Đoạn Vĩnh Xuân hướng về Tằng Phàm Lộ giơ ngón tay cái lên.
"Anh bạn nha, tuy rằng đã lớn tuổi rồi, nhưng quyết đoán không giảm như xưa."
"Chính là thói quen của bọn họ." Tằng Phàm Lộ nói:
"Ngày mai anh đi đoàn ủy trường học nói một tiếng, đem tất cả những quyền lợi của những du học sinh này hủy bỏ đi."
"Chủ ý này có thể được, chúng ta phải tạo một khởi đầu tốt cho các trường đại học Trung Quốc."
...
Sau khi đi ra khỏi trường học, Lâm Dật mang người đi đến Đại Đô Hội.
Lúc ở trên đường đi, Lâm Dật nhận được điện thoại của Kỷ Khuynh Nhan.
"Anh đang làm gì vậy? Hôm nay làm sao một đơn hàng cũng không có? Không phải là anh lười biếng rồi đấy chứ."
Bởi vì công việc của Kỷ Khuynh Nhan rất bận, không có thời gian quan tâm những việc khác, cũng không biết chuyện cửa tiệm bị đập phá.
Bận bịu cả ngày, cô mới nhận ra hôm nay chưa nhận được khoản tiền nào, liền gọi điện thoại cho Lâm Dật.
Lâm Dật cũng không che giấu, đem chuyện đã xảy ra nói hết một lần cho Kỷ Khuynh Nhan nghe.
Bởi vì loại chuyện này muốn giấu cũng không giấu nổi, cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết.
"Cửa hàng của chúng ta bị đập phá?" Nghe được tin tức này, Kỷ Khuynh Nhan vừa tức giận vừa ngạc nhiên.
"Chúng ta cũng không trêu chọc người khác, ai sẽ làm chuyện thất đức như vậy chứ."
"Đương nhiên là người đã từng theo đuổi bà chủ rồi."
"Hả? Người theo đuổi em?"
Lâm Dật đem nửa phần sau câu chuyện thuật lại cho cô nghe, Kỷ Khuynh Nhan mới hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
"Như nào lại đụng chạm đến tên gia hỏa đó vậy."
"Anh cũng cảm thấy khá ngạc nhiên, anh mới vừa nói với em sau này sẽ gặp, ai ngờ ngày hôm sau liền gặp."
"Chúng ta mặc kệ anh ta đi, dù sao mọi chuyện cũng đã được giải quyết ổn thỏa rồi, đoán chừng về sau cũng sẽ không sẽ tới tìm chúng ta gây chuyện nữa."
"Đoán chừng là không dám."
"Anh hiện tại đang ở đâu? Em qua tìm anh."
"Em về nhà trước đi, anh ở đây có không ít người, anh mang theo bọn họ đi Đại Đô Hội chơi một chút liền trở về."
"Chơi thì chơi, nhưng anh không thể làm cái khác nha." Kỷ Khuynh Nhan dặn dò.
"Nhóm phụ nữ kia, ngay cả đầu ngón chân của em cũng không bằng, anh đâu có bệnh?"
"Hừ, này còn tạm được." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Hơn một tuần nay, anh cũng rất mệt mỏi rồi, nhân cơ hội này đi thả lỏng một chút. Em ở nhà một mình cũng không có vấn đề gì, anh không cần phải gấp trở về. Nhưng nhớ kỹ, trước khi trở về nhất định phải gọi điện thoại cho em."
Ngạch ...
"Nhất định" Cái câu này, nghe thật không được tự nhiên.
Tôi có phải hay không trước tiên nên về thăm nhà một chút nhỉ?
"Vậy anh không đi nữa, vẫn là nên về nhà."
"Tại sao không đi nữa nha?" Kỷ Khuynh Nhan nói: "Tần Hán và những người khác đã giúp anh rất nhiều việc, làm sao cũng phải cảm ơn người ta, đi chơi đi, đừng có gấp trở về."
Lâm Dật: ...
Em càng như vậy, anh lại càng muốn trở về!
Cùng với Kỷ Khuynh Nhan nói chuyện một lúc, Lâm Dật liền cúp điện thoại, đến bữa tiệc cũng đã muộn.
Khi ra khỏi Đại Đô Hội, cả bốn người đều trong trạng thái say xỉn.
"Anh Lâm, anh có sắp xếp gì chưa?" Lương Kim Minh hỏi.
"Tôi sẽ đi đến cửa tiệm nhìn xem làm thế nào rồi."
"Vậy đi thôi, chúng tôi cũng không có việc gì khác, cùng nhau đi nhìn xem."
Bởi vì uống rượu, bốn người đều không lái xe của mình, mà là cũng ngồi xe của Tần Hán, lái xe đi về hướng cửa tiệm.
Ngoài dự liệu của Lâm Dật, cửa tiệm cơ bản đều được khôi phục về nguyên dạng.
Tất cả những thứ bị đập phá đều được thay thế bằng những thứ mới, sơn mới lại, công việc sấy khô cuối cùng đang được tiến hành.
Bếp sau cũng được quét dọn sạch sẽ, các nguyên liệu cần thiết đã được sắp xếp gọn gàng.
Mặc dù một số công việc sau trang trí vẫn cần thời gian để hoàn thành, nhưng đã đủ khả năng để mở cửa buôn bán lại.
Mà việc gấp rút làm xong, Lâm Dật đã không cần thiết.
Danh tiếng của cửa hàng đã vang xa, cho dù không dựa vào những chiêu trò để hấp dẫn, thì vẫn sẽ có một số lượng khách hàng ổn định tới.
Cho nên, chỉ cần lớp sơn trên tường khô đi, thì có thể mở cửa buôn bán bình thường.
"Anh Lâm, anh xem thấy thế nào? Nếu có chỗ nào không hài lòng, em kêu người phía dưới đổi lại." Chung Chấn Văn nói.
"Đều rất tốt, cực khổ rồi."
Lâm Dật đến bếp sau pha một ấm trà, chuẩn bị uống chút trà, tỉnh rượu một chút, miễn một thân nồng nặc mùi rượu.
Ngoài ra, còn nói trước một phần cơm.
Cơm để qua đêm là một nguyên liệu tuyệt vời để làm món cơm chiên trứng.
"Mấy người các cậu hiện tại cũng không bận bịu cái gì đúng không?" Lâm Dật uống trà, thuận miệng hỏi.
"Sống phóng túng quen rồi, thuận tiện chiếu cố một chút chuyện công ty bên kia."
"Tôi còn có việc này, cần các cậu giúp đỡ." Lâm Dật nói.
"Anh Lâm, có chuyện gì anh cứ nói." Cao Tông Nguyên đỉnh đạc nói.
"Gần đây, tôi đang nghiên cứu một hệ điều hành điện thoại mới. Nhưng gặp một số vấn đề trong việc xây dựng hệ sinh thái điện thoại di động. Ba người các cậu giúp tôi một việc, làm mấy cái APP hoạt động phát triển. Nhóm nào phát triển các ứng dụng hệ thống mới sẽ trợ giá 100 ngàn đến 100 vạn không giống nhau, đến lúc đó tôi cho mỗi người các cậu 1 tỷ tiền vốn."
Nghe được con số này, trong đầu Chung Chấn Văn run lên.
Xí nghiệp nhà mình có giá trị trên thị trường chưa tới 1 tỷ đấy, anh Lâm tùy tiện đưa ra một cái hoạt động, liền hào sảng quăng ra 3 tỷ, sự chênh lệch này cũng quá lớn rồi.
"Cậu muốn bắt đầu làm điện thoại di động rồi! "
"Ừm, có ý định này."
Tần Hán bĩu môi, "Cái nghề này đã bão hòa rồi, cái khác đừng nói, lấy Huawei ví dụ, cậu khẳng định không làm được, sẽ bị xâu đánh đấy."
"Điện thoại chỉ là cái là làm nền thôi, vừa nãy không phải tôi nói muốn làm là hệ điều hành điện thoại di động à, điện thoại chỉ là thứ yếu thôi."
"Vậy anh lấy danh nghĩa của tập đoàn Lăng Vân làm là được rồi, không nên qua tay của chúng tôi." Cao Tông Nguyên nói ra.
"Nói thì nói như thế không sai, nhưng từ lúc trận chiến bán khống kết thúc, tôi cảm thấy tập đoàn Lăng Vân và Long Tâm đã bị theo dõi. Cho nên phải chuyển hỏa lực, trước tiên cho người khác đánh bom khói."
"Cái biện pháp này đúng là có thể được." Tần Hán nói:
"Nhưng xây dựng hệ thống sinh thái thực sự là rất quan trọng. Trước đó có rất nhiều công ty, đều muốn độc lập nghiên cứu phát minh hệ điều hành điện thoại di động, cuối cùng đều chết ở chỗ nghiên cứu phát minh hệ sinh thái đó."
"Cho nên việc này phải được nghiêm túc làm một chút." Lâm Dật nói: "Không qua loa được."
"Không thành vấn đề." Lương Kim Minh nói: "Nhưng tôi cảm thấy, chúng ta không thể giăng lưới rộng rãi được, phải có mục tiêu."
"Ý cậu là sao, cậu nói một chút xem sao."
"Anh suy nghĩ một chút, người sử dụng chính của điện thoại thông minh cơ bản đều là người trẻ tuổi. Cho nên hệ sinh thái mới nên được xây dựng chủ yếu bởi những người trẻ tuổi."
"Sau đó thì sao."
"Sau đó chúng ta sẽ tập trung vào việc phát triển các ứng dụng có các thuộc tính xã hội và trò chơi." Lương Kim Minh nói:
"Không tin thì anh xem một chút điện thoại của những người trẻ tuổi này, ít nhiều gì cũng phải có mấy cái phần mềm hẹn hò."
"Mẹ kiếp, ý kiến này của cậu rất hay!" Cao Tông Nguyên nói: "Vậy tôi cũng nghĩ đến cái biện pháp, muốn nghiên cứu phát triển một ứng dụng công cụ tìm kiếm."
"Công cụ tìm kiếm?"
"Đúng vậy, tất cả các loại trang web sẽ không bị chặn và các trình duyệt hỗ trợ phát lại trực tuyến!"
"Ý kiến này của cậu càng phô trương hơn." Lương Kim Minh nói.
Lâm Dật sờ sờ cằm, "Tuy rằng hai cái yến kiến này có chút khó nhằn, nhưng vẫn có thể xem là một biện pháp hay."
Lâm Dật có dự định để hai dự án xã hội với công cụ tìm kiếm này giao cho Tôn Phú Dư đi làm.
Ngọa Long ra tay, nhất định sẽ mã đáo thành công.
------
Dịch: MBMH Translate