Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 636 - Chương 634. Cuộc Đối Thoại Giữa Lâm Dật Và Trầm Thục Nghi

Chương 634. Cuộc Đối Thoại Giữa Lâm Dật Và Trầm Thục Nghi
Chương 634. Cuộc Đối Thoại Giữa Lâm Dật Và Trầm Thục Nghi

Chu Bằng che miệng, lúc này hắn cũng ngẩn ra, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Anh Bằng, anh không sao chứ?” Bọn Trần Ngạn Tùng sốt sắng chen tới đỡ Chu Bằng đứng dậy.

“Không việc gì, tạm thời tao không chết được.”

Bị Lâm Dật đánh cho một trận, đám Chu Bằng mới nghiêm túc nhìn nhận lại Lâm Dật, đoạn lên tiếng:

“Thằng kia, hôm nay coi như mày trâu bò, nhưng để tao nói cho mày biết hiện cái xã hội này đã qua cái thời kì chém giết lẫn nhau rồi, đừng tưởng mày biết tí võ mà vênh váo, việc làm ăn sắp tới của chúng mày, chỉ cần bọn tao rêu rao ra bên ngoài, sẽ sớm có người đến vây bắt cả đám thôi.”

"Hoan nghênh gọi cảnh sát, để xem ai dám bắt tôi."

“Mẹ kiếp mày điên rồi, cứ đợi đấy, trong vòng nửa tháng nữa, nếu tao không bắt mày dẹp tiệm thì tao không mang họ Chu."

"Anh Bằng trước hết cứ bình tĩnh đã.” Trần Ngạn Tùng lấy ra điện thoại di động: “Tôi đã quay lại cô gái này, không chừng về sau có thể sử dụng làm bằng chứng”

“Đúng đúng đúng, bọn tôi lưu hết bằng chứng lại rồi.” Đoàn Gia Bảo nói:

“Anh nhìn ra bên ngoài đi, còn có rất nhiều nữ sinh đang chờ vào ăn cơm, đều bị quay lại rồi.”

“Yên tâm đi, không bỏ sót đứa nào đâu.”

Chu Bằng che mặt, nhếch mép nói: "Tuy tao không đánh lại mày, nhưng mày vừa làm chuyện thất đức vừa kiếm tiền phi pháp, tao không để mày được như ý đâu.”

“Một đám ngu xuẩn, khó trách việc làm ăn không tốt là đúng rồi.”

“Mày cứ việc chửi mắng, dù sao chúng tao cũng quay lại hết rồi, cho dù có thể không sử dụng tới nhưng mày cũng đừng mong sống yên ổn, để xem về sau còn ai dám đến chỗ mày ăn cơm!”

Két!

Két!

Két!

“Đến rồi đến rồi, tránh đường nào.”

Bên ngoài vang lên từng tiếng phanh xe, ngay sau đó là tiếng bước chân vội vã và tiếng nói chuyện.

Hơn mười người cảnh sát từ bên ngoài xông vào.

Nhìn thấy cảnh sát tới, đám Chu Bằng đều vô cùng ngạc nhiên.

"Tình huống gì thế này? Chúng ta còn chưa gọi điện báo cảnh sát, sao cảnh sát đã tới rồi?" Chu Bằng hỏi.

"Chắc hẳn đã có ai đó gọi họ tới." Trần Ngạn Tùng thì thầm: "Quán cơm mà dùng thủ đoạn làm ăn phi pháp như thế này chắc không kéo dài được lâu đâu.”

“Xem ra bọn chúng đã đắc tội nhiều người nên mới có người thay chúng ta tố cáo trước.”

“Đúng là ác giả ác báo!”

Lâm Dật nhìn thấy cảnh sát đi vào, anh không tỏ ra sợ sệt gì nhưng thật sự không hiểu, ai gọi họ đến vậy?

Lương Nhược Hư chăng?

Hay có người nào khác?

“Thị trưởng Lương, ngài dùng bữa ở đây à?” Một người đàn ông trung niên cười nói.

Ông ta tên là Trần Bỉnh Cường, là lão đại của Cục cảnh sát Trung Hải.

"Những người trong tiệm này đã dùng thủ đoạn bất chính uy hiếp người khác đóng cửa ngừng kinh doanh, tình tiết khá là nghiêm trọng, các anh xem xét giải quyết đi."

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này thật nghiêm minh.”

“Hả?”

Đầu óc đám người Chu Bằng vang lên tiếng ong ong.

Tình huống gì thế này?

Cô gái này là thị trưởng thành phố sao?

"Tôi có thể tự mình giải quyết, cô không cần phải làm phiền đến cảnh sát làm gì, nhiều người không tốt." Lâm Dật nói.

"Cục trưởng Trần có đủ tư cách giải quyết chuyện này hơn anh đấy.”

“Nhưng thời gian của người ta là quý giá, vừa lúc tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, cứ để tôi đánh bọn chúng một một trận, không phải là đã giải quyết xong sao."

“Ờ…”

Trần Bỉnh Cường lau mồ hôi lạnh trên trán, tôi còn ở đây, anh nói như vậy có chút không thích hợp rồi.

Để lại cho tôi ít mặt mũi chứ.

"Mỗi ngày chỉ biết đánh nhau, nếu ai cũng giống như anh thì xã hội sẽ loạn mất.” Lương Nhược Hư giận dỗi nói.

"Được rồi, cô đẹp như vậy thì nói gì cũng đúng, mau đưa những kẻ này đi đi, lát nữa tôi còn mở cửa bán hàng.”

Thấy hai người đã nói xong, Trần Bỉnh Cường xua tay: “Giải mấy người này đi.”

“Các đồng chí, các anh không thể làm vậy, bọn chúng mở dịch vụ ngầm dụ dỗ nữ sinh đến ăn cơm, sao không bắt hắn lại?" Chu Bằng nói.

“Thấy người ta đẹp trai mà anh đã vội quy cho người ta làm dịch vụ ngầm? Đây là cái logic gì vậy?"

Trần Bỉnh Cường cảnh cáo một câu rồi không nhiều lời nữa, cho người đến còng đám Chu Bằng lại.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài cửa hàng, ngoài người muốn tới để ăn cơm, còn có rất nhiều chủ cửa hàng gần đó ra hóng chuyện.

“Cửa tiệm đó xảy ra chuyện gì vậy, sao cả xe cảnh sát cũng ở đây?”

“Sáng nay Chu Bằng kéo người sang gây chuyện với chủ cửa hàng kia, có lẽ vẫn chưa giải quyết ổn thỏa, Chu Bằng liền tố cáo bọn họ.”

“Người ta đang làm ăn tốt, có cái gì để tố cáo chứ?"

“Là dịch vụ ngầm đấy, lúc trước không phải có tin tức như vậy sao, nghe nói một quán cơm thuê rất nhiều nữ phục vụ xinh đẹp, khi đi làm, tất cả đều mặc nội y, váy ngắn. Chưa đầy một tuần sau khai trương thì bị tố giác, khả năng nhà kia cũng giống vậy.”

“Tôi nhớ ra rồi, trong quán họ quả thật có một cô gái rất xinh đẹp, không chừng cũng giống như bác nói.”

“Vậy mới nói, Chu Bằng tuy có phần ngang ngược, nhưng hắn cũng coi như làm chuyện tốt, nếu không chúng ta đã không làm ăn nổi, chắc chắn bị chiếm hết khách rồi.”

"Giờ thì tốt rồi, cảnh sát đã đến đây, đường Chính Dương được thanh tịnh rồi... Ủa đậu má, chuyện gì thế này? Sao Chu Bằng lại bị áp giải đi?"

Nhìn đám Chu Bằng và Trần Ngạn Tùng, mỗi người mang một cái còng tay, cúi gằm mặt xuống, những người bán hàng xem náo nhiệt bên ngoài đều mắt to trừng mắt nhỏ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Chu Bằng đi tố giác người ta, tại sao chính hắn lại bị bắt?

Đây là thao tác gì vậy chứ?

Chu Bằng cùng đồng bọn rất nhanh đã bị cảnh sát bắt đi, ngay cả cửa hàng của bọn họ cũng bị niêm phong.

Xem như trực tiếp khai tử, không để lại chút cơ hội nào.

Khoảng nửa giờ sau, khi nhìn thấy cửa tiệm nhà Lâm Dật mở cửa trở lại, mấy ông chủ quán khác xúm lại muốn biết rõ thực hư ra sao.

Tố cáo cũng không có tác dụng sao?

Ông chủ tiệm cơm này có gia thế lớn đến đâu?

Sau khi mở cửa trở lại, công việc kinh doanh của cửa tiệm không hề bị ảnh hưởng mà còn trở nên bận rộn hơn trước.

Đầu tiên là bởi vì danh tiếng ngày càng bay xa, thu hút đông đảo khách hàng.

Kế tiếp phải kể đến công lao của cô nàng streamer Trương Hiểu Du.

Hôm qua trong buổi phát sóng trực tiếp của cô ta, rất nhiều người đã biết đến quán ăn Ngon Tuyệt này.

Hơn nữa với giá trị nhan sắc đỉnh cao của Lâm Dật khiến các cô gái không cưỡng nổi mà tìm tới tận nơi, hơn nữa cũng mạnh tay chi trả, bình thường cũng bỏ ra 500 tệ chỉ để ăn vặt.

Thậm chí còn có một phú bà chi hơn 8 nghìn, không vì cái gì khác mà chỉ là ủng hộ quán của Lâm Dật thôi.

Nếu không phải giữa lúc đó Vương Thiên Long đưa người đến để giao hàng, một mình Lâm Dật bận rộn cả ngày như vậy nhất định không chống đỡ nổi.

Sau bữa trưa, lượng khách trong quán cũng thưa thớt đi nhiều.

Mặc dù vẫn có người tới gọi thức ăn, nhưng tất cả đều nằm trong phạm vi chịu đựng của Lâm Dật.

Thậm chí còn có một chút thời gian để nghỉ ngơi.

Nấu nướng xong xuôi, Lâm Dật kiểm tra trang chủ hệ thống, bất ngờ phát hiện tiến độ nhiệm vụ đã đạt (84390/100000), nếu chăm chỉ thì có thể hoàn thành nhiệm vụ ngay trong hôm nay.

Nghĩ đến đây, Lâm Dật suýt không để ý đến thời gian, ngày mai chính là ngày thứ bảy của nghề nghiệp này.

Sau mười hai giờ đêm lại bắt đầu một công việc mới, không biết sau này còn phải trải qua loại nghề nghiệp như thế nào.

Gạt vấn đề về hệ thống sang một bên, Lâm Dật lấy tờ A4 mà Lương Nhược Hư đưa cho anh, nhìn thấy hơn 30 xí nghiệp được ghi trên đó, anh không khỏi rơi vào trầm tư.

Vài giây sau, Lâm Dật lấy điện thoại di động bấm số của Trầm Thục Nghi.

Nhưng kết nối được một lúc, đầu dây bên kia đã tự động cúp máy.

Lâm Dật cũng không nghĩ nhiều, có lẽ bên kia đang bận, nói sau cũng được.

Không lâu sau đó, Trầm Thục Nghi lập tức gọi lại.

“Dì Trầm, lúc này dì có bận không?”

“Ồ, dùng ngữ điệu này nói chuyện với dì, chắc là có chuyện hả?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 634.
Bình Luận (0)
Comment