Thuận miệng trả lời một câu, Cao Tông Nguyên nhìn Lâm Dật:
"Anh Lâm, chuyện trong cửa tiệm cứ giao cho người anh em này của tôi xử lý là được. Việc còn lại, anh xử lý như thế nào, có cần hay không sắp xếp chọn người?"
"Không cần, tôi sẽ đi đến trường khoa học tự nhiên Trung Hải trước một chuyến, tìm bọn họ tâm sự."
"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta cùng nhau đi, giết chết đám chó này."
Một nhóm bốn người bước ra từ cửa tiệm, còn có thể nhìn thấy không ít người, ở phía xa đi cà nhắc hướng về trong cửa tiệm quan sát, muốn biết là chuyện gì xảy ra.
Nhưng tuyệt đối đại đa số người, đều không nghĩ nhiều như thế, còn tưởng rằng là đồng nghiệp họ làm.
Dù sao cửa tiệm này, mới mở được hơn một tuần, đã trở thành cửa tiệm nổi tiếng trên phố Chính Dương, người khác đỏ mắt đố kị cũng là bình thường.
Tuy nhiên, vẫn còn có một nhóm nhỏ sinh viên loáng thoáng đoán được, rất có thể là những du học sinh đó đã làm việc này, họ đang theo dõi sát sao diễn biến của sự việc, muốn biết ông chủ đẹp trai sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Không lâu sau khi rời đi, bốn người tới đại học khoa học tự nhiên Trung Hải.
Đây là lần đầu tiên Lâm Dật trở lại trường cũ sau khi tốt nghiệp.
Trong sân trường từng ngọn cây cọng cỏ, Lâm Dật đều còn quen thuộc.
Đặc biệt là mảnh rừng cây nhỏ xanh tươi tốt kia, bên trong tràn ngập mùi vị thanh xuân.
Khi đến trường học, Lâm Dật cũng không đi những nơi khác, trực tiếp đi tới phòng làm việc của Lý Chí Vĩ.
"Lâm Dật, sao anh lại tới đây?"
Nhìn thấy Lâm Dật đi vào, Lý Chí Vĩ đứng lên nói: "Mọi chuyện không phải đã giải quyết ổn thỏa rồi sao?"
"Giải quyết là giải quyết xong, nhưng cửa tiệm tôi tối hôm qua bị người ta tới đập phá, tôi muốn tìm Lewis và những người khác nói chuyện một chút."
"Cửa tiệm của anh bị đập phá?"
Nghe được tin tức này, Lý Chí Vĩ cũng vô cùng bất ngờ, không hề nghĩ rằng sẽ xuất hiện chuyện như vậy.
"Anh sẽ không phải là hoài nghi là Lewis và những người khác làm đấy chứ?"
"Chẳng lẽ không phải vậy, lẽ nào là ông làm?"
"Lâm Dật, việc này mặc dù có chút trùng hợp, nhưng tôi cảm thấy, anh nghĩ như vậy có chút quá võ đoán rồi." Lý Chí Vĩ nói:
"Chuyện ngày hôm qua, đại khái tôi đều biết rồi, các anh cũng đã ký thỏa thuận hòa giải rồi, điều này có nghĩa là vấn đề này đã được bỏ qua. Dựa trên hiểu biết của tôi về Lewis, bọn họ không có khả năng làm ra chuyện như vậy, tôi đoán chừng là có một người khác làm."
"Ông nói cũng có đạo lý, vậy ông phân tích cho tôi đi, không phải Lewis bọn họ làm thì sẽ là ai?"
"Anh đây là đang nói giỡn à, tôi cũng không phải làm cảnh sát hình sự, làm sao có khả năng giúp anh phân tích ra được hung thủ chứ."
"Cái kia con mẹ nó ông còn phải nhất quyết cằn nhằn, nói không phải Lewis làm sao, vậy thì làm sao không phân tích tiếp đi"
Lý Chí Vĩ vỗ bàn một cái, "Lâm Dật, anh nói như thế nào đấy, tốt xấu gì tôi cũng là thầy giáo của anh."
"Tôi biết, tôi đây không phải đã rất nể mặt thầy rồi, đến tìm thầy nói chuyện này sao, bằng không tôi liền trực tiếp động thủ rồi."
Lý Chí Vĩ cũng biết rằng sau khi sinh viên tốt nghiệp, họ không chịu sự quản chế của mình nữa.
Mà đối với một người có tính cách như Lâm Dật, việc dùng thân phận của một người thầy để trấn áp anh ta là điều không thể.
Hiện tại chỉ có thể hiểu chi lấy lý, lấy tình cảm để nói chuyện với cậu ta.
"Cái kia anh suy nghĩ một chút, hai người bọn họ đều bị anh thu phục. Làm gì còn có gan mà đến cửa tiệm của anh đập phá chứ, ai sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ làm loại chuyện này?"
"Thầy không cần ở đây phân tích này nọ nữa, thầy gọi hai người bọn họ kêu qua đây đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện này."
"Cái này cũng thật trùng hợp, tối hôm qua hai người bọn họ gọi điện thoại cho tôi xin nghỉ một tuần. Cho nên hiện tại, khả năng không có ở trường học."
"Ý của thầy là không thể gọi cho bọn họ chứ gì." Lâm Dật nói.
"Người đều đi rồi, tôi muốn giúp anh cũng không có cách nào."
"Con mẹ nó ông có phải hay không có ý định bao che cho hai người bọn họ không?" Cao Tông Nguyên không nhìn được nữa.
Anh Lâm tính khí thật đúng là tốt mà, lầm bà lầm bầm, nói với ông ta thời gian dài như vậy, cũng không hỏi ra chuyện hữu ích nào.
"Lâm Dật, nói bạn của anh nói chuyện chú ý một chút, nơi này là trường học, không phải chỗ anh ta ngang ngược muốn nói gì là nói."
"Tính khí người bạn này của tôi chính là như vậy đấy." Lâm Dật không mặn không nhạt nói:
"Nhưng tôi cũng không muốn cùng ông nhiều lời, cho ông thời gian một tiếng, để cho bọn họ đi tới cửa tiệm của tôi tìm tôi, thì người rời đi chính là ông."
"Tốt xấu gì tôi cũng là thầy giáo của anh, sao anh có thể dùng giọng điệu lãnh đạm này để nói chuyện với được. Lẽ nào anh đem những gì trường học bồi dưỡng đều đã quên rồi sao!" Lý Chí Vĩ nói:
"Còn có, bọn họ bây giờ không có ở trường học, anh muốn tôi đem bọn họ tìm trở về cũng không khả năng. Với thời gian này, anh có thể đến báo cảnh sát để tìm hung thủ thật sự, không thể bằng ý nghĩ chủ quan liền phán đoán là hai người bọn họ làm được."
"Khó trách ông có thể đứng thứ tư toàn trường, công phu ba phải này, người bình thường vẫn đúng là không sánh được với ông nha."
Lâm Dật đứng dậy nhìn Lý Chí Vĩ nói:
"Nhưng tôi người nói giữ lời, tôi không nhìn thấy bọn họ trong một giờ tới, người gặp không may chính là ông."
Nói xong, Lâm Dật phất phất tay, cùng bốn người Tần Hán đi ra khỏi văn phòng, trở về cửa tiệm của mình.
Công việc dọn dẹp và cải tạo đang được khua chiêng gõ trống triển khai.
Cao Tông Nguyên tìm người tới vẫn tính là đáng tin, tiến độ thi công rất nhanh.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, quán đã được dọn dẹp sạch sẽ.
"Anh Lâm, em cảm thấy việc này, khả năng không đơn giản như vậy." Lương Kim Minh nói:
"Anh ngày hôm qua đều đem hai người bọn họ đánh, lẽ ra họ cũng không có lá gan lớn như vậy." Lương Kim Minh nói.
"Bình thường mà nói hẳn là sẽ không như vậy, nhưng tôi cảm giác bọn họ hẳn là tìm người tới giúp đỡ, cho bọn họ chỗ dựa rồi."
"Có phải hay không là tìm người lớn trong nhà tới?"
"Có vẻ như không có khả năng lắm." Lâm Dật nói:
"Xảy ra chút xung đột, liền đến cửa tiệm của tôi đập phá, loại hành vi vũ lực thấp kém này, người trưởng thành bình thường đều không làm." Lâm Dật nói:
"Hẳn là có người so với bọn họ lợi hại hơn tới hỗ trợ, nhưng cụ thể là ai tôi cũng đoán không được, chỉ có thể chờ tin tức bên Lý Chí Vĩ kia."
"Nhưng tôi cảm thấy lão chó già kia hẳn là sẽ không ngoan ngoãn phối hợp, chi bằng trực tiếp lấy chút thủ đoạn cứng rắn ra mặt."
"Đừng có gấp, chuyện như vậy chậm rãi chơi mới thú vị chứ."
------
Dịch: MBMH Translate