"Chủ ý này đúng thật không tồi."
"Nhưng có chút không may, bên ngoài có quá nhiều người xếp hàng, tôi thì không muốn chờ đâu."
"Chuyện này đơn giản rồi." Nathan vừa cười vừa nói, sau đó đi đến chỗ người đứng đầu hàng, bên cạnh một cặp tình nhân trẻ.
Nhìn thấy Nathan đi tới, cặp tình nhân trẻ mới đầu hơi sửng sốt một chút, sau đó nhận ra Nathan và Lewis.
Bởi vì bọn họ cũng là sinh viên Học viện Kỹ thuật Trung Hải nên cũng biết Lewis và Nathan.
"Tôi là Nathan, du học sinh đến từ Mỹ, chúng tôi muốn đi ăn cơm, hai người các cậu có thể nhường chỗ cho chúng tôi một chút được không."
"Nhường chỗ?"
Sắc mặt nam sinh không được tốt lắm, bạn gái của anh ta còn ở đây mà.
Nếu cứ đi ra nhường chỗ như vậy thì anh cũng quá mất mặt rồi.
"Chúng tôi đã xếp hàng chờ hơn nửa giờ, dựa vào cái gì phải nhường chỗ cho các cậu?"
Nathan hơi sửng sốt, không ngờ nam sinh này sẽ từ chối yêu cầu của mình.
"Chẳng lẽ cậu không biết tôi là ai?" Nathan nói ra: "Cậu đừng quên bố của Lewis thế mà là một tay quyền anh chuyên nghiệp đấy."
"Thế thì làm sao." Nam sinh không cam lòng yếu thế nói:
"Nếu các cậu muốn ăn thì ra phía sau mà xếp hàng, đừng đi chiếm chỗ của chúng tôi."
"Cậu lợi hại quá nhỉ, dám từ chối cả chúng tôi." Lewis nói: "Nếu như không ngại, tôi muốn tâm sự một chút với cậu, có dám không?"
"Có cái gì không dám, ai sợ ai!"
"Đừng chấp nhặt với bọn họ." Nữ sinh lôi kéo tay bạn trai, sợ bọn họ sẽ thực sự đánh nhau.
Lewis cùng Nathan việc xấu đầy người, nếu thực sự đánh nhau thì bạn trai mình chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Nếu để nhà trường biết chuyện này, nói không chừng bọn họ còn bị xử phạt nữa là.
"Chúng ta đi thôi, hôm khác lại đến ăn, đừng tranh chấp với bọn họ."
"Không được, hôm nay phải ăn ngay tại đây!"
"Aizzz, nghe lời nào, mau đi với em!"
Nữ sinh dậm chân bình bịch, dùng toàn bộ sức mạnh lôi bạn trai mình đi.
Lewis và Nathan đều cười đắc ý.
"Ha ha, lá gan cũng thật nhỏ."
Sau khi cặp tình nhân trẻ đứng đầu hàng đi rồi, hai người chẳng biết xấu hổ chen ở vị thứ nhất.
Người đứng phía sau đều lộ ra vẻ khinh thường.
Nhưng lại theo nguyên tắc thà bớt đi một chuyện còn hơn là nhiều thêm một chuyện nên chẳng ai so đo với bọn họ.
Rất nhanh trong tiệm lập tức có khách đi ra, Lewis cùng Nathan nghênh ngang bước vào.
"Chủ quán!"
Khi bước vào trong tiệm, Lewis chào hỏi một tiếng, khiến cho người trong cửa tiệm nhìn vào đều cảm thấy phản cảm.
Mặc dù đây là tiệm cơm bên ngoài nhưng nội quy so với nhà ăn trường học cũng không khác biệt lắm, đều là bản thân chủ động chọn món ăn mà bọn họ lại hô to gọi nhỏ, một chút tố chất cũng không có.
Buồn nôn chết mất.
Nghe phía bên ngoài có người nói chuyện, Vương Oánh cầm khăn mặt lau tay.
"Cậu làm việc trước, chị đi ra xem một chút."
Lâm Dật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
"Xin hỏi hai vị cần gọi gì?" Vương Oánh ra ngoài ghi thực đơn.
Vốn Lewis tới đây là muốn gặp Lâm Dật một lần.
Nhưng khi nhìn thấy Vương Oánh, đôi mắt lập tức không thể dời đi được, cũng làm anh ta có cảm giác kinh ngạc.
Nước Mỹ không phải nơi lấy việc gầy để đo sắc đẹp, mà là nơi theo đuổi vẻ đẹp đầy đặn cùng khỏe khoắn.
Mặc dù dáng người Vương Oánh không quá nuột nà như phụ nữ Châu u, nhưng chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên béo thì béo, đối với hai người bọn họ mà nói đều có sức hấp dẫn rất mạnh.
"Này người đẹp, chúng tôi muốn hai phần bò bít tết Prime (bò bít tết thượng hạng), có thể chứ?."
"Có thể." Vương Oánh nói: "Còn cần món gì khác không?"
Từ lúc lên làm quản lý tiêu thụ, Vương Oánh thường xuyên lui tới các nhà hàng cao cấp, cũng biết bò bít tết Prime là loại bít tết đắt đỏ bậc nhất.
Có thể gọi được bò bít tết Prime ở đây khiến hai người bọn họ đều có chút không thể tưởng tượng được.
Đến Trung Quốc hơn nửa năm còn chưa hề được nếm qua bò bít tết Prime chính tông.
"Chỗ các cô có rượu vang đỏ không?" Lewis hỏi.
"Có, nhưng rượu vang đỏ không nằm trong menu, có thể đến tủ rượu tự do chọn."
"Cô gái xinh đẹp này, tôi hy vọng cô có thể chọn cho chúng tôi một chai. Tôi muốn nhìn xem cô chuyên nghiệp đến mức nào." Lewis trêu đùa.
"Thật xin lỗi, tôi cũng không hiểu rượu vang đỏ lắm, muốn uống gì thì các vị vẫn nên tự mình lấy thì hơn."
Mặc dù trong lòng đầy khinh ghét nhưng đều được Vương Oánh giấu nhẹm đi.
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Lâm Dật.
Lewis nhún vai: "Vậy tôi đành tùy ý chọn một chai vậy."
Chọn món ăn xong, Vương Oánh trở lại bếp tiếp tục bận rộn giúp đỡ Lâm Dật mấy chuyện trong tay, hai người phối hợp hết sức ăn ý.
"Bò bít tết xong rồi, có thể bưng lên phục vụ được."
"Bây giờ chị đi ngay đây."
Vương Oánh một bên bưng đĩa bò bít tết, một bên thuận tay mặc áo khoác của mình vào, phòng ngừa hai tên nước ngoài kia nhìn lén.
Sau khi dọn món lên, Vương Oánh quay trở lại phòng bếp, cởi áo khoác ra, động tác liền một mạch.
Cho nên Lâm Dật cũng không hề phát hiện.
Không biết qua bao lâu, trong cửa tiệm xảy ra một trận cãi vã, to tiếng đến mức, ngay cả người ở sau bếp cũng nghe được.
"Nhưng ở đây là nơi công cộng! Các anh có thể đừng thể hút thuốc ở đây được không?" Một nữ sinh tóc dài vừa lấy tay gạt khói thuốc sang một bên, vừa nhìn họ với ánh mắt chán ghét đầy khinh bỉ.
"Ở đây cũng đâu có treo bảng cấm hút thuốc, thế là cho phép hút thuốc rồi." Lewis nói.
"Nhưng đây là nơi công cộng, mà cửa tiệm cũng không lớn, anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến những người khác."
"Cái này thì liên quan đến chúng tôi."
Lewis nói: "Chỉ là một quán cơm trưa mà còn giảng nhiều phép tắc như vậy?"
"Ông chủ, có người hút thuốc ở đây, anh mau tới xử lý đi."
Đảo xong cơm trên tay, Lâm Dật đi ra ngoài, cũng ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc.
"Ông chủ, có người hút thuốc ở đây làm cả tiệm toàn là khói thuốc." Nữ sinh tóc dài nói.
Lâm Dật không trực tiếp đáp lại mà nói với Lewis và Nathan:
"Trong tiệm không cho phép hút thuốc, không nhịn được có thể đi ra ngoài hút." Lâm Dật nói.
"Nội quy trong tiệm anh thật nhiều, nếu ở cửa tiệm khác chúng tôi đều có thể làm vậy." Lewis nói ra:
"Huống hồ chúng tôi còn chưa cơm nước xong xuôi, chẳng lẽ anh muốn đuổi chúng tôi đi sao?"
"Nếu muốn ăn cơm thì dập điếu thuốc đi."
"Nhưng tôi mới hút được một nửa, dập đi thì tiếc quá." Lewis mỉm cười nói, cũng không có ý định dập lửa.
"Vậy phiền anh ra ngoài hút."
"Nhưng tôi gọi bò bít tết, còn có một nửa..."
"Con mẹ nó anh muốn mài răng ở đây với tôi đúng không?" Lâm Dật mắng một câu.
Lewis bị Lâm Dật mắng thì sững sờ, có chút không kịp phản ứng, không nghĩ đến ông chủ sẽ mở miệng mắng chửi người.
Điều này khiến cho nhiều vị khách nữ trong tiệm chú ý, nhìn mà trong lòng cảm xúc dâng trào.
Ông chủ men lỳ quá, thật sự rất nam tính nha.
"Hai người các anh, hoặc là dập thuốc lá hoặc là đi ra ngoài hút, đừng để tôi nói nhiều."
-----
Dịch: MBMH Translate