Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng còi báo động của cảnh sát, cảnh sát nhân dân của đồn cảnh sát khu vực từ bên ngoài tiến vào.
Nhìn mấy người cảnh sát đang bước vào kia.
Lewis và Nathan vội vàng chạy qua giống như là nhìn thấy cứu tinh của cuộc đời họ vậy.
"Anh cảnh sát, gã Trung Quốc này đã ra tay đánh chúng tôi, còn lấy bò bít-tết giả và rượu vang giả ra lừa chúng tôi nữa, vậy mà đòi chúng tôi đến tận 14 vạn, mấy anh phải giúp chúng tôi giải quyết chuyện này."
Đám học sinh đang hóng chuyện trong nhà hàng đều cau mày, ánh mắt lạnh lùng, đúng như bọn họ nghĩ, cảnh sát đến rồi.
Rõ ràng những người này cố ý bới lông tìm vết, vậy mà còn quay lại cắn ngược người ta một cái.
Đúng thật là không cần mặt mũi nữa mà.
“Anh cảnh sát, mọi chuyện không phải như vậy đâu.” Vương Oánh đứng ra giải thích, nói:
"Là bọn họ hút thuốc trong cửa tiệm trước, còn không nghe chúng tôi khuyên bảo, vậy nên mới xảy ra xung đột. Trừ chuyện đó ra, mặc dù đồ trong cửa tiệm chúng tôi đắt thật nhưng đều là hàng thật giá thật, nếu có bán 14 vạn thì nó cũng có nguyên nhân của nó cả."
"Hàng thật giá thật? Cô nghĩ đây là cửa tiệm ba sao Michelin à?" Nathan tỏ vẻ cáo mượn oai hùm nói.
"Tôi có thể nhân danh Chúa mà thề rằng bít tết là giả, rượu vang đỏ cũng là giả, giá gốc của nó không vượt quá 50 đô la Mỹ, vậy mà mấy người lại bán với giá 14 vạn nhân dân tệ, đúng thật quá đáng mà, đây là lừa đảo. Chúa sẽ không tha thứ cho mấy người đâu!"
Nghe những lời vô liêm sỉ này của Nathan, những sinh viên khác không thể nhịn thêm được nữa.
"Chú cảnh sát, mấy chú đừng tin anh ta, ông chủ không đổ oan cho bọn họ đâu, là bọn họ hút thuốc trước."
"Đúng vậy, tất cả chúng cháu đều có thể làm chứng, là do bọn họ gây sự trước."
“Dừng lại, dừng lại, mọi người cứ yên lặng trước đã.” Nam cảnh sát nói: “Chúng tôi sẽ điều ra chuyện này rõ ràng."
“Không cần kiểm tra.” Lâm Dật nói với Lewis và Nathan:
"Tôi gọi cảnh sát tới là muốn tiết kiệm chút thời gian để buôn bán mà thôi. Hành động và lời nói của mấy người có phải có chút trước sau không giống nhau hay không?"
"Là do anh đánh người trước, đều là anh sai, chúng tôi vô tội!" Lewis nói.
"Trước khi cảnh sát đến, sao anh không nói như vậy đi? Sao vậy? Nhìn thấy bọn họ đến rồi, cảm thấy có người làm chỗ dựa rồi sao?"
"Vì tôi đánh không lại anh, vậy nên không dám ra tay với anh, hiện giờ cảnh sát đến rồi, bọn họ sẽ giúp tôi thôi."
Lâm Dật bị chọc cười: "Sống nhiều năm như vậy rồi, đây đúng là lần đầu tiên tôi gặp được người mặt dày như hai người, còn không biết xấu hổ mà nói ra mấy lời thanh cao ấy."
"Chuyện này cũng chẳng có gì là mất mặt cả, dù sao thì cảnh sát cũng sẽ xử lý anh thôi."
Lâm Dật đi về phía hai người cảnh sát, cười nói: "Quen tôi không?"
"Quen."
Vẻ mặt của nam cảnh sát rất căng thẳng, khá mất tự nhiên.
Cho dù chúng tôi không quen cục trưởng nhưng chúng tôi nhất định phải quen anh!
Từ lúc Chu Bằng qua đây gây chuyện, Lương Nhược Hư đã chào hỏi qua rồi.
Cho dù bề ngoài thì có vẻ là sóng yên biển lặng nhưng sâu trong đó, tất cả mọi người ở đồn cảnh sát của khu vực này đều đang âm thầm nhìn chằm chằm vào nơi này, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì.
"Vậy mấy người ra ngoài trước đi, đợi tôi gọi mấy người rồi hẵng vào."
"Được, anh làm gì thì làm đi, đợi đến lúc cần chúng tôi, chỉ cần báo một tiếng là được."
Nói xong câu này thì hai người cảnh sát cũng quay người rời đi, Lewis và Nathan sững sờ, đứng nguyên tại chỗ.
Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mọi việc đang thuận lợi mà sao lại bỏ đi rồi?
Những người khác đang hóng chuyện cũng không hiểu cái gì đang xảy ra.
Chỉ một câu như vậy đã có thể đuổi được hai người cảnh sát đi rồi?
Sở cảnh sát là nhà của ông chủ đẹp trai à?
Lâm Dật nhìn Lewis và Nathan.
"Hai người nói, tôi nên làm theo trình tự hay là trực tiếp ra tay đây?"
"Anh, anh không thể như thế được, chúng tôi là người Mỹ, anh mà ra tay là sai, anh sẽ phải chịu trách nhiệm đấy."
"Cái gì mà chịu trách nhiệm chứ, anh tưởng tôi sợ sao?"
Lâm Dật bắt lấy đầu Nathan, một cước đá lên mặt anh ta, có lẽ sống mũi anh ta cũng gãy luôn rồi.
Nathan ôm chặt lấy mũi của mình, nằm trên mặt đất mà hét lên, Lewis ôm đầu sợ hãi mà cầu xin Lâm Dật tha cho anh ta.
"Anh đừng đánh, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sẽ trả tiền cho anh, đừng đánh nữa."
"Một lũ hèn."
Lâm Dật chỉ mắng một câu như vậy, sau đó gọi hai người cảnh sát ở ngoài tiến vào.
"Anh Lâm, đã xử lý xong hết chưa? Có thể dẫn hai người này đi được chưa?"
"Mấy người dẫn hai kẻ này về đánh tiếp, mấy bước này là không thể thiếu được."
"Dạ, biết rồi ạ!" Cảnh sát toát mồ hôi lạnh nói.
"À, còn có, tiền cơm của hai người đó, cộng thêm tổn thất của cửa tiệm tôi, cứ tính là 20 vạn sau đó bắt bọn chúng bồi thường, không giao được tiền thì đừng thả ra."
"Được, được, được, cứ theo lời anh mà làm vậy."
"Ừ." Lâm Dật khoát khoát tay, nói: "Đi, đi."
Dựa theo sự dặn dò của Lâm Dật, cảnh sát dẫn Nathan và Lewis rời đi.
Mà các thực khách còn lại trong cửa tiệm cũng nhìn thấy được sự lợi hại của Lâm Dật.
Đến cảnh sát còn phải nói chuyện khách sáo với anh, cho anh mặt mũi lớn như vậy, đúng là quá đỉnh rồi!
"Được rồi, trưa hôm nay chỉ bán đến đây thôi." Lâm Dật nói: "Ba giờ chiều nay sẽ bán tiếp, thật xin lỗi mọi người."
"Không sao cả." Các nữ sinh sùng bái mà nói: "Ông chủ, cũng xem như là anh giúp chúng tôi trút được cơn giận này, đúng là phấn khích quá đi."
"Ông chủ, thật không ngờ anh lại đánh nhau lợi hại đến thế, anh có cơ bụng không? Tôi có thể sờ thử được không?"
"Sờ thì sờ, lè lưỡi ra làm gì."
"Ha ha..."
Người trong cửa tiệm lần lượt rời đi.
Nhưng Vương Oánh không đi mà ở lại giúp Lâm Dật quét dọn lại cửa tiệm một lần nữa, sau khi lau khô vết máu trên sàn nhà mới rời đi.
Gần đến ba giờ chiều, Lâm Dật hưởng thụ chút khoảnh khắc an nhàn trước khi bắt đầu làm việc.
Giai đoạn tiếp theo của nhiệm vụ chắc chắn sẽ xảy ra trong quá trình làm việc, vậy nên không thể dừng lại được.
Ba giờ chiều, Lâm Dật lấy tấm bản "Tạm dừng kinh doanh" cất vào trong, chuẩn bị tiếp khách.
Chưa được bao lâu, cánh cửa của quán ăn đã bị đẩy ra.
Cùng lúc đó, còn có tiếng cười nói hi hi ha ha truyền đến.
"Tiểu Uyển, mình nói cậu nghe, hiện giờ cửa tiệm này rất nổi tiếng trong làng đại học của chúng ta đấy, hơn nữa ông chủ còn vô cùng đẹp trai, đúng lúc hôm nay cũng không bận lắm, qua đây thử vài món xem sao."
Nghe thấy có người tiến vào, Lâm Dật từ sau bếp đi ra ngoài.
Phát hiện có hai nữ sinh đang tiến vào, không hiểu vì sao lại nhìn có chút quen mắt.
Hình như là hai cô gái mà sáng nay anh gặp được trong tòa cao ốc thì phải.
Hứa Uyển và Hàn Phi cũng khá bất ngờ.
Hai người cũng không nghĩ là sẽ gặp được tên tiểu bạch kiểm đó ở đây.
Lẽ nào anh ta là ông chủ ở đây?
Lớn lên đẹp như vậy.
Nhìn bề ngoài thì đúng thật là có khả năng này.
------
Dịch: MBMH Translate