Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 648 - Chương 646. Hai Người Biết Mình Sai Chưa

Chương 646. Hai Người Biết Mình Sai Chưa
Chương 646. Hai Người Biết Mình Sai Chưa

“Trung tâm Phu Hóa?” Hà Viện Viện nói thầm trong miệng: “Là số 190 đường Nam Tân kia sao?”

“Cô cũng biết rồi hả?”

“Sớm đã nghe qua một chút tiếng tăm rồi, văn kiện cuối cùng cũng tới nơi.” Hà Viện Viện nói.

“Nhưng tôi cảm thấy không cần phải vậy đâu, chỗ như thế, đều là những công ty nhỏ, nếu như Long Tâm đến rồi, trong lúc vô hình, sẽ kéo theo sự dồn ép.”

“Đạo lý này không sai, nhưng địa điểm kia hiện tại là của tôi, không cần lãng phí.”

“Hả?”

Hà Viện Viện thiếu chút nữa phun sợi mì trong miệng ra.

“Cái trung tâm Phu Hóa kia là của anh sao? Mua khi nào vậy? Tiền của anh không phải đều trong sổ sách của tôi hết sao? Sao tôi lại không biết vậy?”

Kỷ Khuynh Nhan cũng có chút buồn bực, những ngày này bản thân mình với Lâm Dật như hình với bóng, anh ta mua cái trung tâm Phu Hóa kia lúc nào vậy chứ?

Chẳng lẽ là giấu giếm tiền thuê nhà rồi hả?

“Đến học tỷ của cô còn không biết thì cô làm sao biết được cơ chứ, huống hồ tôi với cô lại không có gì.”

“Tôi học với học tỷ nhiều năm như vậy, cách làm người của tôi cô ấy biết rõ, cho dù có một ngày hai chúng ta ngủ chung một chỗ, cô ấy cũng sẽ không hiểu lầm.”

“Đợi một chút, cô đừng có dát vàng lên mặt mình.” Lâm Dật nói.

“Thân hình với tướng mạo của cô, căn bản không xứng với giá trị nhan sắc của tôi, coi như là giả thiết, cũng là một loại nhục nhã với tôi rồi, hơn nữa thứ mà học tỷ cô tín nhiệm không phải là nhân phẩm của cô bởi tướng mạo cùng dáng người của cô cũng không thể sinh ra uy hiếp với cô ấy được.”

“Học tỷ, chị xem thử anh ta lại nói em vậy kìa, chị cũng không quản sao.”

“Hai người các người vừa thấy mặt đã như vậy, nếu mỗi ngày chị đều phải giải quyết mâu thuẫn cho các người thì không thể làm được chuyện gì khác nữa rồi.”

Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan nhìn Lâm Dật: “Trước tiên hãy nói xem chuyện này là như thế nào đã, anh mua cái chỗ đó lúc nào vậy?”

“Không phải mua lại đâu, là phía trên tặng cho đấy.” Lâm Dật nói.

“Thẩm lão gia không phải là đang nghiên cứu máy in quang khắc sao, hơn nữa mấy thứ con chip với hệ điều hành điện thoại di động này, đều là những mắt xích quan trọng của ngành công nghệ cao trong nước, do đó phía trên cố ý bồi dưỡng, đi đầu là sản nghiệp công nghệ cao của Hoa Hạ, vì vậy liền tặng cho anh.”

“Nhưng anh chỉ có quyền sở hữu trước 20 năm thôi, cuối cùng cũng phải nộp về.”

“Vậy cũng không tệ.” Hà Viện Viện nói.

“Trong 20 năm tới, chúng ta sẽ làm được rất nhiều việc, chưa kể khi tập đoàn Lăng Vân đưa ra thị trường, những thứ này đều không thể thiếu, cộng thêm cổ phiếu rồi chia hoa hồng gì gì đó, anh cũng có thể đứng vào hàng ngũ tỷ phú rồi, chậc chậc chậc, xem ra cũng tốt đấy chứ.”

Reng reng reng…

Lâm Dật đang muốn nói chuyện, điện thoại trong túi quần lại kêu lên, phát hiện là một số lạ.

“Anh là?”

“Anh Lâm, chào anh, tôi là Thạch Thiếu Hưng đồn trưởng của đồn công an Chính Dương, chuyện lúc ban ngày đã có kết quả, nhưng cần người bên này ký tên, tiện thể nhận tiền luôn, anh có tiện tới không?”

“Tiện, nửa tiếng sau tôi đến.”

“Được được được, chúng tôi ở đây chờ anh.”

“Được, làm phiền rồi.”

Nói đơn giản vài câu, Lâm Dật cúp điện thoại.

“Có chuyện gì sao?”

Kỷ Khuynh Nhan với Hà Viện Viện cùng buông đũa xuống, giống như chuẩn bị không ăn nữa vậy.

“Điện thoại của đồn công an, nói hai du học sinh kia, đã gom đủ tiền rồi, hỏi anh có thời gian đến nhận tiền hay không.”

“Bây giờ chúng ta đi thôi, ăn cũng nhiều rồi.” Kỷ Khuynh Nhan nói.

“Ăn mấy miếng nữa đi, chén mì sợi kia của em còn thừa hơn nửa kìa.”

“Đã hơn tám giờ rồi, nếu mà ăn nhiều thì buổi tối không tiêu hóa được.”

“Không tiêu hóa thì không tiêu hóa chứ, đã là hoa có chủ rồi, em quan tâm nhiều vậy làm gì.” Lâm Dật nói: “Sao nào, em còn ý định khác sao?”

“Đừng nói bậy.” Kỷ Khuynh Nhan phun ra một câu, lại cúi đầu ăn thêm một ít.

Nhưng suy nghĩ một chút, cảm giác lời nói của Lâm Dật cũng rất có đạo lý.

Hà Viện Viện liếc mắt, không muốn nhìn hai người phát cơm chó, tự mình đi quét dọn vệ sinh.

Sau khi cơm nước xong, dọn dẹp quán nhỏ một chút, ba người liền khóa cửa, đi đến đồn công an Chính Dương ở gần đây.

Không ngờ Lâm Dật thấy được ở ngay cửa ra vào của đồn công an lại có mười mấy người vây quanh.

Những người này màu da khác nhau, ăn mặc cũng không quá phù hợp với xu hướng bây giờ, thấy ba người Lâm Dật đều đang dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn bọn họ.

“Đám du học sinh này có chuyện gì vậy? Sao lại tụ thành một đống như vậy chứ?” Hà Viện Viện nhỏ giọng nói.

“Đoán chừng đều là người của trường khoa học tự nhiên Trung Hải đó, đến nơi này để đón Lewis của bọn họ.”

“Có lẽ chính những người này đút lót tiền chuộc bọn họ ra.”

“Là ai cũng không quan trọng, nhiệm vụ của chúng ta chính là lấy tiền, những thứ khác không cần phải xen vào.” Lâm Dật tùy tiện nói, cũng không thèm để ý đến đám du học sinh đang đứng ngay cửa ra vào ấy

Nhưng vào lúc này, cách đó không xa, cửa sổ của chiếc BMW chậm rãi hạ xuống.

Ở trên ghế lái xe, một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh ngồi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Khuynh Nhan cùng Hà Viện Viện, mang theo một vẻ rung động.

Cùng lúc đó, ba người Lâm Dật đi đến đồn cảnh sát.

Trên mặt Lewis và Nathan đều quấn băng vải, lộ rõ vẻ thảm hại.

Ánh mắt nhìn Lâm Dật vẫn còn mang chút vẻ sợ hãi.

“Lâm tiên sinh, anh đến rồi.”

Nhìn thấy Lâm Dật, Thạch Thiếu Hưng cười ha hả chào hỏi, cũng không dám chậm trễ một chút nào.

“Đều đã xử lý xong rồi chứ.” Lâm Dật nói.

“Đã xử lý xong rồi, tiền bồi thường cũng đã gom đủ.”

Thạch Thiếu Hưng nhặt một cái túi từ trên mặt đất lên, đưa đến trước mặt Lâm Dật.

“Lâm tiên sinh, toàn bộ tiền đều đã ở đây hết, ngài đếm lại một chút.”

“Anh làm việc tôi rất yên tâm, số tiền này không cần đếm, không phải còn có bước ký tên sao, bây giờ tôi sẽ ký.”

“Được được được.”

Thạch Thiếu Hưng đem văn kiện đã được chuẩn bị từ trước ra.

Lâm Dật nhìn lướt qua nội dung bên trên, đều là những thủ tục gì đó, cho nên cũng không quá để ý, trực tiếp ký tên của mình vào.

Đến bước này, mọi việc coi như đã kết thúc.

Nhìn thấy Lâm Dật ký tên, Thạch Thiếu Hưng thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta đã làm tới cấp bậc này rồi, thế nhưng vẫn còn những người dễ thương lượng như vậy, quả là hiếm thấy.

“Hai người các cậu đã biết mình sai chưa.” Thạch Thiếu Hưng nhìn Lewis và Nathan nói.

“Biết rồi.” Hai người không cam tâm tình nguyện nói.

“Nói nhỏ quá.” Thạch Thiếu Hưng nói

“Biết rồi.” Hai người tăng đề – xi - ben lên, ngay cả bản thân mình cũng bị dọa đứng thẳng.

“Như vậy mới đúng đó, có lỗi thì phải nhận, ăn đòn là phải đứng nghiêm, đến đây thì phải tuân thủ quy định của chỗ này, đừng làm mấy chuyện không vừa mắt.”

Hai người cũng chưa lên tiếng, nhưng có thể nhìn ra trong lòng nghẹn một chút bực tức, thật sự vẫn chưa phục.

Nhưng Lâm Dật cũng không muốn truy cứu những chi tiết nhỏ đó trong chuyện này.

So đo với những người như vậy cũng không có ý nghĩa gì.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 646.
Bình Luận (0)
Comment