Vào giờ phút này, trong đầu của mọi người đều là dấu chấm hỏi.
Đây rốt cuộc là đội hình thần tiên gì vậy!
Toàn bộ con nhà giàu tại Trung Hải, hẳn là đều tụ tập cùng một chỗ à?
Sau khi những chiếc siêu xe ngừng lại, Lâm Dật và những người khác xuống xe.
Nhìn thấy Lâm Dật, Lewis sợ hãi muốn tè ra quần tại chỗ, "Anh ta, chính là anh ta đánh người!"
"Là anh ta!"
Sắc mặt Brandon cùng với Jack hoàn toàn thay đổi.
Brandon đoán được Lâm Dật rất có thể sẽ đến, nhưng chưa từng nghĩ qua, bọn họ sẽ mang nhiều người đến như vậy!
Hơn nữa lái đến cũng đều là siêu xe!
"Lewis đứng ở sau lưng anh, anh có phải là Brandon?" Lâm Dật nhướng chân mày nói.
"Là tôi."
"Anh không phải là hẹn tôi lại đây sao, hiện tại tôi đến rồi." Lâm Dật vỗ vai Brandon nhàn nhạt nói:
"Gọi người đến đập phá cửa tiệm của tôi, còn muốn tìm bạn gái của tôi, con mẹ nó anh lá gan không nhỏ nhỉ."
"Lâm tiên sinh, anh nghe tôi giải thích, chuyện này là hiểu lầm."
Sắc mặt Brandon trắng bệch, nói chuyện không còn lưu loát nữa.
Những người trước mắt này, mỗi một người đều lái siêu xe tới, huống chi chưa nhắc tới thực lực của bọn họ, cho dù có so sánh với thực lực của của nguyên một nhóm người mình chắc chắn cũng không phải là đối thủ của bọn họ!
"Làm sao lại là hiểu lầm được?" Lâm Dật nói: "Hiệp hội du học sinh của các cậu không phải rất là lợi hại sao? Thế nào, cảm thấy mình có thể ở đây hô mưa gọi gió à?"
"Không, không có, việc này là tôi không đúng, tôi sẽ nghĩ biện pháp bồi thường tiền lại."
"Cậu cảm thấy tôi thiếu chút tiền này à?"
"Cái kia, vậy ngài nói làm sao bây giờ? Chúng tôi khẳng định dựa theo yêu cầu của ngài mà làm."
Hô thông!
Lâm Dật một cước đá trên người Brandon, người sau bay ngược ra ngoài, trực tiếp nằm ở trên đất.
Nhưng cho dù như vậy, không một du học sinh nào ở đây dám đứng lên.
Mỗi một người đều cúi đầu, thậm chí đều không ai dám đi đỡ Brandon dậy.
Những người khác có mặt đều bị sốc khi chứng kiến cảnh tượng này.
Những người con nhà giàu này cũng thật là trâu bò!
Giết chết đám chó này!
"Ở trong điện thoại không phải rất hung hăng sao? Sao bây giờ không nói gì nữa?"
Brandon và những người khác im lặng không lên tiếng, không dám nói thêm cái gì.
"Nếu đã không nói, vậy tôi đến nói hai câu." Lâm Dật nói:
"Tôi cảm thấy, cái gọi là hiệp hội du học sinh này cũng không cần thiết làm tiếp nữa, hôm nay liền giải tán đi."
"Giải, giải tán hiệp hội du học sinh?"
Brandon, Jack và những người khác trừng hai mắt, không nghĩ Lâm Dật sẽ nói ra lời như vậy.
"Có ý kiến?" Lâm Dật ở trên cao nhìn xuống nói: "Có ý kiến thì nói ra, ở Trung Quốc chúng tôi rất dân chủ."
"Tôi, chúng tôi không có ý kiến."
"Nếu không có ý kiến, nhanh giải quyết cho xong đi." Lâm Dật nói: "Tôi không hi vọng hiệp hội du học sinh của cậu ngày mai còn tồn tại."
"Tôi, tôi biết rồi."
Lâm Dật ngồi xổm người xuống, vỗ mặt Brandon.
"Anh bạn nhỏ, khi các cậu đã đến Trung Quốc thì phải tuân thủ theo quy tắc của Trung Quốc, đây không phải chỗ cậu có thể ngang ngược được, biết không?"
"Biết, biết rồi."
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi."
Lâm Dật gọi một tiếng, "Đêm nay ở Đại Đô Hội, tất cả chi phí đều sẽ do Tần công tử chi trả!"
Tần Hán:...
Mẹ kiếp, tôi con mẹ nó van cầu cậu làm người đi!
"Oh yeah!"
"Đi thôi!"
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Dật, một đám con nhà giàu lần lượt lên xe của mình, từ trường học rời đi.
Về phần bồi thường gì gì đó, Lâm Dật căn bản cũng không muốn.
Thứ nhất là anh không thiếu chút tiền này, thứ hai là không cần thiết.
Gióng trống khua chiêng mang nhiều người như vậy đến, để đánh người ta một trận, sau đó lấy chút tiền trở lại, quá thấp kém.
Hơn hai mươi tuổi, bệnh tự kỷ sớm đã khỏi hẳn.
Trong ánh mắt hâm hộ của nhiều người, từng chiếc từng chiếc siêu xe thể thao, Nhanh chóng rời khỏi sân trường.
Vài phút trước, sân bóng rổ còn chật kín đông người, hiện tại đã trở nên vắng vẻ khi mọi người đều đã tản ra.
Đám người Brandon đuổi một số du học sinh bình thường khác đi, sau đó mang theo mấy người quan trọng, lúng túng rời khỏi sân bóng rổ.
"Brandon, bây giờ nên làm gì đây? Lẽ nào thật sự muốn giải tán hiệp hội sao? Cứ như vậy, ai sẽ tranh thủ lợi ích cho chúng ta!"
"Không thể!" Brandon hung hãn nói:
"Tôi sẽ không giải tán hiệp hội!"
"Vậy chúng ta liền phải nghĩ biện pháp đối kháng bọn họ."
Lúc nói lời này, Jack cũng cảm thấy chột dạ.
Đối phương có nhiều người như vậy, hơn nữa mỗi một người đều không dễ chọc, muốn cùng bọn họ chống lại, đúng là một chuyện rất khó khăn.
"Với thực lực hiện tại của chúng ta, muốn cùng bọn họ chống lại khẳng định là không được, cho nên phải tìm người khác đứng ra thay chúng ta."
"Ý nghĩ của cậu là?"
"Trước đi tìm lãnh đạo trường học, đem chuyện này nói cho bọn họ biết, để cho bọn họ đứng ra giải quyết."
"Được!"
Quyết định chủ ý, đoàn người Brandon hướng về phòng làm việc của hiệu trưởng đi tới.
...
Bên trong phòng làm việc của hiệu trưởng, có hai người đàn ông lớn tuổi đang ngồi.
Hai người trang phục đều không khác mấy, áo sơ mi ngắn tay và quần tây âu phục, thuộc kiểu ăn mặc cổ điển của cán bộ thời xưa.
Mà một người trong số đó, Lâm Dật cũng quen biết, chính là Đoạn Vĩnh Xuân.
"Lão Đoàn, Lâm Dật người kia tôi không biết, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, lẽ nào không để ý tới việc này sao, làm sao anh cũng phải có cái thái độ."
Người nói chuyện, tên là Tằng Phàm Lộ, là hiệu trưởng trường Phục Đán, người đứng đầu thực sự.
"Nghe tôi khuyên một câu, việc này liền thuận theo tự nhiên, chúng ta đừng nhúng tay vào. Năng lực với thủ đoạn của Lâm Dật, không phải chúng ta có thể tưởng tượng được."
Sau một lúc im lặng, Tằng Phàm Lộ nói:
"Nếu như tôi muốn nhúng tay vào chuyện này thì sao?"
"Vậy phải xem anh là làm sao nhúng tay vào được, nếu như anh đứng ở phía bên Lâm Dật, vậy thì không thành vấn đề. Nhưng anh nếu như giúp đỡ du học sinh nói chuyện, có chuyện gì xảy ra cũng rất là khó nói."
"Tôi biết anh ta và thị trường Lương quan hệ rất tốt, nhưng thật sự có khả năng lớn đến mức có thể quản lên trên đầu tôi sao?"
"Lão Tăng, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, tôi sẽ cho anh biết một số chuyện. Lâm Dật anh ta thật ra là một người sâu không lường được. Mặc dù anh ta ở bề ngoài, chỉ có quan hệ giao thiệp với Lương Nhược Hư, nhưng ở trong bóng tối, quan hệ của anh ta cùng với năng lực so với những gì chúng ta tưởng tượng càng thêm lợi hại hơn." Đoạn Vĩnh Xuân nói:
"Anh suy nghĩ một chút đi, nếu anh thật không có chút năng lực, sao có thể triệu tập nhiều người như vậy lại đây được. Trung Hải có mấy người có thể làm được như vậy chứ."
Tằng Phàm Lộ thở dài một cái, "Anh nói cũng đúng, Trung Hải có một nhân vật không tầm thường."
"Ai nói không phải đây, việc này chúng ta liền qua loa cho xong chuyện, mở một con mắt nhắm con mắt, coi như xong."
"Được, vậy thì nghe lời anh."
Tằng Phàm Lộ đứng dậy, cầm áo khoác trên móc treo.
"Buổi tối có chuyện gì không? Cùng tôi ngồi uống chén trà đi?"
"Cũng được, tôi gần đây mua hai bộ cần câu, chất lượng cũng không tệ, vừa vặn mang qua anh một bộ."
"Vậy còn chờ gì nữa? Mang tôi đi nhìn xem." Tằng Phàm Lộ cười ha hả nói:
"Vừa vặn cuối tuần này buổi họp bị hủy bỏ, hai chúng ta đi câu cá."
"Tôi cũng muốn như vậy, ha ha."
------
Dịch: MBMH Translate