Ước chừng sau một tiếng, thư ký của Lý Chí Vĩ, đi tới phòng làm việc của ông.
"Thầy Lý, lẽ nào việc này chúng ta liền mặc kệ ư? Vạn nhất Lâm Dật truy cứu xuống đến thì làm sao bây giờ?"
"Ngoài việc gọi cảnh sát, anh ta còn có thể truy cứu cái gì?" Lý Chí Vĩ khinh thường nói:
"Hiện tại cũng không có chứng cứ, có thể chứng minh là Lewis bọn họ làm, cho dù cảnh sát đến rồi cũng vô dụng thôi."
"Thầy Lý, vậy thầy cảm thấy chuyện này, có phải hay không là Lewis bọn họ làm?"
"Trừ bọn họ ra còn có thể là ai." Lý Chí Vĩ nói:
"May mà vừa nãy tôi phản ứng nhanh, đem Lâm Dật lừa gạt qua, bằng không việc này phải nháo đến mức độ nào chứ."
"Nhưng tôi thấy Lâm Dật hung hăng xông tới đây, hình như cũng không có ý định dễ dàng buông tha, hơn nữa mới vừa rồi còn uy hiếp ngài nói ..."
"Anh ta làm gì có cái đức hạnh này, nếu là có năng lực lớn như vậy, anh ta sẽ chạy đến phố Chính Dương bên này mở cửa tiệm sao?" Lý Chí Vĩ khinh thường nói:
"Cô xem nhà ai có năng lực lại tự mình đi làm đầu bếp làm cơm tán dóc như thế không, cho nên không cần coi chuyện của anh ta quan trọng, không cần phản ứng đến anh ta là được rồi."
"Biết rồi, thầy Lý."
Nói xong, nữ thư ký bước ra khỏi văn phòng.
Lý Chí Vĩ cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, ngược lại là gọi điện thoại cho Lewis.
"Lewis, vừa nãy Lâm Dật tới tìm thầy rồi, cậu ta đã nghi ngờ đến trên đầu hai người rồi, mấy ngày nay em trước đừng về trường học, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi trở về sau."
"Thầy Lý, thầy phải hiểu được một vấn đề, em không tới trường học cũng không phải sợ anh ta, mà là có những chuyện khác muốn làm."
"Em có chuyện gì cũng không quan trọng, nói chung tạm thời không nên quay lại, tên tiểu tử Lâm Dật kia tôi sẽ giải thích, cậu ta là người xưa nay không chịu thiệt thòi, xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Chuyện này chúng em sẽ tự xử lý, thầy không nên nhúng tay vào."
"Được, các em tự nhìn rồi mà làm, chỉ cần có chừng mực là được rồi."
Đơn giản dặn dò vài câu, Lý Chí Vĩ cúp điện thoại.
Hai tay chống đỡ ở trên cằm, chân mày cau lại, bất an đốt điếu thuốc, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Từ trong lời nói của Lewis có thể phán đoán ra được, cậu ta rõ ràng cho thấy không muốn giảng hoà và sẽ có những hành động trả thù khác sau đó nữa.
Cái này Lâm Dật cũng thiệt là, đang yên đang lành anh ta đi đắc tội bọn họ làm gì không biết?
Người ta là du học sinh ngoại quốc, thân phận không bình thường, sao có thể là nhân vật mà anh ta có thể đắc tội được.
Cho dù quả đấm của anh ta có cứng rắn, cũng chỉ có thể chiếm thế thượng phong trong nhất thời, cuối cùng thua thiệt không phải là chính anh ta ư?
Lúc đi học hung hăng một chút thì cũng thôi đi, sau khi tốt nghiệp làm sao vẫn là như vậy?
Hy vọng lần này anh ta rút ra được bài học cho mình, về sau khiêm tốn một chút, có một số người mà anh ta không thể trêu chọc nổi!
Két kẹt ——
Lý Chí Vĩ đang suy nghĩ miên man thì thư ký từ bên ngoài đi vào.
"Tại cô lại trở về rồi?"
"Thầy Lý, hiệu trưởng Trần tìm thầy qua đó một chuyến."
"Hiệu trưởng Trần tìm tôi nói chuyện gì?"
"Cái này thầy ấy chưa nói, a đúng rồi không phải mấy ngày trước trường học cũng có báo cáo tài liệu của thầy cho sở giáo dục sao? Có thể là nói chuyện về Phó hiệu trưởng."
Lý Chí Vĩ vỗ ót một cái, "Nhìn trí nhớ của tôi này, làm sao đem việc này quên mất chứ."
Đơn giản thu thập một chút đồ trên bàn, Lý Chí Vĩ vội vàng đứng dậy, đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
"Hiệu trưởng Trần thầy tìm tôi."
Ngồi trong phòng làm việc là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi.
Mặc một chiếc áo sơ mi trắng và tây trang màu đen, dưới chân là một đôi giày da màu đen.
Người đàn ông này tên là Trần Tráng, chính là phó hiệu trưởng của đại học khoa học tự nhiên Trung Hải.
Nhìn thấy Lý Chí Vĩ đi vào, Trần Tráng nhướng mắt nhìn, không mặn không nhạt nói:
"Thầy mấy ngày nay làm cái gì thế."
Nghe nói như thế, Lý Chí Vĩ biểu hiện vui vẻ, vẫn đúng như những gì mình đoán trúng.
"Tôi năm ngoái không phải nhận một dự án sao? Gần đây, đã có những nghiên cứu phát hiện mới, tôi đang chuẩn bị đem kết quả thí nghiệm sửa sang một chút, sau đó gửi nó đến tạp chí khoa học."
Trần Tráng hờ hững gật đầu.
"Ngoại trừ những cái này còn làm chuyện gì nữa?"
Cái vấn đề này xem như là đang hỏi Lý Chí Vĩ.
Ngoại trừ dự án nghiên cứu khoa học có thể cho mình thêm điểm trong quá trình thăng chức, những chuyện hình như không có liên quan gì.
"Những chuyện khác đều là chuyện nhỏ, không đáng không cần đề cập tới cũng được." Lý Chí Vĩ cười ha hả nói, tâm tình trong lòng đã khó nén kích động rồi.
"Anh đã không nhớ ra được mình làm chuyện gì, vậy tôi liền đi thẳng vào vấn đề."
Trần Tráng đẩy tài liệu trên bàn hướng về Lý Chí Vĩ.
"Qua về thu dọn đồ đạc đi, ngày mai cũng không cần tới đây đi làm nữa, nhưng anh ở trường học vi phạm nhiều năm như vậy, tháng lương này coi như bổ vào đó đi."
Hả?
Tin tức này đối với Lý Chí Vĩ mà nói như sét đánh ngang tai.
Sửng sốt mất mấy giây, cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Hiệu trưởng Trần, tình huống này là thế nào? Tôi như thế nào lại bị đuổi việc chứ?"
"Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây?" Trần Tráng nói:
"Vừa nãy lãnh đạo sở giáo dục gọi điện thoại cho tôi, cố ý nói chuyện này, hơn nữa là mệnh lệnh bắt buộc, ngay cả nguyên nhân cũng không nói."
Lý Chí Vĩ mặt xám như tro tàn, vốn tưởng rằng có thể thăng chức tăng lương, không nghĩ tới chờ mình lại là tin tức nghỉ việc.
Đột nhiên trong nháy mắt, Lý Chí Vĩ nghĩ tới điều gì đó.
Vừa nãy Lâm Dật lúc đi đã nói, nếu như không đem Lewis bọn họ tìm đến, liền để cho mình rời đi.
Lẽ nào việc này cùng với anh ta có quan hệ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Chí Vĩ càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, hay thật đúng là như vậy, nói chung trước tiên gọi điện thoại xác nhận một chút.
Đến lúc này, thà tin rằng là có còn hơn tin là không!
Trong lòng vội vàng, Lý Chí Vĩ lấy điện thoại di động ra, tìm thấy số điện thoại của Lâm Dật mà mình đã lưu khi xưa.
Cũng ở trong lòng cầu nguyện anh ta không có đổi số điện thoại di động.
Rất nhanh, điện thoại đã được kết nối, giọng nói của Lâm Dật từ bên trong truyền ra.
"Lâm Dật, đến cùng là có chuyện gì xảy ra, chuyện tôi bị đuổi việc có phải hay không cùng cậu có quan hệ!"
"Không phải tôi mới vừa nói cho ông biết rồi sao, nếu như không tìm được Lewis đến, rời đi chính là ông, ông như nào đây lại không tin lời tôi nói."
Câu trả lời của Lâm Dật khiến Lý Chí Vĩ triệt để há hốc mồm, thân thể đều run rẩy theo.
Hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Dật sẽ có năng lực lớn như vậy.
"Cậu đừng xúc động, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, tôi hiện tại liền giúp cậu liên hệ với Lewis."
"Sớm biết như thế, sao ngay từ đầu lại như vậy chứ."
Nói xong, Lâm Dật cúp điện thoại, không cùng với Lý Chí Vĩ nhiều lời.
------
Dịch: MBMH Translate