Két két!
Lúc hai người đang nói chuyện, cửa tiệm bị đẩy ra, sáu người từ bên ngoài đi vào.
Đi đầu đúng là Chu Bằng cùng đám người Trần Ngạn Tùng.
“Hiện tại chỉ có thể nấu cơm chiên và mì sợi, muốn ăn món khác phải chờ một lát.” Lâm Dật nói.
“Người anh em, chúng tôi không phải tới ăn cơm, là có chút việc muốn tâm sự với cậu.” Chu Bằng nói.
“Tìm tôi?”
“Trước tiên tự giới thiệu một chút, tôi là Chu Bằng, chủ quán hải sản nướng BBQ Hồng Đạt ở đối diện, vị này là chủ quán bánh bao Hâm Hâm - Trần Ngạn Tùng, vị này là Đoàn Gia Bảo của tiệm Trà Sữa Hạnh Phúc, vị này là...”
Sáu người Chu Bằng tiến vào đều lần lượt giới thiệu một lần, Lâm Dật cũng biết thân phận đối phương.
Lương Nhược Hư nghiêng đầu, liếc mắt nhìn đám người đi vào, sau đó tiếp tục ăn đồ trong tô.
“Mọi người tới đây tìm tôi là có chuyện gì vậy?”
“Cậu thấy đó, chúng ta đều làm ăn buôn bán trên đường Chính Dương, chú ý hòa khí sinh tài, nhưng từ khi cậu khai trương, chúng tôi lại không kinh doanh nổi nữa.” Chu Bằng nói.
“Không kinh doanh được?” Lâm Dật nói: “Tôi cũng không đi giành việc làm của các anh, các anh làm ăn không tốt, việc này không liên quan tới tôi.”
“Nghe cậu nói kìa, nếu không liên quan tới cậu thì chúng tôi đã không tới đây tìm cậu.” Chu Bằng nói tiếp:
“Đồ nhà các cậu ngon như vậy, hiện tại bao nhiêu học sinh đều tích cóp tiền không tiêu, đều là để đến chỗ cậu ăn cơm, đương nhiên chúng tôi không còn việc làm.”
Lâm Dật cảm thấy những người trước mắt này có phần nực cười.
“Vậy các anh có ý gì? Muốn bảo tôi đóng cửa, thành toàn cho việc làm ăn của các anh à?”
“Sao chúng tôi có thể làm vậy được, cậu cũng cần nuôi sống gia đình cậu mà.” Chu Bằng nói tiếp:
“Cậu xem có thể rút ngắn thời gian buôn bán lại sao cho thích hợp không, cũng chừa cho chúng tôi một con đường sống.”
“Nếu các anh nói như vậy thì tôi không thể đồng ý, nhà ai làm nhà đó ăn, tay nghề bản thân không tốt, nên tìm nguyên nhân từ trên người mình, thế mà các anh lại la ó bảo tôi phải rút ngắn thời gian buôn bán lại, các anh nghĩ sao vậy? Buồn cười thật đấy?”
“Người anh em, cậu đừng nói chuyện kiêu căng ngạo mạn như vậy, chúng tôi cũng không có ý gì khác.” Chu Bằng nói tiếp:
“Việc làm ăn của cậu làm lên như thế nào, trong lòng cậu hiểu rõ, chúng tôi không nói nhiều, nếu xảy xung đột không đáng có sẽ không tốt.”
Câu này khiến Lâm Dật càng không hiểu ra làm sao.
“Vậy anh nói cho tôi biết việc làm ăn của tôi làm như thế nào?”
Ba người Chu Bằng liếc nhìn nhau một cái, người trước nói:
“Tôi cũng đã hỏi thăm rõ ràng, cửa tiệm này là do cậu hợp tác cùng một cô gái xinh đẹp, ngày thường đều dùng phương thức câu dẫn, dụ dỗ cả trai lẫn gái tới ăn cơm. Tôi nói đúng chứ? Tiền của sinh viên cũng lừa, cậu cảm thấy làm ăn như vậy có ý nghĩa gì không?”
“Dụ dỗ?” Vẻ mặt Lâm Dật lạnh lùng.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Chu Bằng nói tiếp: “Lúc chúng tôi đi vào còn nhìn thấy cậu với cô gái này vừa cười vừa nói chuyện với nhau, cậu còn không thừa nhận sao?”
“Cô ấy là bạn của tôi, chẳng lẽ còn không được nói chuyện?”
“Bạn bè?”
“Ha ha...”
Sắc mặt Chu Bằng khinh thường: “Theo như cậu nói như vậy thì có phải mỗi cô gái tới tiệm cậu ăn cơm đều xem như bạn bè của cậu không? Tất cả những người đàn ông đến tiệm ăn cơm cũng tính là bạn bè của cô gái đó không?”
Rầm rầm!
Lâm Dật nhấc một chân lên đá một phát vào người Chu Bằng: “Tôi có phải nể mặt anh quá nhiều rồi không?”
Mọi người trong cửa tiệm đều sửng sốt.
Ngoại trừ Lương Nhược Hư, thì không ai nghĩ đến Lâm Dật sẽ động thủ đánh người.
Đặc biệt đối phương là Chu Bằng với cân nặng hơn 100kg.
Sức lực tên nhóc này có phải hơi lớn rồi không?
Lương Nhược Hư không lên tiếng, yên lặng ăn đồ của mình.
Kỷ Khuynh Nhan từ đầu đến cuối là do anh ta độc chiếm, anh ta không bao giờ chấp nhận để người khác vũ nhục cô dù là một chút.
Đó là vảy ngược của Lâm Dật, vẫn nên đừng động vào.
Thấy trong cửa tiệm náo loạn bất thường, Lương Nhược Hư bèn lặng lẽ rút điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Cục trưởng công an Trung Hải.
Những kẻ này chỉ biết dựa vào uy hiếp đe dọa để cạnh tranh một cách ác ý, không thể để yên cho bọn chúng lộng hành được.
“Thằng nhóc kia, mày lại dám ra tay đánh người lớn, mày đúng thật không coi luật pháp ra gì!” Trần Ngạn Tùng quát.
“Tôi còn chưa đánh chết anh ta đã coi như tâm trạng tôi tốt rồi đấy.”
“Đệt, đừng phí lời với hắn nữa. Suốt mười năm tao mở cửa hàng trên đường Chính Dương này, đều là tao ra tay đánh người khác, đây là lần đầu tiên có đứa dám ra tay đánh tao đấy!”
Sự giận dữ của Chu Bằng đã hiện rõ trên khuôn mặt.
Vóc dáng hắn to lớn, bản thân cũng lăn lộn trên con đường này nhiều năm như vậy, lại bị một thằng nhãi con đánh lén, hắn không thể chấp nhận được loại chuyện này.
Chu Bằng từ dưới đất bò dậy, hắn chộp lấy cái ghế bên cạnh, hung tợn đập tới.
“Anh Bằng, anh Bằng, anh bớt giận.”
Thấy Chu Bằng định đánh người, Trần Ngạn Tùng và Đoàn Gia Bảo vội lao lên can ngăn.
Bọn họ quen biết Chu Bằng lâu năm, đã biết rõ tính khí và thân thủ của hắn.
Mấy năm nay làm ăn buôn bán, hắn cũng thu bớt tính tình lại, nhưng thực chất từ sâu trong xương cốt hắn vẫn còn lưu lại một thời liều mạng bên đường cầm đao chém người.
Giờ hắn lại bị người ta đạp một đạp trước mặt mọi người, mất hết cả thể diện, nếu không ngăn lại tất có án mạng xảy ra.
“Đệt, chúng mày đừng có cản tao!” Chu Bằng trừng mắt quát tháo:
“Thời trẻ ông đây đã từng làm mưa làm gió ở cái đường Chính Dương này, lần đầu tiên có đứa dám chọc giận tao, con mẹ nó không có chuyện tao tha cho hắn đâu!”
“Anh Bằng, anh bớt nóng lại đi, đừng vì chuyện cỏn con này mà rước thêm phiền toái vào người.”
“Khỏi lo, tao tự biết nặng nhẹ, chỉ ra tay dạy dỗ hắn một chút thôi.”
Chu Bằng cứ thế bỏ ngoài tai mấy người kia, vác ghế đập thẳng về phía Lâm Dật.
Đám người Trần Ngạn Tùng chỉ biết thở dài.
Người này đúng là nghé mới sinh không sợ hổ.
Có thể nói chuyện với hắn ta một cách bình tĩnh như vậy thì Chu Bằng đã phải kiềm chế lắm rồi.
Hắn ta thì hay rồi, còn dám làm càn đánh người, thật sự cho rằng mình đẹp trai là không ai dám trừng trị sao?
Tới đi!
Cũng như vừa rồi, Lâm Dật không nói thêm lời thừa thãi vô nghĩa nào.
Anh lách mình sang một bên tránh đòn tấn công của Chu Bằng, rồi tung cước cho hắn một đá.
Mọi người trong phòng lại choáng váng lần nữa, vừa rồi là đánh lén, nhưng lần này không phải, vậy mà Chu Bằng vẫn bị đánh gục sao?
Thằng nhóc này trông gầy gò đơn bạc mà sao lại có sức lớn thế này?
Chu Bằng ngã xuống đất, hai cái răng cửa cũng thuận thế rơi ra.
“Với cái đức hạnh này của anh, còn muốn so chiêu với tôi à?”
------
Dịch: MBMH Translate