Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 651 - Chương 649. Không Phải Bị Tổn Thương, Mà Là Bị Bỏ Lỡ

Chương 649. Không Phải Bị Tổn Thương, Mà Là Bị Bỏ Lỡ
Chương 649. Không Phải Bị Tổn Thương, Mà Là Bị Bỏ Lỡ

“Lão Lâm, dạo này cậu như thế nào, sao còn chạy đến đây?” Tần Hán hỏi.

“Tôi mở một cửa tiệm ở đây, hai người bọn họ đến để giúp đỡ, sau khi đóng cửa rảnh rỗi không có chuyện gì, liền đến đây đi dạo một vòng, không ngờ còn gặp anh.”

“Đ*, phải anh Lâm không? Anh đến đây mở cửa tiệm?” Cao Tông Nguyên bất ngờ nói.

“Trải nghiệm cuộc sống một chút, nếu không rảnh rỗi chả có việc gì làm.”

“Anh Lâm, điều này với anh không đủ thú vị, mở cửa tiệm sao không nói sớm, ngay cả cơ hội cổ vũ cũng không cho chúng tôi” Cao Tông Nguyên nói.

“Chỉ là một cửa tiệm nhỏ, tùy tiện mở vui thôi, số 89 phố Chính Dương, luôn chào đón.”

“Chắc chắn rồi!”

“Vậy đừng tán dóc nữa, đến Đại Đô Hội dạo một vòng đi, mấy anh em chúng ta lâu rồi cũng không uống rượu với nhau.” Tần Hán nói.

“Những người có gia đình có sự nghiệp như tôi, cơ bản đã tạm biệt những nơi đó rồi, hai người đi đi.”

Cao Tông Nguyên liếc nhìn Hà Viện Viện, “Anh Lâm, thư giãn những lúc thích hợp vẫn rất cần thiết, đúng lúc chị dâu cũng ở đây, đi một vòng đi.”

“Tôi thấy là anh không có ý tốt.”

Kỷ Khuynh Nhan che miệng cười nhẹ, cũng nghe hiểu ý của Lâm Dật.

Hình như Cao Tông Nguyên đối với Viện Viện có ấn tượng không tệ.

“Đại Đô Hội thì bỏ đi, hôm khác chúng ta lại gặp mặt, hôm nay cũng muộn rồi.”

“Vậy cũng được, Đại Đô Hội thật sự không phải là nơi để nói chuyện.” Cao Tông Nguyên cười ha ha nói.

Nói chuyện một lúc, hai nhóm người chia tay.

“Đừng giống như chim cút, phát biểu ý kiến đi.” Trên đường về cửa tiệm lấy xe, Lâm Dật nói với Hà Viện Viện.

“Tôi không cao bằng học tỷ, nhưng cũng không tính là thấp, tôi đâu giống chim cút chứ.” Hà Viện Viện nói.

“Lần trước, trong lúc tập đoàn họp, lão Cao vẫn luôn liếc nhìn cô, hình như có tình ý với cô, cô không có ý nghĩ gì sao?’ Lâm Dật nói:

“Cô đừng nhìn anh ta bây giờ cà lơ phất phơ một chút, nhưng nhân phẩm cũng không tệ, nếu như cô không thích anh ta, lão Lương cũng không tồi, vừa ý ai thì nói thẳng với tôi, tôi đi dò xét giúp cô.”

“Đừng, chuyện này vẫn là để em tự làm đi, bạch mã hoàng tử của em phải do em tìm.”

“Cô sẽ không có ý với lão Kỳ phải không?” Lâm Dật nói:

“Hai người các người mỗi ngày đều tăng ca ở văn phòng, có xảy ra va chạm không? Đừng đốt tòa nhà Lăng Vân của tôi.”

“Sao có thể, em và anh Kỳ là mối quan hệ đồng nghiệp đứng đắn, anh đừng nói bậy.”

“Bây giờ anh Kỳ đang mập mờ với phó tổng giám đốc của một bộ phận, nếu anh se tơ hồng bừa bãi, phá hỏng nhân duyên của anh Kỳ, em sẽ thành tội nhân thiên cổ.”

“Mẹ kiếp, không phải chứ, lão Kỳ thực sự có mối tình công sở sao, đúng thật là biết người biết mặt không biết lòng.”

“Đây được gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, khi anh hẹn hò với học tỷ, không phải cũng là nhân viên của tập đoàn Triều Dương sao.”

“Cô đừng nói bậy, sau khi từ chức tôi mới yêu đương.”

Kỷ Khuynh Nhan trợn trắng mắt, “Hai người các người có thể bình thường một chút không.”

“Được được được, chủ đề này kết thúc tại đây.”

Đến trước cửa tiệm, ba người lần lượt lên xe của mình.

Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan trở về Cửu Châu Các, Hà Viện Viện cũng trở về nhà của mình.

“Tại sao anh cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn với đồ chim cút Hà Viện Viện kia nhỉ.” Lâm Dật ngồi trên ghế sofa nói:

“Vốn tưởng rằng người khó chịu như cô ta chắc hẳn rất quan tâm đến việc tìm một đối tượng, không ngờ lại mâu thuẫn như vậy.”

“Anh không hiểu Viện Viện, anh không biết nhiều chuyện của cô ấy.” Kỷ Khuynh Nhan nói

“Cô ta có chuyện gì? Bị tra nam tổn thương sao?”

Lâm Dật cảm thấy chuyện này có khả năng xảy ra, bởi vì cô ta luôn nói mình là tra nam.

“Không phải là bị tổn thương, mà là bị bỏ lỡ.”

"Bỏ lỡ?" Lâm Dật nói:

"Nghe lời này của em, làm sao cảm giác nơi này, còn có đoạn cố sự xúc động lòng người đây."

Kỷ Khuynh Nhan vén mái tóc dài ra sau đầu, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha.

"Viện Viện yêu sớm khi vừa học cấp ba, cái này anh không biết."

"Mẹ kiếp, không phải chứ." Lâm Dật kinh ngạc nói:

"Yêu sớm còn có thể thi đậu Yến Đại? Cũng quá trâu bò rồi."

"Hơn thế nữa." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Lúc ấy, bạn trai cấp ba của cô ấy học cũng giỏi, nhưng so với Viện Viện lại kém một chút, thuộc về loại cố gắng một chút mới có thể vào được Thanh Hoa Yến Đại, nhưng Viện Viện thuộc về loại người có thể vững vàng mà vào được Thanh Hoa. Cho nên lúc thi tốt nghiệp trung học, câu cuối cùng của môn toán, Viện Viện đã không trả lời câu hỏi thứ hai. Vì thế nên không chênh lệch điểm, chỉ để có thể vào học cùng một trường với cậu nam sinh kia."

"Sau đó thì sao, bọn họ thi được bao nhiêu điểm?"

"Cậu nam sinh kia thi được 672, Viện Viện thi được 673."

"Còn kém một điểm, kiểm soát điểm như này là được rồi, bọn họ chắc đều cùng học một trường rồi."

Lâm Dật sâu đậm cảm nhận được sự chênh lệch của học bá và học tra.

Người ta là muốn thi bao nhiêu điểm, liền thi bấy nhiêu điểm, học tra có thể thi bao nhiêu điểm, phải xem trước sau trái phải ngồi là người nào.

Này đặc biệt chính là chênh lệch.

Kỷ Khuynh Nhan bất đắc dĩ nhún vai một cái, "Cũng không có."

"Không phải chứ, không có khả năng."

"Khả năng dưới cái nhìn của anh, một điểm chênh lệch không lớn, nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, một điểm chênh lệch này, liền đại diện cho 1300 km." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Năm đó, điểm xét tuyển tối thiểu của đại học Yến Đại là 673 điểm, Viện Viện ứng tuyển được vào Yến Đại, cậu nam sinh thì đi đến Cáp Nhĩ Tân, học công nghệ thông tin."

Kỷ Khuynh Nhan thở dài, một tay kéo cái má, tâm tình cũng hơi trùng xuống.

"Sau đó thì sao? Cứ như vậy kết thúc à? Với tính cách của Hà Viện Viện, lẽ ra là không thể." Lâm Dật nói.

"Sao có thể đơn giản như vậy liền kết thúc." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Lúc ấy, em gặp Viện Viện trong câu lạc bộ ngoại ngữ của Yến Đại, quan hệ vẫn luôn rất tốt. Có một ngày em ấy nói với em những chuyện này, sau đó em nhớ được, sau học kỳ đầu tiên, trong kỳ nghỉ đông, hai chúng em cùng nhau đi đông bắc, đi đến Cáp Nhĩ Tân ... Hô ~~~ "

Nói đến đây, hốc mắt Kỷ Khuynh Nhan cũng ẩm ướt, "Em nhớ được ngày ấy, thành phố băng tuyết dày đặc, bao phủ một màu trắng, phong cảnh đường phố đặc biệt đẹp, rất khéo chính là, hai chúng em vừa đi vào đến cổng lớn, liền nhìn thấy người nam sinh kia."

"Sau đó thì sao, nói cái gì rồi? Tới ôm ấp một cái? Hay là đem em quăng một bên, đi khách sạn hạnh phúc “ba ba ba”?"

"Cái gì cũng không có." Kỷ Khuynh Nhan nói ra: "Người nam sinh kia, chỉ là nhàn nhạt nói một câu đã lâu không gặp, sau đó cứ như vậy bỏ lỡ."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 649.
Bình Luận (0)
Comment