậu muốn khiến anh Lâm mệt chết sao?” Đỗ Vũ Hiên nói.

“Trường các em là học diễn xuất hay học bằng lái xe vậy, sao còn lái lụa hơn cả anh thế.”

“Chẳng phải do gặp anh Lâm đây nên mới không khống chế được sao.”

Trong lúc bọn họ cứ vừa nói vừa cười mà trò chuyện, bên ngoài có hai cô nữ sinh cũng đang đi về hướng của tiệm.

“Vũ Đình, cậu chắc chắn muốn đi cửa tiệm đó sao?”

Nữ sinh đang nói tên là Vương Kỳ, mái tóc dài, mặc áo sơ mi trắng phối với quần short jean, có giá trị nhan sắc khá cao.

Nhưng so với Tống Vũ Đình ngay kế bên vẫn kém cạnh hơn một chút.

Trong các tân sinh viên năm nhất tại Học Viện Hí Kịch Trung Hải, nhan sắc của Tống Vũ Đình cũng xem như thuộc hàng bậc nhất rồi.

Thân hình của cô ta mảnh mai, là dáng vẻ tiêu chuẩn của một diễn viên.

Nếu để so sánh, dáng người của Vương Lộ cũng chẳng thua kém với Vương Oánh, thể chất dễ béo lên, xếp vào kiểu đầy đặn vừa phải.

Vương Oánh cũng xem như là một nhân viên cổ cồn trắng cao cấp(*), không có nhiều yêu cầu đối với thân hình, nhưng Vương Lộ sau này nhất định sẽ cần phải giảm cân.

(*)Những chuyên gia được trả lương hoặc những công nhân có học vấn cao công tác ở các lĩnh vực văn phòng bán chuyên nghiệp, hành chính.

“Tại sao không thể đi chứ?” Tống Vũ Đình nói:

“Rất nhiều người trong trường đều nói đồ ăn của tiệm này rất ngon, cuối cùng hôm nay cũng có chút thời gian, làm thế nào cũng phải đi thử cho bằng được.”

“Nhưng trước khi tan học, tớ nghe Vương Lộ và Đỗ Vũ Hiên nói bọn họ cũng sẽ đến tiệm này ăn thử, nếu như gặp phải sẽ không tốt cho lắm.”

“Vậy có gì không tốt chứ, lẽ nào cậu ta đi được, còn tớ thì không đi được sao?” Tống Vũ Đình nói tiếp:

“Nghe nói ông chủ của tiệm rất đẹp trai, tớ phải đi ngắm thử.”

“Nhưng vị trí diễn xuất của cậu ta đã bị cậu lấy đi rồi, giảng viên sẽ nhanh thông báo với cậu ta thôi, đến lúc ấy sẽ rất ngại đó.” Vương Kỳ nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 635.
Bình Luận (0)
Comment