Ra khỏi tòa nhà, Lâm Dật lái xe, đưa Lương Nhược Hư đến đơn vị.
Nhưng cách nơi đó khoảng hơn hai trăm mét, Lương Nhược Hư đã bảo Lâm Dật dừng xe lại, chỉ sợ người khác nhìn thấy lại nói xấu.
Đưa Lương Nhược Hư xong, Lâm Dật lái xe trở về cửa hàng.
Làm xong nhiệm vụ của giai đoạn trước, tâm trạng Lâm Dật khá tốt.
Có thể bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu.
Sau khi mở cửa kinh doanh lập tức có khách tới cửa.
Lâm Dật phát hiện, người đến ăn cơm, có tỉ lệ rất lớn là người nghe danh mà đến.
Và còn có rất nhiều chị gái giàu có, hóa đơn của mỗi bàn, cũng đều duy trì ở khoảng một nghìn, không phải là quá nhỏ.
“Ông chủ, hôm nay tôi quên mang ví tiền, anh cho tôi nợ một đĩa cơm chiên trứng được không?”
“Nợ cái cộng lông, trừ khi cô cỡ E.”
“Cỡ E thì không có, có thể bù thịt không?”
“Nữ sinh đầy trong quán, đều muốn bù thịt, cô là cái gì chứ...... hả?
Lâm Dật đang làm cơm, cảm thấy có chút không đúng.
Giọng điệu và ngữ khí của người này, nghe quen quá.
Quay đầu mạnh một cái, phát hiện Vương Oanh đứng ở cửa.
Vương Oánh ăn mặc rất ra dáng ngự tỷ, bên trên mặc áo sơ mi trắng cùng âu phục công sở, bên dưới là tất màu da cùng váy công sở, lại phối thêm đôi giày cao gót màu đen.
Nhìn một cái có lẽ là đi từ công ty đến đây, quần áo cũng chưa kịp thay.
“Chị Oánh, sao chị đến đây.” Lâm Dật cười nói: “Không phải chị nói mấy ngày này bận, khi nào hết bận mới đến sao?"
Vương Oánh sớm biết Lâm Dật mở cửa hàng ở đây, nhưng bởi vì bận nhiều việc quá cho nên bây giờ mới đến được.
Nhưng hôm qua, Vương Lộ đem chuyện hôm qua, nói với Vương Oánh một lần nữa.
Hôm nay nàng liền không nhịn được, nhân lúc nghỉ trưa chạy qua đây.
“Chủ yếu là chị không nghĩ đến, việc làm ăn của cậu đang nóng như vậy, Lộ Lộ nói cậu một người bận rộn làm không xuể, chị liền suy nghĩ đến đây để giúp cậu.”
Khi đang nói, Vương Oánh cầm túi của mình, đặt nó lên trên tủ lạnh, tiến đến bên cạnh Lâm Dật, thì thầm nói:
“Khi chị đến chị đã hỏi thư kí Liễu, cô ấy nói Kỷ tổng cùng Quan tổng của thiết kế Nhã Lạc, đi nói về chuyện bến cảng Vọng Giang, tạm thời không đến đây, không sẽ bị bắt.”
Vương Oánh cười duyên dáng, “Nếu như chút giác ngộ này cũng không có, chị không có chỗ nào khiến cậu vừa ý.”
“Đừng nói như vậy, dáng người béo nhưng không ngấy này, ai nhìn đều thích.”
“Yên tâm, người khác chỉ có thể nhìn, mà cậu có thể tùy ý ăn.” Nói xong, Vương Oánh còn hôn lên mặt Lâm Dật một cái, một chút kiêng dè đều không có.
Lâm Dật ôm eo Vương Oánh, và véo trên mông cô ấy một cái.
“Trả lời đủ phần.”
“Nhẹ chút, đừng có mà giở trò xấu.” Vương Oánh khiển trách một câu, “Nhanh làm cơm, chị giúp cậu một tay.”
“Chị đã ăn trưa chưa, muốn ăn gì tùy ý, em làm cho chị.”
“Không cần cậu quản, chờ làm cho khách bên ngoài xong rồi nói.”
“Vậy làm sao được, đến chỗ em, không thể để chị đói được.”
“Yên tâm đi, chị không khách khí với cậu đâu.” Vương Oánh nói: "Chị đợi lát nữa ăn cũng được, làm chuyện chính trước.”
“Được, nếu chị đói, thì nói với em, đừng ngại.”
“Ừm.”
Trong mắt Lâm Dật, trên người Vương Oánh, kế thừa hoàn mỹ truyền thống tốt đẹp của người phụ nữ Trung Hoa.
Chịu khổ trước, tận hưởng sau.
Mặc dù diện mạo xuất sắc, dáng người mượt mà, nhưng sau khi gặp phải người mình thích, liền tập trung vào gia đình và chồng.
Điểm này, quả thật rất hiếm có.
Vương Oánh đến, áp lực của Lâm Dật giảm rất nhiều.
Kỹ thuật nấu ăn của cô so với Kỷ Khuynh Nhan tốt hơn nhiều, cũng giúp cho Lâm Dật thoải mái không ít, chỉ phụ trách làm cơm là được.
Dựa vào lý do này, tốc độ bán của cửa tiệm nhanh hơn nhiều.
Nhưng vẫn khó cản những khách hàng nhiệt tình, đến mức bên ngoài đều đứng xếp thành hàng dài, ít nhất có hai mươi mấy khách, chờ đợi không mệt mỏi.
Có một số đến ăn những món ngon Lâm Dật làm, có một số đến vì vẻ đẹp của Lâm Dật, mục đích không đơn giản.
Lúc đó, trên phố Chính Dương, có hai người nước ngoài với làn da trắng, đang đi về hướng cửa hàng.
Tên hai người là Lewis và Nathan, đến từ Nevada Hoa Kỳ, là nghiên cứu sinh của đại học khoa học tự nhiên Trung Hải.
Theo một nghĩa nào đó, xem như là cùng khóa với Lâm Dật.
“Này, Lewis, nghe nói nhà hàng mới mở này rất ngon, có muốn đi nếm thử không?”
“Fuck, tôi biết cửa hàng này!” Lewis mắng một câu:
“Vài ngày trước, tôi đã gặp một nữ sinh Trung Hoa, sắp thành công nhưng cuối cùng lại nói, cô ấy thích ông chủ của cửa hàng này, sau đó đưa Wechat của tôi vào sổ đen, không liên lạc được nữa.”
“Tôi cũng nghe nói, rất nhiều nữ sinh trong trường đều nói, ông chủ cửa hàng này rất đẹp trai, nhưng tôi nghĩ, cách nói như vậy rất phóng đại.” Nathan nói:
“Tôi không cảm thấy nam sinh Trung Hoa sẽ có người đẹp trai."
“Tôi cũng cảm thấy như vậy, chỉ có thể nói quan điểm của họ quá kém, đừng nói là tôi, cho dù tùy tiện chọn ra một người da trắng, đều đẹp hơn so với người Trung Hoa.”
Lewis nhúng vai, sau khi oán giận một câu, chưa bao giờ cảm thấy tức giận như vậy.
“Lại có thể vì một ông chủ cửa hàng mà từ bỏ tôi, đây sẽ là mất mát lớn của cô ấy.”
“Nói như vậy cũng đúng không cần để tâm nhiều như vậy.” Nathan nói:
“Cửa hàng này thấy không tệ, cũng không biết, có thể ăn bít tết chính thống không.”
“Ý nghĩ của cậu quá ngây thơ, đây không phải là nước Mỹ, muốn ăn bít tết chính thống rất khó.” Lewis nói:
“Với lại cũng không có rượu vang đỏ chính thống, nếu như không phải ba tôi đến đây làm việc, tôi sẽ không đến một nơi như vậy.”
“Mặc dù bít tết Trung Hoa không ra làm sao, nhưng may mắn mọi thứ đều rẻ, nữ sinh cũng rất xinh đẹp, trường học còn quan tâm rất nhiều, hãy coi như đến nơi này để đi nghỉ dưỡng vậy.” Nathan nói:
“Dù sao chúng ta ở đây, vẫn rất được tôn trọng.”
“Trời ơi, không phải chứ, vậy mà còn yêu cầu xếp hàng.” Lewis nói.
Khi hai người đi đến trước cửa nhà hàng, phát hiện bên ngoài có hai mươi mấy người đang xếp hàng, đều là đợi để vào ăn cơm.
“Trên phố Chính Dương, lại có cửa hàng yêu cầu xếp hàng, tôi là lần đầu thấy.” Nathan có chút bất ngờ, “Có lẽ chúng ta đến đúng nơi, đồ trong tiệm họ, có lẽ thật sự ngon.”
Lewis nhúng vai, “Thực sự có khả năng này, nhưng tôi không muốn xếp hàng, tôi không có sự kiên nhẫn tốt như vậy.”
“Nếu không đổi tiệm?”
“Vẫn là đừng đổi.”
Lewis sờ vào mũi, nói đùa: “Thật ra tôi rất muốn đi vào xem xem, ông chủ của cửa hàng này trông như thế nào.”
“Hey, bình tĩnh một chút, nhìn bộ dạng của cậu, sao lại giống như muốn đi đánh người.” Nathan khuyên giải:
“Mặc dù cậu đã học boxing từ gia đình, nhưng trật tự an ninh của Trung Hoa rất nghiêm ngặt, tốt nhất đừng tùy tiện gây sự.”
“Không cần lo lắng.” Lewis vẫy tay, thờ ơ nói:
“Tôi không có ý định đánh nhau, hơn nữa tôi cũng không có thói quen ra tay với kẻ yếu, vì vậy cậu không cần lo lắng, tôi đơn giản chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, thuận tiện đánh giá tiệm của họ một chút về món bít tết có chút rác rưởi.”
------
Dịch: MBMH Translate