Sau khi xuống xe, hai người đứng qua một bên, chờ nhân viên rửa xe làm việc.
"Người anh em, chiếc FAW này là của cậu à?"
Nghe được câu hỏi của chủ xe V8, Lâm Dật ngơ ngác một chút, cái câu hỏi gì vậy trời?
"Nếu không phải xe của tôi thì sao tôi có thể lái được chứ."
"Tôi lúc trước cũng từng chạy xe FAW, sau lại không gặp được mỹ nữ như vậy chứ?"
"Chuyện này. . ." Lâm Dật suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Vấn đề này thật ra có chút huyền bí."
"Người anh em à, anh lái xe FAW chở mỹ nữ thì cũng đâu có liên quan gì tới chuyện huyền bí mà đem ra so sánh như vậy."
Kỷ Khuynh Nhan nghe hai người trò chuyện cũng chỉ cười cười không nói gì, nữ nhân ở bên ngoài cũng phải cho nam nhân của mình chút mặt mũi.
"Vấn đề này, quả thật có chút phức tạp, nhưng tổng hợp lại mà nói thì cũng có thể quy kết về một điểm." Lâm Dật nói một cách nghiêm túc.
"Một điểm nào?"
"Xem mặt."
Chủ xe V8: . . .
Mẹ nó, tại sao lại nói ra hiện thực tàn khốc như vậy!
Sao không trả lời huyền bí một chút, ma mị một chút, lừa gạt mình một chút cũng tốt mà!
Sau khi rửa xe xong, Lâm Dật lên xe, Kỷ Khuynh Nhan cũng ưu nhã ngồi vào tay lái phụ, sau đó FAW nghênh ngang rời đi.
"Thật là tức quá!"
Chủ xe V8 đá vào lốp xe của mình một cái, tức giận mắng, "Mẹ nó, tao cần mày để làm gì chứ!"
Ông chủ tiệm rửa xe yên lặng móc ra một điếu thuốc, sau đó phân phó cho nhân viên, "Tiểu Lưu, cậu đi vào kho lấy hai chiếc FAW ở trong đó ra rửa cho sạch sẽ đi."
"Anh à, giá trị nhan sắc của anh không quá khả quan, có rửa xe cũng vô dụng thôi."
"Con mẹ nó, cậu không muốn làm việc nữa đúng không."
. . .
"Đúng rồi, hình như anh có nói ngày mai anh muốn về Quảng Châu đúng không?" Đến bãi đỗ xe của tập đoàn, Kỷ Khuynh Nhan như chợt nhớ tới liền hỏi.
"Đúng vậy, có việc gì không?."
"Em giúp anh đặt vé máy bay rồi, 10:12 sáng, không có vấn đề gì chứ."
"Cảm ơn Kỷ tổng."
"Khách khí cái gì, lúc trước anh cũng giúp em rất nhiều mà, coi như hoà nhau đi." Kỷ Khuynh Nhan vừa nói vừa đưa tay vén những sợi tóc đang bay mất trật tự, "Em đi lên trước, bái bai."
Đưa Kỷ Khuynh Nhan đến công ty xong, Lâm Dật cũng quay về nhà.
Hiện tại, tiến độ hoàn thành của nghề nghiệp đã đạt tới 85%, mình vẫn còn phải chạy Didi.
Nhưng mà phải đợi đi Quảng Châu trở về mới được, chiếc xe FAW quả thật có hơi điệu thấp, cũng không quá thích hợp để chạy Didi.
Nếu chạy xong rồi thu được một đống đánh giá kém, còn không bằng không chạy cho rồi.
Nằm phơi nắng phía trên bể bơi, Lâm Dật cầm điện thoại di động lên, mở game Vương giả Vinh Diệu, chuẩn bị giết thời gian.
Nếu bây giờ có Kỷ Khuynh Nhan ở đây bơi vài vòng thì khung cảnh đoán chừng sẽ càng đẹp.
Đã ghép xong đồng đội, Lâm Dật chọn nhân vật Quất Hữu Kinh, chuẩn bị đánh đơn.
Nhìn thấy đồng đội chọn nhân vật, anh phát hiện đội hình cũng không tệ lắm, chỉ cần không phải quá cùi bắp, muốn thắng sẽ không có vấn đề.
(Mười phút sau. . . )
Nhìn cái trụ bên đội mình sắp bị đánh sập, Lâm Dật có xúc động muốn chửi tục.
Quất Hữu Kinh: "Lỗ Ban, anh nên về nhà làm đồ dùng trong nhà đi, đừng chơi game nữa."
Lỗ Ban Số Bảy: "Tôi thế nào, tôi đi đánh mấy con lính mới có tiền mua trang bị chứ."
Quất Hữu Kinh: "Mẹ nó, vừa mới bắt đầu chơi được mười phút mà đã bị giết 9 lần, còn không biết xấu hổ mà nói như vậy à? Não bị zombie ăn rồi sao? Anh đừng đánh nữa, nhanh treo máy đi."
Hậu Nhân: "Mẹ nó chứ, kêu treo máy thì treo đi, muốn làm người văn minh quá khó mà."
Hạng Vũ: "Đại thần đừng kích động, ngài nhìn tên của cô ấy đi, rất có thể là một cô gái đó."
Quất Hữu Kinh: "Con gái cái lông ấy, đoán chừng là một đại hán chân đầy lông."
Lỗ Ban Số Bảy: "Anh mới đại hán chân đầy lông. Là do tôi vừa mới chơi không bao lâu, tôi chơi LOL lợi hại hơn nhiều."
Quất Hữu Kinh: "Đừng thổi trâu bò nữa, đi đến nhà chính treo máy đi, nếu không sẽ không còn cơ hội đâu."
Lỗ Ban Số Bảy: "Vừa rồi tôi không hề nổ, tôi là Ionia cấp kim cương."
Quất Hữu Kinh: "Kim cương một khu có tính là gì! Ông đây sáu năm Zaun, cha mẹ còn đủ, nhưng cũng chưa từng đi ra thổi trâu bò. Đừng chơi liều, nhanh ấn treo máy đi."
Hạng Vũ: "Lão đại quá trâu, tôi chơi ở Zaun một trận liền mất đi song thân."
Hậu Nghệ: "Tôi chơi ba ván, cả mộ tổ cũng bị người ta nổ mất, cuối cùng phải đi qua Vinh Diệu. Vẫn là không khí ở đây tốt!"
Lỗ Ban Số Bảy: "Nếu như tôi treo máy, mọi người sẽ thành 4vs5, cuối cùng cũng phải thua!"
Quất Hữu Kinh: "Thế nếu anh lên, chúng ta cũng là 4vs6."
Lỗ Ban Số Bảy: ". . ."
Lỗ Ban Số Bảy: "Không có tôi, tôi cũng không tin các anh có thể thắng!"
"Kẻ địch Tôn Sách đã bị giết!"
"Kẻ địch Nữ Oa đã bị giết!"
Quất Hữu Kinh: Double Kill!
"Kẻ địch Tôn Ngộ Không đã bị giết!"
Quất Hữu Kinh: Triple Kill!
"Kẻ địch Đại Kiều đã bị giết!"
Quất Hữu Kinh: Quad Kill!
"Kẻ địch Lan Lăng Vương đã bị giết!"
Quất Hữu Kinh: Penta Kill!
Nhìn thấy thành tựu giết năm người của Lâm Dật, đồng đội reo hò đã xoát bình luận.
Hạng Vũ: "Má ơi, đại thần quá trâu!"
Hậu Nghệ: "Đại thần, cầu thêm bạn bè."
Lưu Thiền: "Trận sau chúng ta ghép đội tiếp nhé."
Bên trong một căn chung cư cao cấp tại Trung Hải, Có một cô gái chỉ mặt một chiếc áo sơ mi trắng, bên trong và phía dưới không hề có gì, đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình.
Cô gái này có dáng người nở nang, đùi ngọc thon dài, mái tóc xõa loạn che khuất hơn nửa gương mặt, vô cùng có vận vị.
Nữ nhân này tên là Tô Cách, là chủ nhiệm đoàn uỷ của trường đại học Sư Phạm Trung Hải, hằng ngày ngoại trừ các công việc trong trường học thì hầu hết thời gian còn lại cô ấy để dành để chơi game.
Nhưng đam mê này của Tô Cách, lại có rất ít người biết.
"Thế mà lại bị hắn ta lật bàn rồi?"
Tuy không phải thế cục quá khó, nhưng bị thua nhiều vàng như vậy mà vẫn có thể giết năm lần lật bàn, đúng là rất lợi hại.
Quất Hữu Kinh: "Kết bạn đi, khi nào có dịp chúng ta chơi tiếp"
Ngoại trừ Lỗ Ban Số Bảy trước đó bị mình mắng chửi, những người còn lại thủ pháp đều không tệ lắm, cùng bọn họ chơi chung một đội chắc hẳn sẽ không bị ngáng chân sau.
Vô địch thật là tịch mịch mà, mấy ngày nữa thì cái Vương giả số ba có thể hoàn thành rồi.
Lỗ Ban Số Bảy: "Tôi với anh thêm bạn bè nhé, cùng nhau chơi."
Quất Hữu Kinh: "Cùng chơi cái lông ý, không mang theo anh.”
Sau khi nói xong câu đó Lâm Dật thoát khỏi game.
Sau khi thoát khỏi game Lam Dật liền nhận được mấy lời mới kết bạn, còn có cả một tin nhắn riêng.
Bách Điệp Quần: "Anh mang tôi đánh Vinh Diệu, tôi mang anh đánh LOL, chúng ta trao đổi có được không."
Nhìn nội dung tin nhắn, Lâm Dật có thể đoán được, người gửi tin nhắn này chính là người chơi Lỗ Ban Số Bảy lúc nãy.
Ẩn Kê Sí Bàng: "Cô quá nặng, không di chuyển được."
Bách Điệp Quần: "Tôi mới 99 cân!"
Ẩn Kê Sí Bàng: "Thể trọng không hơn trăm cân, không phải ngực phẳng cũng là thấp, con gái xấu không mang theo."
Lâm Dật không tiếp tục chờ Tô Cách trả lời, nhanh chóng kết bạn với ba người còn lại rồi vào ván game mới.
Trên ghế salon, Tô Cách tức giận ném điện thoại qua một bên.
"Chảnh cái gì chứ, làm như ta thèm ngươi lắm vậy, một mình ta cũng có thể chơi."
Nửa giờ sau. . . Nhìn cái chiến tích ba lần thua liên tiếp của mình.
Tô Cách cầm điện thoại di động, tự nhủ: "Hay là mình xem chiến tích của hắn như thế nào?"
Lặng lẽ, Tô Cách thao tác trên App một chút rồi tra xét chiến tích của Lâm Dật.
Phát hiện người ta không chỉ có chiến tích liên tiếp chiến thắng ba lần, mà lại còn được MVP.
Nhất thời cả người đều cảm thấy không tốt.
Bách Điệp Quần: "Đại thần, cầu hỗ trợ."
Ẩn Kê Sí Bàng: "Như đã nói, không kéo nổi cô."
Bách Điệp Quần: "Của tôi không hề nhỏ."
Tô Cách ném ra đòn sát thủ của chính mình.
Ẩn Kê Sí Bàng: "Bớt nổ lại đi."
Bách Điệp Quần: . . .
Tô Cách cúi đầu nhìn ngọn núi trước ngực mình, quả thật có hơi quá.
------
Dịch: MBMH Translate