Chợ đêm ở cuối phố Chính Dương, Lâm Dật mang theo ví tiền dắt hai người phụ nữ đi dạo ở đây.
Kỷ Khuynh Nhan cùng Hà Viện Viện đều rất hứng thú với những món ăn vặt.
Trên đường đi dạo, miệng luôn ăn không ngừng.
“Học tỷ, em cảm thấy chợ đêm ở đây lớn hơn so với ở Yến Kinh.” Hà Viện Viện nói:
“Chợ đêm ở cổng lớn phía Đông của trường chúng ta, đồ ăn ít đến thảm hại, rõ ràng không thể so sánh với ở đây.”
“Vậy nên chúng ta đều lén lút đến đây vài lần.” Kỷ Khuynh Nhan cười tủm tỉm nói.
“Em biết em là bóng đèn, nhưng hai người cũng đừng rải cẩu lương chứ.” Hà Viện Viện nói:
“Nếu không phải có người mời, hôm nay em cũng sẽ không đến đây.”
“Nếu em không đến, không phải sẽ không ăn được món ngon ở đây sao.”
“Nói cũng đúng, đã rất lâu không tới chợ đêm, so với đồ ở cửa lớn phía Đông tốt hơn nhiều,” Hà Viện Viện chửi:
“Cùng là bán đồ ăn vặt, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy.”
“Bình thường.” Lâm Dật nói:
“Đó là Yến Đại, không phải trường học thông thường, vì vậy xung quanh không có những đồ lạ mắt, có thể có chợ đêm để các người đi dạo đã rất tốt rồi.”
“Nhưng học sinh của Yến Đại cũng là người mà, cũng phải ăn đồ ăn vặt.”
“Hai cô đúng là không hiểu cuộc sống.” Lâm Dật nói:
“Trường học các cấp của Yến Đại đều là học bá, mấy ai có nhiều thời gian rảnh để đi ra ngoài tản bộ.”
“Cô không tin thì có thể đi xem thử, các trường như đại học Phục Đán, khu vực lân cận ngay cả một khách sạn nhỏ cũng không có, cô lại nhìn khu đại học bên kia đi, 20 tệ đến 2000 tệ, các loại giá đó tất cả khách sạn đều có đủ, vừa đến lễ tết, phòng khách sạn đều kín chỗ, không chấp nhận cũng không được.”
“A, hình như thật sự có đạo lý này.”
“Ông chủ, anh thông minh như vậy, sao năm đó còn thi vào đại học khoa học tự nhiên Trung Hải, cho dù không đạt đến Thanh Hoa Yến Đại, riêng 985 vẫn dư xài.” Hà Viện Viện nói:
“Không phải lúc đó đã yêu sớm sao, nên không có tâm tư tập trung vào việc học?”
Kỷ Khuynh Nhan dựng lỗ tai lên, chờ đợi Lâm Dật trả lời câu hỏi một cách rất nghiêm túc.
“Yêu sớm cái gì, năm đó tôi còn là một nam sinh trong sáng.” Lâm Dật nói:
“Lúc đó, trong viện có quá nhiều trẻ em, kinh phí eo hẹp, đến năm 12 tôi không muốn học nữa, vì vậy cũng không học làm gì, đơn giản vậy thôi.”
“Bác gái thật là lợi hại, chống đỡ cô nhi viện lâu như vậy.”
Trước đây Lâm Dật có rất nhiều hành động đều khiến cho Hà Viện Viện không hiểu nổi.
Đến bây giờ tiếp xúc nhiều hơn, dần dần cũng hiểu được.
Ba người tiếp tục đi dạo, đi ra khỏi phố ăn vặt, đến nơi bán đồ dùng sinh hoạt.
“Học tỷ, phía trước có bán tất và đồ lót hoạt hình, chị có muốn đến xem không.”
“Đồ mặc trên người, vẫn là không nên mua ở đây, cảm thấy chất lượng không tốt lắm.”
“Chính vì chất lượng không tốt mới mua.” Hà Viện Viện nói:
“Nếu như chị mua đồ chất lượng tốt, xé cả buổi cũng không rách thì sẽ làm lỡ chuyện mất.”
Kỷ Khuynh Nhan mặt đỏ bừng lên, “Nói bậy cái gì thế, ăn cũng không dừng được cái miệng của em được.”
Hà Viện Viện cười khà khà, nhìn vẻ mặt học tỷ thẹn thùng, đúng là làm người ta không thể nào cầm lòng được.
Thời gian không còn sớm nữa, ba người đi dạo thêm một vòng rồi chuẩn bị quay về.
“Này, chiếc xe phía trước trông rất quen?”
Theo ánh mắt của Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện nhìn thấy một chiếc Alphard màu trắng dừng bên đường.
Loại xe này không đắt, sau khi tăng giá cũng chỉ mới hơn 100 vạn, nhưng những người mua loại xe này, có thể dùng giá trị không nhỏ để hình dung.
“Anh biết chiếc xe đó?” Kỷ Khuynh Nhan thuận miệng hỏi.
“Hình như là xe của lão Tần, tại sao anh ta lại đến nơi này.”
“Qua xem là biết.”
Ba người đi qua, Lâm Dật liếc nhìn biển số xe, phát hiện ra đó thật sự là xe của Tần Hán, sau đó liền lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho anh ta.
Nhưng vừa lấy điện thoại ra lại nghe thấy sau lưng có người la hét.
“Nhìn vớ vẩn cái gì thế, đứng xa ra một chút.”
Lâm Dật nhìn người đang nói, là một cậu trai trẻ với mái tóc nhuộm màu xám.
Mặc áo hoodie rộng với quần vải thô, đeo một sợi dây chuyền bạc quanh cổ, ăn mặc rất thời trang.
“Tôi biết chủ xe, tôi xem cũng không được sao?” Lâm Dật cười nói.
“Đừng nhảm nhí ở đây, đây là xe của Tần thiếu, anh cũng biết anh ta?”
“Ngụy Trì, mày đang làm cái mẹ gì vậy.”
Lâm Dật muốn mở miệng nói, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Tần Hán.
Đúng lúc thấy anh ta đang ôm một cô gái đeo thắt lưng, cùng Cao Tông Nguyên một trước một sau, bước ra từ quán lẩu.
“Anh Tần, người này ở phía trước xe anh, lén lén lút lút nhìn cả buổi, còn khoác lác nói biết anh, em đang muốn đuổi anh ta đi.”
“Mày đần độn à, cút qua một bên, cậu ta chính là Lâm Dật, mày nói xem cậu ta biết tao không?”
“Đ*, người này là anh Lâm?”
Cậu trai trẻ tóc màu xám nhìn Lâm Dật, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Chợ đêm ở cuối phố Chính Dương, Lâm Dật mang theo ví tiền dắt hai người phụ nữ đi dạo ở đây.
Kỷ Khuynh Nhan cùng Hà Viện Viện đều rất hứng thú với những món ăn vặt.
Trên đường đi dạo, miệng luôn ăn không ngừng.
“Học tỷ, em cảm thấy chợ đêm ở đây lớn hơn so với ở Yến Kinh.” Hà Viện Viện nói:
“Chợ đêm ở cổng lớn phía Đông của trường chúng ta, đồ ăn ít đến thảm hại, rõ ràng không thể so sánh với ở đây.”
“Vậy nên chúng ta đều lén lút đến đây vài lần.” Kỷ Khuynh Nhan cười tủm tỉm nói.
“Em biết em là bóng đèn, nhưng hai người cũng đừng rải cẩu lương chứ.” Hà Viện Viện nói:
“Nếu không phải có người mời, hôm nay em cũng sẽ không đến đây.”
“Nếu em không đến, không phải sẽ không ăn được món ngon ở đây sao.”
“Nói cũng đúng, đã rất lâu không tới chợ đêm, so với đồ ở cửa lớn phía Đông tốt hơn nhiều,” Hà Viện Viện chửi:
“Cùng là bán đồ ăn vặt, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy.”
“Bình thường.” Lâm Dật nói:
“Đó là Yến Đại, không phải trường học thông thường, vì vậy xung quanh không có những đồ lạ mắt, có thể có chợ đêm để các người đi dạo đã rất tốt rồi.”
“Nhưng học sinh của Yến Đại cũng là người mà, cũng phải ăn đồ ăn vặt.”
“Hai cô đúng là không hiểu cuộc sống.” Lâm Dật nói:
“Trường học các cấp của Yến Đại đều là học bá, mấy ai có nhiều thời gian rảnh để đi ra ngoài tản bộ.”
“Cô không tin thì có thể đi xem thử, các trường như đại học Phục Đán, khu vực lân cận ngay cả một khách sạn nhỏ cũng không có, cô lại nhìn khu đại học bên kia đi, 20 tệ đến 2000 tệ, các loại giá đó tất cả khách sạn đều có đủ, vừa đến lễ tết, phòng khách sạn đều kín chỗ, không chấp nhận cũng không được.”
“A, hình như thật sự có đạo lý này.”
“Ông chủ, anh thông minh như vậy, sao năm đó còn thi vào đại học khoa học tự nhiên Trung Hải, cho dù không đạt đến Thanh Hoa Yến Đại, riêng 985 vẫn dư xài.” Hà Viện Viện nói:
“Không phải lúc đó đã yêu sớm sao, nên không có tâm tư tập trung vào việc học?”
Kỷ Khuynh Nhan dựng lỗ tai lên, chờ đợi Lâm Dật trả lời câu hỏi một cách rất nghiêm túc.
“Yêu sớm cái gì, năm đó tôi còn là một nam sinh trong sáng.” Lâm Dật nói:
“Lúc đó, trong viện có quá nhiều trẻ em, kinh phí eo hẹp, đến năm 12 tôi không muốn học nữa, vì vậy cũng không học làm gì, đơn giản vậy thôi.”
“Bác gái thật là lợi hại, chống đỡ cô nhi viện lâu như vậy.”
Trước đây Lâm Dật có rất nhiều hành động đều khiến cho Hà Viện Viện không hiểu nổi.
Đến bây giờ tiếp xúc nhiều hơn, dần dần cũng hiểu được.
Ba người tiếp tục đi dạo, đi ra khỏi phố ăn vặt, đến nơi bán đồ dùng sinh hoạt.
“Học tỷ, phía trước có bán tất và đồ lót hoạt hình, chị có muốn đến xem không.”
“Đồ mặc trên người, vẫn là không nên mua ở đây, cảm thấy chất lượng không tốt lắm.”
“Chính vì chất lượng không tốt mới mua.” Hà Viện Viện nói:
“Nếu như chị mua đồ chất lượng tốt, xé cả buổi cũng không rách thì sẽ làm lỡ chuyện mất.”
Kỷ Khuynh Nhan mặt đỏ bừng lên, “Nói bậy cái gì thế, ăn cũng không dừng được cái miệng của em được.”
Hà Viện Viện cười khà khà, nhìn vẻ mặt học tỷ thẹn thùng, đúng là làm người ta không thể nào cầm lòng được.
Thời gian không còn sớm nữa, ba người đi dạo thêm một vòng rồi chuẩn bị quay về.
“Này, chiếc xe phía trước trông rất quen?”
Theo ánh mắt của Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện nhìn thấy một chiếc Alphard màu trắng dừng bên đường.
Loại xe này không đắt, sau khi tăng giá cũng chỉ mới hơn 100 vạn, nhưng những người mua loại xe này, có thể dùng giá trị không nhỏ để hình dung.
“Anh biết chiếc xe đó?” Kỷ Khuynh Nhan thuận miệng hỏi.
“Hình như là xe của lão Tần, tại sao anh ta lại đến nơi này.”
“Qua xem là biết.”
Ba người đi qua, Lâm Dật liếc nhìn biển số xe, phát hiện ra đó thật sự là xe của Tần Hán, sau đó liền lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho anh ta.
Nhưng vừa lấy điện thoại ra lại nghe thấy sau lưng có người la hét.
“Nhìn vớ vẩn cái gì thế, đứng xa ra một chút.”
Lâm Dật nhìn người đang nói, là một cậu trai trẻ với mái tóc nhuộm màu xám.
Mặc áo hoodie rộng với quần vải thô, đeo một sợi dây chuyền bạc quanh cổ, ăn mặc rất thời trang.
“Tôi biết chủ xe, tôi xem cũng không được sao?” Lâm Dật cười nói.
“Đừng nhảm nhí ở đây, đây là xe của Tần thiếu, anh cũng biết anh ta?”
“Ngụy Trì, mày đang làm cái mẹ gì vậy.”
Lâm Dật muốn mở miệng nói, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Tần Hán.
Đúng lúc thấy anh ta đang ôm một cô gái đeo thắt lưng, cùng Cao Tông Nguyên một trước một sau, bước ra từ quán lẩu.
“Anh Tần, người này ở phía trước xe anh, lén lén lút lút nhìn cả buổi, còn khoác lác nói biết anh, em đang muốn đuổi anh ta đi.”
“Mày đần độn à, cút qua một bên, cậu ta chính là Lâm Dật, mày nói xem cậu ta biết tao không?”
“Đ*, người này là anh Lâm?”
Cậu trai trẻ tóc màu xám nhìn Lâm Dật, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Chợ đêm ở cuối phố Chính Dương, Lâm Dật mang theo ví tiền dắt hai người phụ nữ đi dạo ở đây.
Kỷ Khuynh Nhan cùng Hà Viện Viện đều rất hứng thú với những món ăn vặt.
Trên đường đi dạo, miệng luôn ăn không ngừng.
“Học tỷ, em cảm thấy chợ đêm ở đây lớn hơn so với ở Yến Kinh.” Hà Viện Viện nói:
“Chợ đêm ở cổng lớn phía Đông của trường chúng ta, đồ ăn ít đến thảm hại, rõ ràng không thể so sánh với ở đây.”
“Vậy nên chúng ta đều lén lút đến đây vài lần.” Kỷ Khuynh Nhan cười tủm tỉm nói.
“Em biết em là bóng đèn, nhưng hai người cũng đừng rải cẩu lương chứ.” Hà Viện Viện nói:
“Nếu không phải có người mời, hôm nay em cũng sẽ không đến đây.”
“Nếu em không đến, không phải sẽ không ăn được món ngon ở đây sao.”
“Nói cũng đúng, đã rất lâu không tới chợ đêm, so với đồ ở cửa lớn phía Đông tốt hơn nhiều,” Hà Viện Viện chửi:
“Cùng là bán đồ ăn vặt, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy.”
“Bình thường.” Lâm Dật nói:
“Đó là Yến Đại, không phải trường học thông thường, vì vậy xung quanh không có những đồ lạ mắt, có thể có chợ đêm để các người đi dạo đã rất tốt rồi.”
“Nhưng học sinh của Yến Đại cũng là người mà, cũng phải ăn đồ ăn vặt.”
“Hai cô đúng là không hiểu cuộc sống.” Lâm Dật nói:
“Trường học các cấp của Yến Đại đều là học bá, mấy ai có nhiều thời gian rảnh để đi ra ngoài tản bộ.”
“Cô không tin thì có thể đi xem thử, các trường như đại học Phục Đán, khu vực lân cận ngay cả một khách sạn nhỏ cũng không có, cô lại nhìn khu đại học bên kia đi, 20 tệ đến 2000 tệ, các loại giá đó tất cả khách sạn đều có đủ, vừa đến lễ tết, phòng khách sạn đều kín chỗ, không chấp nhận cũng không được.”
“A, hình như thật sự có đạo lý này.”
“Ông chủ, anh thông minh như vậy, sao năm đó còn thi vào đại học khoa học tự nhiên Trung Hải, cho dù không đạt đến Thanh Hoa Yến Đại, riêng 985 vẫn dư xài.” Hà Viện Viện nói:
“Không phải lúc đó đã yêu sớm sao, nên không có tâm tư tập trung vào việc học?”
Kỷ Khuynh Nhan dựng lỗ tai lên, chờ đợi Lâm Dật trả lời câu hỏi một cách rất nghiêm túc.
“Yêu sớm cái gì, năm đó tôi còn là một nam sinh trong sáng.” Lâm Dật nói:
“Lúc đó, trong viện có quá nhiều trẻ em, kinh phí eo hẹp, đến năm 12 tôi không muốn học nữa, vì vậy cũng không học làm gì, đơn giản vậy thôi.”
“Bác gái thật là lợi hại, chống đỡ cô nhi viện lâu như vậy.”
Trước đây Lâm Dật có rất nhiều hành động đều khiến cho Hà Viện Viện không hiểu nổi.
Đến bây giờ tiếp xúc nhiều hơn, dần dần cũng hiểu được.
Ba người tiếp tục đi dạo, đi ra khỏi phố ăn vặt, đến nơi bán đồ dùng sinh hoạt.
“Học tỷ, phía trước có bán tất và đồ lót hoạt hình, chị có muốn đến xem không.”
“Đồ mặc trên người, vẫn là không nên mua ở đây, cảm thấy chất lượng không tốt lắm.”
“Chính vì chất lượng không tốt mới mua.” Hà Viện Viện nói:
“Nếu như chị mua đồ chất lượng tốt, xé cả buổi cũng không rách thì sẽ làm lỡ chuyện mất.”
Kỷ Khuynh Nhan mặt đỏ bừng lên, “Nói bậy cái gì thế, ăn cũng không dừng được cái miệng của em được.”
Hà Viện Viện cười khà khà, nhìn vẻ mặt học tỷ thẹn thùng, đúng là làm người ta không thể nào cầm lòng được.
Thời gian không còn sớm nữa, ba người đi dạo thêm một vòng rồi chuẩn bị quay về.
“Này, chiếc xe phía trước trông rất quen?”
Theo ánh mắt của Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện nhìn thấy một chiếc Alphard màu trắng dừng bên đường.
Loại xe này không đắt, sau khi tăng giá cũng chỉ mới hơn 100 vạn, nhưng những người mua loại xe này, có thể dùng giá trị không nhỏ để hình dung.
“Anh biết chiếc xe đó?” Kỷ Khuynh Nhan thuận miệng hỏi.
“Hình như là xe của lão Tần, tại sao anh ta lại đến nơi này.”
“Qua xem là biết.”
Ba người đi qua, Lâm Dật liếc nhìn biển số xe, phát hiện ra đó thật sự là xe của Tần Hán, sau đó liền lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho anh ta.
Nhưng vừa lấy điện thoại ra lại nghe thấy sau lưng có người la hét.
“Nhìn vớ vẩn cái gì thế, đứng xa ra một chút.”
Lâm Dật nhìn người đang nói, là một cậu trai trẻ với mái tóc nhuộm màu xám.
Mặc áo hoodie rộng với quần vải thô, đeo một sợi dây chuyền bạc quanh cổ, ăn mặc rất thời trang.
“Tôi biết chủ xe, tôi xem cũng không được sao?” Lâm Dật cười nói.
“Đừng nhảm nhí ở đây, đây là xe của Tần thiếu, anh cũng biết anh ta?”
“Ngụy Trì, mày đang làm cái mẹ gì vậy.”
Lâm Dật muốn mở miệng nói, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Tần Hán.
Đúng lúc thấy anh ta đang ôm một cô gái đeo thắt lưng, cùng Cao Tông Nguyên một trước một sau, bước ra từ quán lẩu.
“Anh Tần, người này ở phía trước xe anh, lén lén lút lút nhìn cả buổi, còn khoác lác nói biết anh, em đang muốn đuổi anh ta đi.”
“Mày đần độn à, cút qua một bên, cậu ta chính là Lâm Dật, mày nói xem cậu ta biết tao không?”
“Đ*, người này là anh Lâm?”
Cậu trai trẻ tóc màu xám nhìn Lâm Dật, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Chợ đêm ở cuối phố Chính Dương, Lâm Dật mang theo ví tiền dắt hai người phụ nữ đi dạo ở đây.
Kỷ Khuynh Nhan cùng Hà Viện Viện đều rất hứng thú với những món ăn vặt.
Trên đường đi dạo, miệng luôn ăn không ngừng.
“Học tỷ, em cảm thấy chợ đêm ở đây lớn hơn so với ở Yến Kinh.” Hà Viện Viện nói:
“Chợ đêm ở cổng lớn phía Đông của trường chúng ta, đồ ăn ít đến thảm hại, rõ ràng không thể so sánh với ở đây.”
“Vậy nên chúng ta đều lén lút đến đây vài lần.” Kỷ Khuynh Nhan cười tủm tỉm nói.
“Em biết em là bóng đèn, nhưng hai người cũng đừng rải cẩu lương chứ.” Hà Viện Viện nói:
“Nếu không phải có người mời, hôm nay em cũng sẽ không đến đây.”
“Nếu em không đến, không phải sẽ không ăn được món ngon ở đây sao.”
“Nói cũng đúng, đã rất lâu không tới chợ đêm, so với đồ ở cửa lớn phía Đông tốt hơn nhiều,” Hà Viện Viện chửi:
“Cùng là bán đồ ăn vặt, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy.”
“Bình thường.” Lâm Dật nói:
“Đó là Yến Đại, không phải trường học thông thường, vì vậy xung quanh không có những đồ lạ mắt, có thể có chợ đêm để các người đi dạo đã rất tốt rồi.”
“Nhưng học sinh của Yến Đại cũng là người mà, cũng phải ăn đồ ăn vặt.”
“Hai cô đúng là không hiểu cuộc sống.” Lâm Dật nói:
“Trường học các cấp của Yến Đại đều là học bá, mấy ai có nhiều thời gian rảnh để đi ra ngoài tản bộ.”
“Cô không tin thì có thể đi xem thử, các trường như đại học Phục Đán, khu vực lân cận ngay cả một khách sạn nhỏ cũng không có, cô lại nhìn khu đại học bên kia đi, 20 tệ đến 2000 tệ, các loại giá đó tất cả khách sạn đều có đủ, vừa đến lễ tết, phòng khách sạn đều kín chỗ, không chấp nhận cũng không được.”
“A, hình như thật sự có đạo lý này.”
“Ông chủ, anh thông minh như vậy, sao năm đó còn thi vào đại học khoa học tự nhiên Trung Hải, cho dù không đạt đến Thanh Hoa Yến Đại, riêng 985 vẫn dư xài.” Hà Viện Viện nói:
“Không phải lúc đó đã yêu sớm sao, nên không có tâm tư tập trung vào việc học?”
Kỷ Khuynh Nhan dựng lỗ tai lên, chờ đợi Lâm Dật trả lời câu hỏi một cách rất nghiêm túc.
“Yêu sớm cái gì, năm đó tôi còn là một nam sinh trong sáng.” Lâm Dật nói:
“Lúc đó, trong viện có quá nhiều trẻ em, kinh phí eo hẹp, đến năm 12 tôi không muốn học nữa, vì vậy cũng không học làm gì, đơn giản vậy thôi.”
“Bác gái thật là lợi hại, chống đỡ cô nhi viện lâu như vậy.”
Trước đây Lâm Dật có rất nhiều hành động đều khiến cho Hà Viện Viện không hiểu nổi.
Đến bây giờ tiếp xúc nhiều hơn, dần dần cũng hiểu được.
Ba người tiếp tục đi dạo, đi ra khỏi phố ăn vặt, đến nơi bán đồ dùng sinh hoạt.
“Học tỷ, phía trước có bán tất và đồ lót hoạt hình, chị có muốn đến xem không.”
“Đồ mặc trên người, vẫn là không nên mua ở đây, cảm thấy chất lượng không tốt lắm.”
“Chính vì chất lượng không tốt mới mua.” Hà Viện Viện nói:
“Nếu như chị mua đồ chất lượng tốt, xé cả buổi cũng không rách thì sẽ làm lỡ chuyện mất.”
Kỷ Khuynh Nhan mặt đỏ bừng lên, “Nói bậy cái gì thế, ăn cũng không dừng được cái miệng của em được.”
Hà Viện Viện cười khà khà, nhìn vẻ mặt học tỷ thẹn thùng, đúng là làm người ta không thể nào cầm lòng được.
Thời gian không còn sớm nữa, ba người đi dạo thêm một vòng rồi chuẩn bị quay về.
“Này, chiếc xe phía trước trông rất quen?”
Theo ánh mắt của Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện nhìn thấy một chiếc Alphard màu trắng dừng bên đường.
Loại xe này không đắt, sau khi tăng giá cũng chỉ mới hơn 100 vạn, nhưng những người mua loại xe này, có thể dùng giá trị không nhỏ để hình dung.
“Anh biết chiếc xe đó?” Kỷ Khuynh Nhan thuận miệng hỏi.
“Hình như là xe của lão Tần, tại sao anh ta lại đến nơi này.”
“Qua xem là biết.”
Ba người đi qua, Lâm Dật liếc nhìn biển số xe, phát hiện ra đó thật sự là xe của Tần Hán, sau đó liền lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho anh ta.
Nhưng vừa lấy điện thoại ra lại nghe thấy sau lưng có người la hét.
“Nhìn vớ vẩn cái gì thế, đứng xa ra một chút.”
Lâm Dật nhìn người đang nói, là một cậu trai trẻ với mái tóc nhuộm màu xám.
Mặc áo hoodie rộng với quần vải thô, đeo một sợi dây chuyền bạc quanh cổ, ăn mặc rất thời trang.
“Tôi biết chủ xe, tôi xem cũng không được sao?” Lâm Dật cười nói.
“Đừng nhảm nhí ở đây, đây là xe của Tần thiếu, anh cũng biết anh ta?”
“Ngụy Trì, mày đang làm cái mẹ gì vậy.”
Lâm Dật muốn mở miệng nói, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Tần Hán.
Đúng lúc thấy anh ta đang ôm một cô gái đeo thắt lưng, cùng Cao Tông Nguyên một trước một sau, bước ra từ quán lẩu.
“Anh Tần, người này ở phía trước xe anh, lén lén lút lút nhìn cả buổi, còn khoác lác nói biết anh, em đang muốn đuổi anh ta đi.”
“Mày đần độn à, cút qua một bên, cậu ta chính là Lâm Dật, mày nói xem cậu ta biết tao không?”
“Đ*, người này là anh Lâm?”
Cậu trai trẻ tóc màu xám nhìn Lâm Dật, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Chợ đêm ở cuối phố Chính Dương, Lâm Dật mang theo ví tiền dắt hai người phụ nữ đi dạo ở đây.
Kỷ Khuynh Nhan cùng Hà Viện Viện đều rất hứng thú với những món ăn vặt.
Trên đường đi dạo, miệng luôn ăn không ngừng.
“Học tỷ, em cảm thấy chợ đêm ở đây lớn hơn so với ở Yến Kinh.” Hà Viện Viện nói:
“Chợ đêm ở cổng lớn phía Đông của trường chúng ta, đồ ăn ít đến thảm hại, rõ ràng không thể so sánh với ở đây.”
“Vậy nên chúng ta đều lén lút đến đây vài lần.” Kỷ Khuynh Nhan cười tủm tỉm nói.
“Em biết em là bóng đèn, nhưng hai người cũng đừng rải cẩu lương chứ.” Hà Viện Viện nói:
“Nếu không phải có người mời, hôm nay em cũng sẽ không đến đây.”
“Nếu em không đến, không phải sẽ không ăn được món ngon ở đây sao.”
“Nói cũng đúng, đã rất lâu không tới chợ đêm, so với đồ ở cửa lớn phía Đông tốt hơn nhiều,” Hà Viện Viện chửi:
“Cùng là bán đồ ăn vặt, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy.”
“Bình thường.” Lâm Dật nói:
“Đó là Yến Đại, không phải trường học thông thường, vì vậy xung quanh không có những đồ lạ mắt, có thể có chợ đêm để các người đi dạo đã rất tốt rồi.”
“Nhưng học sinh của Yến Đại cũng là người mà, cũng phải ăn đồ ăn vặt.”
“Hai cô đúng là không hiểu cuộc sống.” Lâm Dật nói:
“Trường học các cấp của Yến Đại đều là học bá, mấy ai có nhiều thời gian rảnh để đi ra ngoài tản bộ.”
“Cô không tin thì có thể đi xem thử, các trường như đại học Phục Đán, khu vực lân cận ngay cả một khách sạn nhỏ cũng không có, cô lại nhìn khu đại học bên kia đi, 20 tệ đến 2000 tệ, các loại giá đó tất cả khách sạn đều có đủ, vừa đến lễ tết, phòng khách sạn đều kín chỗ, không chấp nhận cũng không được.”
“A, hình như thật sự có đạo lý này.”
“Ông chủ, anh thông minh như vậy, sao năm đó còn thi vào đại học khoa học tự nhiên Trung Hải, cho dù không đạt đến Thanh Hoa Yến Đại, riêng 985 vẫn dư xài.” Hà Viện Viện nói:
“Không phải lúc đó đã yêu sớm sao, nên không có tâm tư tập trung vào việc học?”
Kỷ Khuynh Nhan dựng lỗ tai lên, chờ đợi Lâm Dật trả lời câu hỏi một cách rất nghiêm túc.
“Yêu sớm cái gì, năm đó tôi còn là một nam sinh trong sáng.” Lâm Dật nói:
“Lúc đó, trong viện có quá nhiều trẻ em, kinh phí eo hẹp, đến năm 12 tôi không muốn học nữa, vì vậy cũng không học làm gì, đơn giản vậy thôi.”
“Bác gái thật là lợi hại, chống đỡ cô nhi viện lâu như vậy.”
Trước đây Lâm Dật có rất nhiều hành động đều khiến cho Hà Viện Viện không hiểu nổi.
Đến bây giờ tiếp xúc nhiều hơn, dần dần cũng hiểu được.
Ba người tiếp tục đi dạo, đi ra khỏi phố ăn vặt, đến nơi bán đồ dùng sinh hoạt.
“Học tỷ, phía trước có bán tất và đồ lót hoạt hình, chị có muốn đến xem không.”
“Đồ mặc trên người, vẫn là không nên mua ở đây, cảm thấy chất lượng không tốt lắm.”
“Chính vì chất lượng không tốt mới mua.” Hà Viện Viện nói:
“Nếu như chị mua đồ chất lượng tốt, xé cả buổi cũng không rách thì sẽ làm lỡ chuyện mất.”
Kỷ Khuynh Nhan mặt đỏ bừng lên, “Nói bậy cái gì thế, ăn cũng không dừng được cái miệng của em được.”
Hà Viện Viện cười khà khà, nhìn vẻ mặt học tỷ thẹn thùng, đúng là làm người ta không thể nào cầm lòng được.
Thời gian không còn sớm nữa, ba người đi dạo thêm một vòng rồi chuẩn bị quay về.
“Này, chiếc xe phía trước trông rất quen?”
Theo ánh mắt của Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện nhìn thấy một chiếc Alphard màu trắng dừng bên đường.
Loại xe này không đắt, sau khi tăng giá cũng chỉ mới hơn 100 vạn, nhưng những người mua loại xe này, có thể dùng giá trị không nhỏ để hình dung.
“Anh biết chiếc xe đó?” Kỷ Khuynh Nhan thuận miệng hỏi.
“Hình như là xe của lão Tần, tại sao anh ta lại đến nơi này.”
“Qua xem là biết.”
Ba người đi qua, Lâm Dật liếc nhìn biển số xe, phát hiện ra đó thật sự là xe của Tần Hán, sau đó liền lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho anh ta.
Nhưng vừa lấy điện thoại ra lại nghe thấy sau lưng có người la hét.
“Nhìn vớ vẩn cái gì thế, đứng xa ra một chút.”
Lâm Dật nhìn người đang nói, là một cậu trai trẻ với mái tóc nhuộm màu xám.
Mặc áo hoodie rộng với quần vải thô, đeo một sợi dây chuyền bạc quanh cổ, ăn mặc rất thời trang.
“Tôi biết chủ xe, tôi xem cũng không được sao?” Lâm Dật cười nói.
“Đừng nhảm nhí ở đây, đây là xe của Tần thiếu, anh cũng biết anh ta?”
“Ngụy Trì, mày đang làm cái mẹ gì vậy.”
Lâm Dật muốn mở miệng nói, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Tần Hán.
Đúng lúc thấy anh ta đang ôm một cô gái đeo thắt lưng, cùng Cao Tông Nguyên một trước một sau, bước ra từ quán lẩu.
“Anh Tần, người này ở phía trước xe anh, lén lén lút lút nhìn cả buổi, còn khoác lác nói biết anh, em đang muốn đuổi anh ta đi.”
“Mày đần độn à, cút qua một bên, cậu ta chính là Lâm Dật, mày nói xem cậu ta biết tao không?”
“Đ*, người này là anh Lâm?”
Cậu trai trẻ tóc màu xám nhìn Lâm Dật, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Bởi vì thường xuyên cùng Tần Hán qua lại nên đối với đại danh của Lâm Dật cũng đã từng nghe qua, tuy nhiên trước kia chỉ là nghe nói, không nghĩ hôm nay lại gặp được người thật.
“Anh Lâm, thật xấu hổ, là em có mắt không thấy núi Thái Sơn, anh đừng tính toán với em.”
“Không sao, cậu cũng không phải cố ý.” Lâm Dật nói.
Nhìn thấy bộ dạng người đàn ông tóc xám xin lỗi, Hà Viện Viện cảm thấy, ông chủ chắc cũng có chỗ đứng trong giới phú nhị đại Trung Hải, sau này cho dù đi đến đâu đều sẽ có người kêu một tiếng anh Lâm.
Sau này học tỷ chính là người phụ nữ của đại ca.
Hà Viện Viện thở dài, đây cũng chính là giấc mơ của mình mà!
Tại sao mình không thể trở thành người phụ nữ của đại ca, trái lại càng ngày càng giống đại ca.
Ôi......
------
Dịch: MBMH Translate