Lewis tựa lưng vào ghế ngồi, bắt chéo hai chân, cầm điếu thuốc trên tay, nhìn Lâm Dật một cách nghiền ngẫm.
"Nếu tôi muốn vừa ăn cơm vừa hút thuốc thì sao? Anh làm gì được tôi?"
"Vậy tôi cũng chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của anh."
Mặt Lewis tươi cười, nhìn nữ sinh bàn bên.
"Nhìn thấy không, người khác không được hút thuốc ở đây nhưng tôi thì được, đây chính là sự khác biệt, cho nên tôi hi vọng mấy người cứ yên tĩnh mà ăn uống, còn nữa bò bít tết với rượu vang đỏ nhà cậu ta cũng không tệ, không nên quấy rầy người khác vui vẻ ăn cơm..."
Lewis nói được một nửa liền im bặt.
Anh ta kinh ngạc nhìn thấy Lâm Dật đoạt lấy điếu thuốc trên tay mình, ấn thẳng lên nửa miếng bít tết còn lại, phát ra âm thanh xèo xèo.
Ngay khi mọi người ở đây vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì đã thấy Lâm Dật nắm lấy tóc Lewis, đập thẳng vào trong đĩa!
Aaa
Lewis thét lên một tiếng, đĩa bò bít tết theo đó mà vỡ tan.
Những người ăn cơm trong quán nhỏ đều sửng sốt, Lâm Dật xuống tay quá đột ngột khiến họ không kịp phản ứng.
"Anh thả tôi ra!"
Lewis dùng sức giãy dụa.
Anh ta cố gắng thoát khỏi sự ghì chặt của Lâm Dật, lại phát hiện không chút tác dụng nào.
"Không phải anh muốn vừa ăn cơm vừa hút thuốc sao, cơ hội cho anh sáng tạo đến rồi đấy, bắt đầu đi."
"Người Trung Quốc các anh, đều chuyên đánh lén, có bản lĩnh thì quang minh chính đại đánh nhau với tôi!" Lewis giãy giụa nói.
"Được."
Lâm Dật buông lỏng tay ra, Lewis thoát khỏi sự trói chặt, trên mặt dính đầy nước sốt của miếng bò bít tết.
Anh ta lúc này giống một con hổ dữ đứng lên trên ghế, căm tức nhìn Lâm Dật.
"Dám động thủ với tôi, anh muốn tìm chết sao!" Lewis giơ nắm đấm hướng về phía Lâm Dật lao tới.
Sau khi sở hữu sức chiến đấu cấp E cùng thể chất hoàn mỹ, toàn bộ các năng lực khác nhau của Lâm Dật đều vượt trội hơn người khác một bậc.
Trình độ công kích này, đối với Lâm Dật mà nói, ngay cả mức độ mưa phùn cũng không đạt được.
Thuận thế anh nắm lấy cổ tay Lewis rồi kéo đến trước mặt mình.
Đúng vào lúc này Lewis cảm giác được cơ thể của mình dường như không thể kiểm soát.
Sức mạnh của người đàn ông này lớn hơn anh ta tưởng tượng!
Ngay lúc cơ thể Lewis mất thăng bằng, Lâm Dật liền đá một cú vào thắt lưng anh ta, khiến anh ta chật vật bổ nhào xuống mặt đất như chó gặm phân.
"Trời đất, ông chủ thế mà lợi hại như vậy?"
Trong phòng có vài người biết Lewis và Nathan, cũng biết bọn họ không dễ chọc, không ngờ hôm nay lại bị ông chủ đẹp trai trong tiệm đánh.
Thật sự rất hả giận!
Lewis đứng dậy một cách khó nhọc, nhìn Lâm Dật với ánh mắt tràn đầy e sợ.
"Đến nước này còn muốn giả bộ với tôi?" Lâm Dật lạnh lùng nói.
"Tôi là người Mỹ, anh lại dám đánh tôi, chuyện này sẽ không xong đâu!"
"Còn nói mình là người Mỹ nữa?"
Mở miệng ra lại vung một quyền, trực tiếp đá gãy xương mũi Lewis.
Aaa
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên trong quán nhỏ, Lewis đau khổ che mũi mình lại, lăn lộn trên đất.
"Còn nói mình là người Mỹ nữa không?"
"Không, không nói..."
"Còn anh thì sao." Lâm Dật nhìn Nathan nói.
"Tôi, tôi cũng không nói, tôi, tôi không phải người Mỹ, anh đánh người khác đi."
"Đừng nói nhiều." Lâm Dật không kiên nhẫn nói: "Thanh toán tiền đi, đừng chậm trễ việc làm ăn của tôi."
"Vâng vâng vâng, chúng tôi trả tiền ngay đây."
Tổng cộng là mười bốn vạn, quẹt thẻ hay trả tiền mặt."
"Mười bốn vạn?"
Không chỉ có là Lewis và Nathan mà những người khác trong quán nhỏ cũng sửng sốt.
Mặc dù món hơi đắt tiền một tí nhưng cũng không đắt đến mức này chứ?
Ông chủ phong độ như vậy sẽ không có khả năng lừa người đâu nhỉ?
"Bò bít tết hai nghìn tám trăm tệ, còn lại là tiền rượu vang đỏ Romanee-Conti bốn năm tuổi, anh nói thử xem có đáng giá không?"
Hai người họ lúc này hoàn toàn sững sờ, chỉ tùy tiện lấy một chai vang đỏ thế mà lại đắt như vậy?
Lời nói của Lâm Dật khiến những người trong quán nhỏ giọng xôn xao bàn tán.
Lại còn có loại rượu đắt như vậy.
Người bình thường hoàn toàn không uống nổi!
"Tôi, chúng tôi không có nhiều tiền như vậy."
"Không có nhiều tiền như vậy còn gọi món? " Lâm Dật nói: "Vậy là định đến chỗ tôi ăn cơm chùa sao?"
"Không, chúng tôi không có ý đó, anh cho tôi thời gian mấy ngày, chúng tôi sẽ kiếm tiền trả cho anh, đừng ra tay đánh người." Nathan nói.
Nhìn thấy Lewis bị đánh người không ra người quỷ không ra quỷ, Nathan sợ đến nỗi chỉ thiếu nước tè ra quần.
Thân thể của mình cũng không cường tráng như cậu ta, nếu như bị đánh một trận, đoán chừng liền phải vào nằm viện.
"Lâm Dật."
Vương Oánh đi ra từ sau bếp: "Cậu kiềm chế tính tình một chút, mấy chuyện như thế này chúng ta không nên tự mình xử lý, trước tiên báo cảnh sát đi, để cho bọn họ tới xử lý."
"Cũng được."
Lâm Dật thuận miệng đồng ý, đây cũng là biện pháp hợp lý nhất hiện tại.
Nếu cứ để bọn họ ở đây chắc chắn sẽ chậm trễ chuyện kinh doanh của mình.
Nếu để cho bọn họ đi thì tiền bữa cơm này sẽ phải ngâm nước nóng, cho nên việc này giao cho cảnh sát xử lý là thích hợp nhất.
Vương Oánh cầm điện thoại lên bấm số cảnh sát, hiện tại phía bên mình chiếm ưu thế, cảnh sát nhất định có thể trả lại công đạo cho bên mình.
"Ông chủ, hai người báo cảnh không thích hợp lắm." Một nữ sinh mặc váy tóc dài nói.
"Hả? Sao lại không thích hợp lắm?"
"Bọn họ là du học sinh nước ngoài, chắc chắn cảnh sát sẽ thiên vị bọn họ." Nữ sinh nói:
"Em nhớ được có một lần mấy tên du học sinh bọn họ đánh nhau bị mang vào không đến ba mươi phút đã nghênh ngang đi ra, hơn nữa còn bắt đối phương bồi thường tiền."
"Không đến mức đó đâu." Lâm Dật nói.
"Thật sự có chuyện này, em có thể làm chứng." Một nam sinh nói: "Em thấy tốt nhất là nên giải quyết việc này một cách âm thầm thì hơn, bây giờ để hai người bọn họ đi kiếm tiền."
"Em cũng nghĩ như vậy, nếu không bọn họ sẽ cắn ngược lại một cái, nói anh mở tiệm đen, rao giá trên trời, không chỉ không lấy được tiền mà còn có thể bị phạt nữa."
Lewis đang co quắp ở một bên, khóe miệng chợt lộ ra ý cười.
Đánh giá tình hình hiện tại, gọi cảnh sát là kết quả tốt nhất.
Mình với Nathan là du học sinh nước Mỹ, bọn họ cũng không dám làm lớn chuyện này, chắc chắn khi nói chuyện thiên vị phía mình.
Đến lúc đó liền có cơ hội trả thù.
"Chúng tôi không có khả năng trả tiền đâu, hay là báo cảnh sát đi." Lewis chủ động nói.
"Ông chủ, tuyệt đối đừng gọi cảnh sát." Nữ sinh trong cửa tiệm nói.
"Chuyện này không phải là chuyện của mấy người, câm miệng lại đi."
Bịch!
Lâm Dật lại đá một cước nữa, đụng trúng người Lewis.
"Mẹ nó, dám nói chuyện như vậy với khách hàng trong quán của tôi sao?"
"Vâng vâng vâng, tôi nói sai rồi." Lewis bị dọa đến mức không dám lên tiếng, sợ sẽ bị Lâm Dật đánh.
"Ông chủ, anh nghe chúng tôi nói, chuyện này tuyệt đối không thể báo cảnh sát được."
"Không sao, mọi người đều nhìn rõ đúng sai mà, chúng tôi luôn đứng về lẽ phải, vậy nên không cần phải sợ gì cả."
Nói thì nói như vậy, nhưng đám học sinh trong cửa tiệm vẫn có chút lo lắng.
Ông chủ vẫn còn quá trẻ, chưa từng trải qua việc giống như thế này, vậy nên cũng sẽ không biết được mức độ nghiêm trọng của việc này.
-----
Dịch: MBMH Translate