Cốc Cốc ——
Hai người mới vừa đứng dậy muốn đi, thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng làm việc.
"Vào đi." Tằng Phàm Lộ thả áo khoác của mình xuống nói.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, hai người bất ngờ nhìn thấy, từ bên ngoài người tiến vào là đám người Brandon.
Sắc mặt không khỏi hơi thay đổi, đã đoán được ý đồ của bọn họ tới đây.
"Có việc gì thế." Tằng Phàm Lộ giả vờ bình tĩnh hỏi.
"Hiệu trưởng Tằng, chuyện vừa xảy ra, thầy đã đều biết rồi."
"Hả? Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?" Tằng Phàm Lộ nói:
"Tôi đang cùng hiệu trưởng Đoạn thương lượng công việc, không chú ý cái khác."
"Vừa nãy có một đám người, đến trường học chúng ta gây sự, còn uy hiếp tôi giải tán hiệp hội du học sinh, hiệu trưởng Tằng chẳng lẽ mặc kệ không quản việc này sao!"
Tằng Phàm Lộ ngẩng đầu nhìn Brandon.
"Cậu đang dùng giọng điệu chất vấn để nói chuyện với tôi à? "
Tằng Phàm Lộ là ai cơ chứ?
Người đứng đầu Phục Đán, điều hành là cấp thứ trưởng.
Ngay cả khi điều kiện gia đình Brandon có lợi hại đi chăng nữa, ở trước mặt ông cũng phải thành thật.
"Hiệu trưởng Tằng, em không phải có ý đó." Brandon khách khí nói:
"Hiệp hội du học sinh chúng em, đại diện cho quyền lợi của tất cả du học sinh. Hiện tại có người uy hiếp chúng em giải tán, em cảm thấy hiệu trưởng Tằng, hẳn là sẽ đứng ra thay chúng em giải quyết chuyện này."
"Vậy tôi muốn biết, lợi ích của các cậu đã bị xâm hại rồi sao?" Tằng Phàm Lộ hỏi.
Chỉ đơn giản một câu nói, đã làm cho Brandon và những người khác á khẩu không biết nói gì.
Ấp úng hồi lâu, đều là chút chuyện việc nhỏ vặt vãnh, không hề có một chút tính thực chất.
"Các cậu đến từ những nước khác nhau trên khắp thế giới. Để chăm lo cho thói quen sinh hoạt các vùng khác nhau, chúng tôi đã dành sự quan tâm và ưu đãi đặc biệt cho các cậu. Mà những quy định này, ở những trường học khác ở Trung Hải cũng đều chứng thực vô cùng triệt để. Cho nên cậu tới nói cho tôi biết, ai xâm hại lợi ích của các cậu chứ?"
"Hai người bạn du học sinh của tôi bị đánh, lẽ nào cái này cũng chưa tính ư?"
"Việc này thuộc về vấn đề trị an, cũng thuộc về một trường hợp tại trong phạm vi toàn thế giới, chuyện như vậy mỗi ngày đều đang phát sinh." Tằng Phàm Lộ nói:
"Có rất nhiều sinh viên Trung Quốc du học cũng thường bị dân bản xứ bắt nạt đấy thôi. Cho nên cậu không thể cùng với trường học nói những chuyện như này được, có thể đi đến đồn công an tìm người hỗ trợ."
"Nhưng chúng tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát không chỉ không hỗ trợ, mà còn phạt 20 ngàn!"
Tằng Phàm Lộ tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn đám người Brandon.
"Chuyện này tôi nghe nói rồi, trong 20 ngàn đó có 14 ngàn là dùng để trả tiền đồ ăn, còn dư lại 6 ngàn là cho tiền bồi thường cho cửa tiệm. Điều này được ghi rõ ràng trong sách hòa giải dân sự, lẽ nào các cậu không nên làm như vậy? Cậu cũng tới Phục Đán được hơn một năm rồi, cũng không nên phụ lòng bồi dưỡng của trường học như vậy."
"Đây rõ ràng là lừa đảo, chính là khi dễ người!"
"Được rồi." Đoạn Vĩnh Xuân phất tay một cái nói:
"Chuyện đã xảy ra, chính các cậu đều hiểu rõ, cũng đừng có bởi vì chuyện này mà tranh luận không ngớt nữa."
"Hơn nữa các cậu tới đây, là vì học tập, cái tổ chức hiệp hội du học sinh cũng đều là hào nhoáng bên ngoài, không có bất kỳ tính thực chất nào. Tôi cảm thấy bắt đầu từ hôm nay, hiệp hội du học sinh Phục Đán sẽ giải tán. Các cậu dồn hết tâm sức đặt lên việc học đi, đừng cả ngày nghĩ đến những chuyện khác, thân là học sinh, các cậu nên lấy việc học làm chủ."
Brandon tâm tình kích động, "Lẽ nào hai người không muốn dính vào chuyện này đến vậy sao."
"Cậu cho rằng sự sắp xếp của chúng tôi là không hợp lý?" Đoạn Vĩnh Xuân hỏi ngược lại.
"Đương nhiên không hợp lý, các người đang bóc lột quyền lợi của chúng tôi, làm như vậy là không được!"
"Chẳng lẽ không giải tán hiệp hội du học sinh, làm như vậy cũng rất hợp lý?" Đoạn Vĩnh Xuân đa mưu túc trí nói:
"Vậy cậu nói cho tôi biết, các cậu muốn dựa vào hiệp hội du học sinh này tranh giành lấy lợi ích gì?"
"Khi chúng tôi bị bắt nạt, chung quy phải có một nơi để khiếu nại. Tại nước Mỹ, cũng có rất nhiều hiệp hội cho người Hoa. Tại sao khi đến Trung Quốc lại muốn giải tán chứ."
"Cậu đã nhắc tới tiêu chuẩn của nước Mỹ, vậy thì theo như quy củ của các cậu làm việc này." Đoạn Vĩnh Xuân nói:
"Từ nay về sau, tất cả các quy định đặc biệt dành cho sinh viên quốc tế sẽ bị bãi bỏ, ký túc xá sẽ được chuyển thành phòng bốn người, và tất cả các phòng độc lập sẽ bị bãi bỏ. Việc sắp xếp chương trình học giống như các sinh viên khác. Tôi sẽ yêu cầu ủy ban liên đoàn trường thông báo điều này sau. Cậu cũng cùng với các du học sinh khác nói qua một chút, bắt đầu từ ngày mai thực thi."
Brandon trừng hai mắt, không hề nghĩ rằng, Đoạn Vĩnh Xuân sẽ lấy phương án này giải quyết như vậy.
Nếu như hết thảy phúc lợi đều hủy bỏ, tổn thất liền quá lớn.
"Tại sao hủy bỏ đãi ngộ dành cho chúng tôi!" Brandon kích động nói.
"Bởi vì tất cả các trường đại học ở nước Mỹ cũng đều là đối xử bình đẳng đối với sinh viên Trung Quốc không có bất kỳ ưu đãi nào. Tại sao các cậu lại không đồng ý khi đặt trên người các cậu?"
Hiện tại tất cả phẫn nộ đều viết lên mặt Brandon.
Anh ta không nghĩ tới, hai vị hiệu trưởng tại sao phải thiên vị đám người kia.
"Hiệu Trưởng Tằng, hiệu trưởng Đoạn, nếu như hai người không giúp chúng em giải quyết vấn đề này, chúng em quyết định xin thôi học."
"Đúng xin thôi học!" Một ít du học sinh Phục Đán nói.
Ánh mắt Tằng Phàm Lộ thâm thúy nhìn Brandon và những người khác.
"Trong số các cậu, còn có những sinh viên của trường học khác, tôi không tiện xử lý, nhưng học sinh của trường này mời đứng ra, cho tôi xem một chút các cậu là ai."
Brandon đi về phía trước một bước, sát theo đó là bốn học sinh bước lên.
"Tất cả chúng em đều là học sinh của trường mình." Brandon nói, trong ánh mắt mang theo kiêu ngạo.
"Các cậu trở về viết đơn thôi học rồi giao cho bên đoàn ủy trường học, tôi sẽ để bọn họ ký tên."
Lần này Brandon và những người khác hoàn toàn chết lặng.
Họ hoàn toàn không nghĩ tới, Tằng Phàm Lộ sẽ nói ra lời nói như vậy.
Lẽ nào ông ta thật sự muốn đem những người này đuổi học sao!
"Hiệu trưởng Tằng, toàn bộ đại học Phục Đán có hơn 1000 du học sinh, lẽ nào thầy thật muốn làm như thế này?" Brandon khó có thể tin nói.
"Chúng tôi tôn trọng nguyện vọng của sinh viên, nếu như các cậu có ý nghĩ như thế, tôi sẽ đồng ý." Tằng Phàm Lộ thản nhiên nói:
"Cho dù không có người như các cậu, Phục Đán vẫn là Phục Đán, phải biết đặt mình đúng vị trí của mình mới được."
Nếu như là ở những trường học khác, lời uy hiếp như vậy còn có chút tác dụng, nhưng ở trước mặt Tằng Phàm Lộ, thì cái rắm cũng không có.
Thật là ngu ngốc khi nói điều này trước mặt một quan chức cấp thứ trưởng.
"Hiệu trưởng Tằng, hiệu trưởng Đoạn, mặc dù các thầy cự tuyệt yêu cầu của chúng em, nhưng chúng em sẽ không dễ dàng buông tha như vậy."
Nói xong, Brandon mang theo những người khác rời khỏi văn phòng.
------
Dịch: MBMH Translate