Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 649 - Chương 647. Hành Động Phục Thù

Chương 647. Hành Động Phục Thù
Chương 647. Hành Động Phục Thù

Ba người từ đồn cảnh sát đi ra ngoài, Kỳ Khuynh Nhan nói: “Rảnh rỗi không có việc gì làm, chúng ta đi dạo chợ đêm nha?”

“Ý kiến này được đó, em đã bị tư bản ép khô rồi, nhu cầu cấp bách bây giờ là đi chợ đêm tiêu tiền để bồ sung năng lượng.” Hà Viện Viện nói.

Lâm Dật nhìn Kỷ Khuynh Nhan: “Lúc nãy kêu em ăn cơm em không ăn, là đợi đi chợ đêm chứ gì.”

“He he …”

Kỷ Khuynh Nhan đỏ mặt xấu hổ cười rộ lên, cưỡng ép lôi Lâm Dật đến chợ đêm.

Cũng lúc đó, Lewis và Nathan từ trong đồn cảnh sát đi ra.

Nhìn thấy hai người họ, những người đứng đợi bên ngoài bước lên đón.

“Lại có thể bị đánh đến như vậy, Lewis, cha của cậu là tay quyền anh chuyên nghiệp mà, đối phương có bao nhiêu người?”

Nhìn thấy tình trạng thảm hại của hai người họ, những du học sinh học chung đều cảm thấy kinh ngạc và bất ngờ.

“Đừng nói nữa, đối phương chỉ có một người, chính là người đàn ông khi nãy vừa mới đi ra, thân thủ của anh ta cực kỳ tốt, tôi không phải là đối thủ của anh ta.” Lewis tức giận nói.

Đối với anh ta mà nói, bại bởi một người Trung Quốc là chuyện cực kỳ mất mặt.

“Xem ra người đàn ông đó chắc là đã luyện qua công phu Trung Hoa, nếu không thì với thực lực của cậu, đánh bại anh ta không thành vấn đề.”

“Được rồi, trước tiên đừng nói việc này nữa, Bardon vẫn còn đang chờ tôi ở đằng kia.”

Nói xong, Lewis đi về phía chiếc BMW 7-Series đậu cách đó không xa.

Cùng lúc đó, người trên xe cũng bước xuống.

Người đàn ông này tên là Bardon, là tiến sĩ của trường đại học Phục Đán Trung Hải, cũng là hội trưởng của Hiệp hội Du học sinh Trung Hải.

Các nghiên cứu sinh của hiệp hội tại các trường đại học ở Trung Hải đều nằm trong phạm vi quản lý của anh ta.

Lewis và Nathan xảy ra chuyện cũng là anh ta chịu trách nhiệm xử lý công bằng.

“Ha, người anh em, sao lại bị đánh đến như vậy.” Bardon ngậm thuốc lá, mái tóc vàng dài bay trong gió, vô cùng thảnh thơi.

“Đừng nhắc tới nữa, tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện này, nếu không tôi đã gọi thêm người đến rồi.”

Bardon gật đầu, nhìn về phía nhóm người Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đi.

“Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, cậu có biết hai người con gái đi cùng tên kia là ai không?”

Lewis nhớ lại dáng vẻ của Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện, sau đó lắc đầu.

“Không biết, lúc sáng tôi có gặp một người con gái trong cửa hàng của anh ta, nhưng không phải là hai người này.” Lewis nói: “Nhưng hai cô gái đó đúng là rất xinh đẹp, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp đến vậy, nhất là cô mặc quần jean kia.”

“Ha ha, đúng là rất đẹp.” Bardon nói: “Nếu tôi không nhầm, thì cô gái mặc quần jean kia chắc là học tỷ trước đây của tôi, hoa khôi của Yến Đại, nhiều năm không gặp, vậy mà không ngờ rằng cô ấy cũng sống ở Trung Hải, thật là trùng hợp.”

“OMG, hai người lại có thể biết nhau sao.”

“Đương nhiên là biết.” Bardon nói: “Nhưng trong lúc tôi theo đuổi cô ấy, bị một giáo viên ngăn cản, nếu không, tôi đã sớm có được cô ấy, không ngờ rằng bây giờ cô ấy lại ở bên cạnh một người đàn ông khác, thật đáng tiếc.”

“Có gì mà đáng tiếc chứ, đơn giản thôi, nghĩ cách cướp cô ấy lại là được.”

“Người học tỷ này của tôi cũng không dễ theo đuổi như vậy, cho nên chuyện này không thể gấp gáp được.”

Bardon nói: “Tin tức về vụ ồn ào này không nhỏ, ở trên mạng cũng có rất nhiều người bàn tán, không chỉ có Trung Hải mà còn có rất nhiều du học sinh ở Trung Quốc cũng chú ý đến chuyện này, tôi phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp xử lý mới được.”

Nói về mức độ nghiêm trọng của tình hình này, vụ việc ngày hôm nay thua xa so với việc của du học sinh ở đại học Sư Phạm trước kia.

Nhưng địa điểm xảy ra không giống nhau thì kết quả cũng khác nhau.

Phố Chính Dương là một con phố buôn bán kế bên làng đại học, mỗi ngày đều có mấy vạn học sinh đi qua nơi này.

Bên cạnh đó, học sinh trong làng đại học này cũng không có ấn tượng tốt đối với du học sinh, vì thế nên chuyện này được lan truyền trên mạng rất nhanh chóng, thậm chí rất hot.

Nhưng ở trên mạng, tất cả đều là một tràng tiếng vỗ tay tán thưởng, cảm giác như vô cùng hả giận.

Cũng chính vì lý do này mà nhóm du học sinh ở Trung Hải cực kỳ tức giận, đã hình thành hai nhóm người đối lập.

Vì vậy cho nên cả buổi chiều Bardon đều xử lý việc này nhưng hiệu quả không được tốt lắm.

Sự phản kháng và phát ngôn của bọn họ đã nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển người, không ai quan tâm đến.

“Anh ta rất lợi hại, nếu như muốn dạy dỗ anh ta, chúng ta phải gọi thêm người đến.” Lewis nói.

“Tôi cho rằng chỉ dạy dỗ anh ta một chút thì đúng là có lợi cho anh ta rồi.” Nathan nói: “Phải làm cho anh ta quỳ xuống xin lỗi chúng ta, hơn nữa không thể mở cửa hàng tại đây, nếu không chúng ta sẽ không cách nào có thể tồn tại trong trường được, sẽ bị người khác cười nhạo đến chết.”

Tính cách của Nathan là điển hình cho loại người cáo mượn oai hùm.

Vào buổi sáng, ỷ có Lewis chống lưng nên mới dám chen hàng.

Nhưng sau khi Lewis bị đánh bại, cậu ta lại là người đầu tiên sợ hãi.

Bây giờ, có Bardon ở đây, anh ta lại nổi lên sự kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt Lâm Dật, đến hắt xì hơi cũng không dám.

“Đúng, Nathan nói đúng! Nhất định phải dạy dỗ anh ta một chút!”

Điều vô cùng bất ngờ là người nói câu này không phải là một gương mặt u Mĩ, mà là một người châu Á da vàng.

Tên anh ta là Shiro Ishii, là một du học sinh người Nhật Bản.

Vốn dĩ trước khi người này đến Trung Quốc vẫn là một người bình thường, nhưng sau khi đến đây, thì trở nên không bình thường nữa.

Bởi vì nữ sinh Trung Quốc không quan tâm đến anh ta, thà rằng tìm một nam sinh Trung Quốc chứ cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh ta.

Dựa vào tâm lí như vậy, anh ta lập tức trở nên không bình thường.

Nhất là khi gặp được những nam sinh cực kỳ ưu tú kia, cảm giác ghen ghét đố kị trong lòng tăng cao hơn bao giờ hết, không có cách nào đè nén.

“Vậy cậu nói xem có cách gì tốt.” Bardon ngậm thuốc lá nói.

“Tôi thấy là nên đốt cửa hàng của anh ta một phen, sau đó bắt anh ta lại đánh một trận, cho tên đó biết chúng ta lợi hại.”

“Đây cũng là cách hay!” Nathan nói: “Hãy đốt cửa hàng rồi cho anh ta một bài học.”

“Tôi cũng cảm thấy cách này không tệ.” Những du học sinh khác nói.

“ No no no …”

Bardon lắc lắc ngón tay nói: “Tôi biết các cậu đều coi thường người đàn ông Trung Quốc này, tôi cũng vậy, nhưng nếu phóng hỏa, chuyện này rất dễ bị làm lớn lên, nếu liên lụy đến những của hàng khác, chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm, chưa đến đường cùng thì chưa thể làm vậy.”

Bardon có thể giữ chức hội trưởng của Hiệp hội Du học sinh Trung Hải cũng là có lí do.

Ngay lúc này, anh ta vẫn giữ được sự tỉnh táo.

“Vậy phải làm sao bây giờ, chỉ dạy cho anh ta một bài học thì quá có lợi rồi.” Lewis nói.

“Không phải rất đơn giản sao.” Bardon ngậm thuốc lá nói: “Buổi tối tìm vài người đến cửa hàng của anh ta đập phá, vậy không phải là đã đạt được mục đích rồi sao.”

Đám người Lewis mắt sáng ngời, đây đúng là một cách tốt.

Bởi vì phóng hỏa thì có hơi quá đáng, lỡ như đám cháy lây lan, ai cũng không thoát khỏi liên quan.

Nếu sai người đến đập phá cửa hàng của anh ta, thì sẽ không có vấn đề gì.

“Quyết định như vậy đi, tôi sẽ đi sắp xếp chuyện này sau, bây giờ đi ăn cơm đi.”

“Được! Cứ làm như vậy đi!”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 647.
Bình Luận (0)
Comment