Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 66 - Chương 64. Thanh Niên Trẻ Tuổi Thường Thích Ra Vẻ

Chương 64. Thanh Niên Trẻ Tuổi Thường Thích Ra Vẻ
Chương 64. Thanh Niên Trẻ Tuổi Thường Thích Ra Vẻ

Bên trong biệt thự số một Cửu Châu Các.

Lâm Dật rời khỏi trò chơi và tự nói với chính mình:

"Mấy cái tên keo kiệt này, vì phần thưởng lớn mà không từ thủ đoạn !"

Sáng sớm hôm sau, sau khi Lâm Dật thức dậy, anh dọn dẹp sơ qua rồi lái xe đến sân bay.

Dựa theo thời gian, có thể sẽ bay vào buổi chiều hoặc buổi trưa, ước tính anh có thể đến cô nhi viện trước ba giờ chiều.

Sau khi nhận được vé máy bay, Lâm Dật liếc nhìn một lượt và nhận ra Kỷ Khuynh Nhan đã đặt vé cho mình ở khoang hạng nhất.

Khá thú vị.

Anh nhận vé, xếp hàng và lên máy bay.

Khi Lâm Dật tìm được chỗ ngồi của mình, anh phát hiện bên cạnh có một cái tiêu chí hình wifi biểu thị không cần tắt điện thoại, chỉ cần bật chế độ máy bay lên là được.

Vậy thì anh có thể chơi trò chơi mà không cần mạng.

Reng Reng Reng——

Ngay khi Lâm Dật chuẩn bị bật chế độ máy bay thì chuông điện thoại anh vang lên,

Là Kỷ Khuynh Nhan gọi tới Lâm Dật lập tức nghe máy.

"Anh đang ở trên máy bay sao?"

“Ừm, anh đã tìm được chỗ ngồi rồi.” Lâm Dật nói, "Em thật có ý tứ. Còn mua vé khoang hạng nhất cho anh.”

"Anh có vẻ hài lòng với sự sắp xếp của em nhỉ?"

"Có một chút khuyết điểm."

"Có khuyết điểm gì."

“Không phải bên cửa sổ.” Lâm Dật nói, “Anh thích ngồi bên cửa sổ hơn.”

"Vị trí bên cạnh cửa sổ là dành cho những cô gái xinh đẹp, nếu được vậy anh cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán trên máy bay."

"Nhờ lời nói tốt lành của em."

"Nhân tiện, em muốn hỏi anh một chuyện."

"Có chuyện gì vậy?"

"Tên của cô nhi viện mà anh từng ở là gì vậy?"

“Viện phúc lợi Lam Thiên.” Lâm Dật thản nhiên trả lời, “Em hỏi để làm gì?

"Không có gì, lát nữa em có cuộc họp nên em cúp máy trước đây."

Nghe cô bảo đang bận qua điện thoại, Lâm Dật có chút bối rối.

Có chuyện gì vậy?

Kỷ Khuynh Nhan cúp điện thoại, Lâm Dật buồn chán, chuẩn bị chơi game giết thời gian.

“Này, mau nhìn bên kia đi, anh chàng ngồi bên kia đẹp trai quá.” Một cô gái mặc quần đùi nói.

Cô gái đang nói chuyện tên là Phùng Hân Dĩnh, bên cạnh là người bạn thân của cô tên Lý Vũ Dương, và anh trai của cô là Phùng Hạo Vũ, bọn họ cùng nhau đi du lịch đến Quảng Châu.

“Đâu? Ở đâu?” Lý Vũ Dương hỏi.

"Là hàng ghế của chúng ta, người ngồi một bên đó."

“Chúa ơi, gương mặt này thật sự quá đẹp.” Lý Vũ Dương bật thốt lên:

"Mình đã ngồi khoang hạng nhất rất nhiều lần rồi, tất cả những người mình gặp đều là những người đàn ông trung niên to béo. Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy một anh chàng đẹp trai như vậy đấy."

"Hai người có thể hành động bình thường một chút được không? Vừa nhìn thấy một anh chàng đẹp trai liền mê mẩn anh ta thành ra như vậy. Có chút liêm sỉ nào không?" Phùng Hạo Vũ thờ ơ nói.

“Nhưng anh ấy thực sự rất đẹp trai mà.” Lý Vũ Dương phản bác lại một câu.

“Anh trai, có phải là anh đang ghen tị hay không, tại sao anh lại nói như vậy?” Phùng Hân Dĩnh như biết được lý do đắc ý nói: “Nếu là như vậy, chúng em có thể bí mật nói nhỏ, chừa cho anh một ít thể diện.”

“Có gì mà anh phải ghen tị với anh ta?” Phùng Hạo Vũ bắt chéo chân, cũng không cố ý hạ giọng, nói:

"Không nói đến sản nghiệp của gia đình chúng ta. Chỉ nói riêng công ty do anh thành lập đã được định giá hơn 100 triệu nhân dân tệ. Tư bản của anh mạnh hơn anh ta rất nhiều. Làm sao anh có thể ghen tị với anh ta được?"

"Còn nhìn anh ta xem, đi khoang hạng nhất là do người khác mua vé cho, hơn nữa bộ dạng của anh ta như vậy, anh ta có tư cách gì so với anh?"

Nghe được lời nói của Phùng Hạo Vũ, Lâm Dật quay đầu lại liếc anh ta một cái, nhưng anh cũng không nói gì, tiếp tục nghịch điện thoại.

Cái loại thanh niên trẻ tuổi thích ra vẻ này ở đâu cũng có, Lâm Dật cũng lười quan tâm đến bọn họ.

“Anh à, anh nói nhỏ chút được không, mọi người đều đang nhìn anh kìa.” Phùng Hân Dĩnh oán trách nói.

“Anh nói như thế này thì đã sao, em nói đi, anh là đang nói thật, tại sao anh phải nói nhỏ?” Phùng Hạo Vũ không cho là đúng:

"Không lẽ bây giờ đến sự thật cũng không cho người ta nói sao?"

“Anh Vũ, em không phải không cho anh nói sự thật, chủ yếu là nói như vậy rất mất lịch sự.” Lý Vũ Dương cũng góp lời.

"Anh ơi, em nghĩ là anh đang ghen tị thôi. Tiền có thể kiếm hết ngày này qua ngày khác. Ông chủ Huawei khởi nghiệp ở độ tuổi 40. Giờ đã là sếp lớn. Nhưng giá trị nhan sắc là lẽ tự nhiên, không thể thay đổi, vì vậy anh chính là đang ghen tị với người ta."

“Hai đứa còn nhỏ thì biết cái gì.” Sắc mặt Phùng Hạo Vũ có chút không cam tâm, “Anh nói cho em biết xã hội này vốn thực tế, vẻ ngoài ưa nhìn tuy có chút ưu thế, nhưng quan trọng nhất vẫn chính là tiền!”

Phùng Hạo Vũ xắn tay áo lên, để lộ chiếc đồng hồ Rolex.

"Các em còn nhỏ, mắt nhìn người chưa đủ thành thục. Chờ khi các em lớn lên, các em sẽ nhận ra vẻ bề ngoài đẹp đẽ thì ai cũng như ai mà thôi, chỉ có những phú nhị đại giàu có mới thật sự quý giá khó tìm, tỉ lệ là 1/1000 đó."

“Này anh bạn, nếu anh muốn ra vẻ thì cứ ra vẻ một mình là được, đừng lôi tôi vào.” Lâm Dật chịu hết nổi phải lên tiếng.

"Xin lỗi, em gái tôi và bạn của con bé đều không nhạy bén. Tôi đang dạy lại bọn chúng. Nếu chẳng may lấy anh làm gương, anh cũng đừng bận tâm." Phùng Hạo Vũ cười nói.

"Và tôi cũng không ra vẻ, tôi chỉ đang giải thích sự thật. Tiền quả thực quan trọng hơn vẻ bề ngoài."

Lâm Dật mỉm cười, những thanh niên trẻ tuổi thích ra vẻ này sao nhìn thế nào cũng cảm thấy dễ thương nhỉ.

"Anh có chắc không?"

“Đương nhiên, anh không tin sao?” Phùng Hạo Vũ kiêu ngạo bắt chéo chân hỏi lại.

"Bằng không chúng ta thử xem, cùng tiếp viên hàng không phụ trách khoang hạng nhất đồng thời yêu cầu thêm WeChat, để xem cô ấy sẽ chọn ai?"

Lâm Dật nhún vai, liếc mắt nói:

"Vậy thì thử đi, tôi không quan tâm, cứ coi như giết thời gian."

Nhìn thấy hai người ở hàng ghế đầu cá cược, các hành khách trên khoang hạng nhất đều xem náo nhiệt vô cùng thích thú.

"Thanh niên đẹp trai kia hôm nay chắc sẽ mất mặt lắm", một người đàn ông trạc ba mươi nói.

“Tại sao?” Người phụ nữ bên cạnh hỏi.

"Tiếp viên ở khoang hạng nhất đều là những người đã nhìn thấu việc đời. Ánh mắt họ rất hung ác. Nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn rõ được đẳng cấp của hành khách. Những người như họ sẽ rất trưởng thành, tự nhiên sẽ không chọn những thanh niên trẻ tuổi miệng cọp gan thỏ."

"Vì vậy, anh chàng kia chắc chắn sẽ thua."

"Điều này không hẳn là tuyệt đối, có thể sẽ có một sự đảo ngược tình thế xảy ra."

Người đàn ông lắc đầu, "Không thể nào đảo ngược lại được. Dù những tiếp viên hàng không này không ghét người nghèo và yêu người giàu, nhưng nếu một người thậm chí không đủ tiền mua vé khoan hạng nhất, thì ai sẽ lựa chọn chịu đựng cực khổ cùng anh ta chứ?"

"Anh nói cũng đúng. Rốt cuộc vé hạng nhất của anh ta cũng là được người khác thay mặt anh ta mua cho."

Lời nói của người đàn ông khiến những người khác đồng tình.

Ở cái xã hội này, đẹp trai không ăn được nhưng tiền thì được.

Phú nhị đại giàu có, ai mà không thích?

“Anh ơi, anh cũng khi dễ người ta quá rồi.” Phùng Hân Dĩnh nói.

“Có sao?” Phùng Hạo Vũ nhún vai, vô tội nói:

"Chính anh ta không phục, chuyện này có thể trách anh sao?"

Sau khi nói dứt lời, Phùng Hạo Vũ nhìn lại và thấy một tiếp viên hàng không xinh đẹp đang phân loại mọi vì thế lên tiếng:

"Tiếp viên, làm ơn."

Nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, nữ tiếp viên gác công việc qua một bên và bước tới với phong thái nghiêm trang.

"Xin chào ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài?"

Phùng Hạo Vũ chuyển động cổ tay, lộ ra chiếc đồng hồ Rolex, chỉ vào Lâm Dật và nói:

"Chuyện là, anh bạn này và tôi đều muốn thêm WeChat của cô, nhưng cô chỉ có thể chọn một."

Cô tiếp viên nóng bừng cả mặt, vừa mới chuyển qua khoang hạng nhất, không ngờ lại được hai người đàn ông chất lượng cao cùng lúc yêu cầu thêm WeChat?

Vận may đào hoa của mình đến rồi đúng không?

"Thưa ngài, tôi xin lỗi. Hãng hàng không của chúng tôi có quy định. Chúng tôi không thể thêm WeChat của hành khách một cách tùy tiện."

Phùng Hạo Vũ nói: "Theo quy định của hãng hàng không thì không thể từ chối yêu cầu của hành khách, cô không thể dễ dàng từ chối như vậy nha."

Nhìn thấy chiếc đồng hồ Rolex trên tay Phùng Hạo Vũ, nữ tiếp viên có chút choáng váng.

Một người thì giàu có, người còn lại thì đẹp trai, thật khó chọn mà!

Nhưng ngay sau đó, nữ tiếp viên đã có quyết định của riêng mình.

Người đẹp trai không thể ăn thay cơm, thậm chí còn có thể trở thành một tên cặn bã.

Nếu thực sự muốn chọn một người có triển vọng, thì phải chọn người đàn ông giàu có ở bên trái.

Nếu may mắn có thể thực sự bắt đầu mối quan hệ với anh ta, thì sẽ không phải lo lắng cho phần đời còn lại.

Cô ta không cần phải làm một tiếp viên để phục vụ mọi người.

Nhưng đúng lúc này, nữ tiếp viên hàng không bất ngờ phát hiện trong cổ tay áo của Lâm Dật có một chiếc đồng hồ lấp lánh!

Trông hơi quen thuộc, hình như cô đã từng nhìn thấy nó trong một quảng cáo nào đó.

Sau khi suy nghĩ vài giây, cô tiếp viên chợt nhớ ra.

Đây chẳng phải là Patek Philippe, mẫu đồng hồ kỷ niệm 175 năm thành lập sao?

Hình như nó có giá cao tới 17,5 triệu!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 64.
Bình Luận (0)
Comment