“Anh, anh là ông chủ của tiệm này sao?” Hàn Phi hỏi một cách khó có thể tin.
“Lẽ nào không được sao?”
Lâm Dật không có ý đối đầu với hai người, anh gần như đã quên chuyện xảy ra lúc sáng.
“Đương, đương nhiên là có thể.”
“Những đồ ở trên thực đơn đều có thể làm, muốn ăn cái gì thì tự mình chọn đi.”
Hai người nhìn nhìn thực đơn, tuy những món ăn này không hề rẻ nhưng hai người vẫn có thể ăn nổi.
“Hai phần cơm chiên trứng, một phần canh xương sườn bắp, thêm ít củ cải trắng dưa muối.”
“Được.”
Nhìn thấy Lâm Dật trở lại phòng bếp, Hàn Phi tiến đến bên tai Hứa Uyển.
“Tiểu Uyển, cái tình huống này như thế nào? Anh ta chỉ là đầu bếp của một tiệm cơm nhỏ, lại muốn đi thuê phòng ở trung tâm Phu Hóa sao? Đấy đâu phải là nơi anh ta có thể đi chứ?”
Hứa Uyển nghĩ ngợi: “Có khi nào anh ta muốn đến đấy để mở quán ăn không?”
“Ồ? Hình như thật sự có khả năng này.” Hàn Phi nói.
“Một tòa cao ốc bình thường như vậy, mà cũng có quán ăn, vừa hay anh ta lại là đầu bếp, thật là trùng hợp.”
“Nếu nói như vậy thì chúng ta có thể hết cơ hội rồi.” Hứa Uyển nói:
“Thông thường khi nhận thầu quán ăn đều là nhận từng tầng, không có khả năng bỏ trống.”
Hàn Phi gật gật đầu, cũng đồng ý quan điểm của Hứa Uyển.
“Cái người phụ nữ mang kính râm đeo khẩu trang kia, đúng thật là có tiền mà, dốc hết vốn liếng lên người anh ta rồi.”
“Không thể trách được, ai bảo người ta đẹp chứ.”
“Cũng không thể nói như vậy.” Hàn Phi nói: “Cô cũng đẹp mà nhưng lúc đó không phải cũng dựa vào thực lực để nói chuyện sao.”
“Ai cũng có mục tiêu riêng, không cần phải đánh giá người khác.” Hứa Uyển nhỏ giọng nói.
“Người ta mở quán ăn ở đây cũng coi như là tự lực cánh sinh, cái này không phải dựa vào thực lực để kiếm ăn sao.”
“Mặc dù là tự lực cánh sinh, nhưng chắc chắn không thể nhiều bằng tiền của phú bà.” Hàn Phi nói.
“Nếu không thì dựa vào thu nhập của anh ta dù cho nỗ lực cả đời, cũng không bao được một tầng ở trung tâm Phu Hóa nữa.”
“Nói nhỏ chút đi, đừng có để cho người ta nghe được.”
Không bao lâu, Lâm Dật bưng đồ ăn của hai người đi lên.
“Ông chủ à, hôm nay anh cũng đi trung tâm Phu Hóa, là nhìn trúng chỗ đó sao?” Hàn Phi hỏi.
“Làm sao vậy?”
“Chúng tôi cũng nhìn trúng tầng cao nhất rồi, cho nên muốn hỏi một chút, có thể thương lượng thêm không.”
Theo Hàn Phi thấy, muốn mở quán ăn ở trong cao ốc, cũng không nhất thiết phải là tầng cao nhất.
Nếu như có thể thương lượng thêm chút, vậy thì tốt rồi, không cần phải liên lạc lại với bên Chu Trạch nữa.
“Không thể, các người xem những tầng lầu khác đi.” Lâm Dật bình tĩnh nói.
“Được rồi, vậy cũng chỉ có thể cạnh tranh công bằng thôi.”
Hàn Phi cảm thấy, mặc dù phú bà bên cạnh anh ta tiền nhiều như nước, nhưng trong nhà của Chu Trạch cũng không kém.
Nếu tạo một mối quan hệ trước, muốn lấy được vị trí tầng đỉnh, cũng không phải là vấn đề gì to tát.
Xì, còn không phải là có phú bà che chở sao, tài giỏi cái gì chứ!
Lâm Dật liếc mắt nhìn Hàn Phi, cảm giác người phụ nữ này thật thú vị.
Còn muốn cạnh tranh công bằng với mình sao?
Toàn bộ trung tâm Phu Hóa đều là của lão tử, cô tranh cái quái gì chứ.
Bởi vì vấn đề thuê phòng khiến cho bầu không khí ăn cơm không phát triển tốt lắm.
Thế nên tốc độ hai người ăn cơm đều rất nhanh, trả hết tiền sau đó vội vàng rời đi.
“Người đàn ông này cũng biết giả bộ quá đấy, chẳng phải chỉ là có chút nhan sắc thôi sao, giả bộ cái gì mà giả bộ chứ, nói chuyện đầu không thèm ngẩng, mắt không thèm trợn giống như là chẳng để chúng ta vào mắt vậy.”
“Chúng ta cũng chỉ là công ty con đang gây dựng sự nghiệp, không phải ông chủ lớn, người ta dựa vào cái gì mà để mắt đến chúng ta chứ.”
“Không phải mới bước khởi đầu thôi sao, công ty quy mô nhỏ cũng coi như bình thường.” Hàn Phi nói.
“Nhưng chúng ta gây dựng sự nghiệp kiếm tiền từ hai bàn tay trắng, không đi đường ngang ngõ tắt chút nào còn anh ta thì có phú bà ở phía sau hỗ trợ, cho nên tôi mới khinh thường anh ta, thật uổng phí gương mặt kia.”
“Lòng đầy căm phẫn đến nỗi như vậy sao.” Hứa Uyển nói.
“Những minh tinh, lưu lượng cô theo đuổi, sau lưng cũng có phú bà ủng hộ đấy.
Chẳng phải lúc đó cô vẫn nhiệt tình mua những thứ mới mẻ, đắt đỏ để tặng cho bọn họ sao.”
“Cái đó không giống, đây đều là người khác cố tình bịa đặt, không đáng tin, nhưng chuyện của anh ta với người phụ nữ kia là bị chúng ta bắt gặp, hơn nữa còn vì anh ta mà bao trọn cả tầng lầu, điều này có thể giải thích rõ ràng cho vấn đề đó.”
“Đã nói rồi mỗi người đều có chí riêng, chúng ta không nên vì vậy mà để ý quá nhiều, lo làm tốt chuyện của mình là được rồi, huống hồ anh ta làm cơm trứng chiên cũng ngon đấy chứ, tôi vẫn cảm thấy ăn chưa đủ đây.”
Trải qua thời gian dài, Hứa Uyển đối với những người dựa vào nhan sắc mà kiếm ăn cũng không có quá nhiều ấn tượng tốt.
Nhưng cô ta biết, cái này là chuyện của người khác, bản thân không nên xen vào, cũng không có tư cách đánh giá quá nhiều.
“Thật ra anh ta có ở bên cạnh phú bà hay không tôi không để bụng, nhưng cái bộ mặt vô cùng chảnh kia của anh ta, thật sự làm người ta bực bội, giống như cả tòa nhà cao ốc kia là của anh ta vậy.” Hàn Phi nói.
“Chờ một chút tôi gọi điện thoại cho Chu Trạch, hỏi anh ta có thể thuê phòng ở tầng cao nhất kia không, đến lúc đó liền lấy hợp đồng thuê đến đập vào mặt anh ta, hừ!”
...
Hai người rời đi không bao lâu, chuyện làm ăn của quán nhỏ, cũng theo đó thịnh vượng lên.
Nhưng không bao lâu, cửa của quán ăn thì lại bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên dẫn theo hai học sinh, từ bên ngoài đi vào.
“Ông chủ của bọn nó ở đâu?”
“Chủ nhiệm Lý, cái quán này chỉ có một mình ông chủ thôi, đoán chừng đang ở bên trong nấu cơm.” Một người nữ sinh tóc dài nói.
“Đi thôi, theo tôi qua đó tìm anh ta.”
Người đàn ông trung niên tên là Lý Chí Vỹ, là trưởng phòng của phòng giáo vụ trường đại học khoa học tự nhiên Trung Hải.
Sau khi biết hai du học sinh của trường bị đánh, liền dẫn học sinh đến làm rõ mọi chuyện.
“Thầy Lý, tính khí của ông chủ không phải quá tốt đâu, anh ta có thể nghe lời ông sao.” Nữ sinh nói.
“Chuyện đấy tôi vẫn biết chừng mực.” Lý Chí Vỹ nói: “Dẫn tôi đi qua đó là được rồi.”
“Dạ biết rồi, thầy Lý.”
Lý Chí Vỹ được đưa tới sau bếp, thấy Lâm Dật đang xào rau.
Nhưng chỉ có thấy được hình bóng, cũng không nhận ra Lâm Dật là ai.
“Làm phiền một chút, anh là ông chủ của quán này à.”
Nghe thấy có người nói chuyện, Lâm Dật quay đầu lại.
Bất ngờ phát hiện, là trưởng phòng giáo vụ Lý Chí Vỹ.
“Lâm Dật à? Sao anh lại ở đây?”
“Tôi là ông chủ ở đây, đương nhiên phải ở đây rồi.” Lâm Dật nói: “Thầy Lý, hôm nay rảnh rỗi như vậy sao? Còn tới ủng hộ tôi?”
Lâm Dật với Lý Chí Vỹ cũng được coi là người quen cũ.
Lúc Lâm Dật còn đi học, những “vụ án lớn” ở đại học khoa học tự nhiên Trung Hải đều do anh ta dẫn đầu, không ít lần đến văn phòng của Lý Chí Vỹ uống trà.
Nhưng bất đắc dĩ, thành tích của Lâm Dật cũng không tệ lắm, hơn nữa mỗi lần phạm tội cũng không chạm tới ranh giới cuối cùng để bị đuổi học.
Chính vì nguyên nhân ấy mà hai người vẫn luôn đấu trí, so dũng khí.
Quan hệ như vậy, cứ luôn duy trì đến khi Lâm Dật tốt nghiệp.
Hai nữ sinh có chút bất ngờ, không nghĩ tới ông chủ đẹp trai này lại tốt nghiệp trường đại học khoa học tự nhiên Trung Hải.
Nói cách khác, anh ta không phải là học trưởng của mình sao?
“Anh là ông chủ của chỗ này, vậy càng tốt.” Lý Chí Vỹ nói.
“Nhanh gọi điện cho công an đi, đừng để cho hai nghiên cứu sinh kia bồi thường tiền, sau đó lại cho bọn nó đền món quà gì đó coi như lời xin lỗi, tôi ở giữa giúp anh hòa giải, việc này cũng xem như giải quyết xong.”
“Hả?” Lâm Dật nói ra: “Ông nói cái gì vậy? Vẫn còn mơ ngủ sao?”
“Lâm Dật, sao anh lại nói chuyện với tôi kiểu đó, tôi là thầy giáo đấy!”
“Thầy giáo sao? Tôi thấy ông giống đang muốn ăn rắm hơn.” Lâm Dật nói.
“Ăn cái gì mà không cần trả tiền? Đồ vật hỏng thì không cần bồi thường sao?”
“Những thứ mà anh bán có chuyện gì, anh không biết sao, một chai rượu vang đỏ, hai miếng bò bít tết giá 14 vạn, anh không phải gạt người đó chứ.”
“Nếu như người ta truy cứu, anh sẽ chịu không nổi đâu, lẽ nào anh nhìn không ra tôi đang bảo vệ anh sao.”
“Ông nói như vậy thì tôi không thể chịu bừa được rồi.” Lâm Dật nói.
“Phòng gội đầu của các chị giá 80 tệ một lần gội nhưng câu lạc bộ của mấy em gái thì 8000 một đêm, không phải cùng một vật, đương nhiên không cùng một giá, ông cũng là lão lưu manh rồi, sao lại đến cả chút đạo lý này cũng không hiểu vậy.”
------
Dịch: MBMH Translate