Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 661 - Chương 659. Trong Ngọn Đèn Ấm Áp

Chương 659. Trong Ngọn Đèn Ấm Áp
Chương 659. Trong Ngọn Đèn Ấm Áp

"Đây đều chỉ là nói suông." Tần Hán nhấp một ngụm trà, "Tôi cảm thấy cậu phải để người sử dụng nhìn thấy được lợi ích thiết thực."

"Anh có suy nghĩ gì."

"Mua điện thoại di động tặng thẻ hội viên các loại." Tần Hán nói:

"Nói thí dụ như, nếu cậu mua điện thoại di động sử dụng hệ điều hành điện thoại di động của chúng ta, có thể hưởng thự ưu đãi giảm giá 20% tại khách sạn Bán Đảo và ưu đãi du thuyền tại bến tàu Vọng Giang. Để cho bọn họ có thể nhìn thấy được lợi ích thực tế, muốn đột phá mẫu điện thoại hiện có, tiêu chuẩn không thôi cũng không đủ."

"Anh nói vậy cũng có đạo lý."

Ý tưởng của Tần Hán trùng với những gì Lâm Dật nghĩ.

Hiện vận thế đang dần được ổn định, muốn đánh vỡ cục diện, quăng tiền là tất yếu.

"Cậu bên kia nghiên cứu thế nào rồi? Nếu cậu không tính đến chúng tôi, tôi sẽ đầu tư một số tiền cho cậu."

"Tình huống còn chưa rõ ràng, chờ thêm một thời gian nữa tôi sẽ thông báo tiếp cho các cậu."

"Vậy chuyện này coi như vậy đi."

"Ừm."

Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái, phát hiện đã hơn một giờ đêm rồi, cũng nên về đi ngủ.

"Bà là ai?"

Ngay khi Lâm Dật chuẩn bị rời đi, chợt nghe thấy tiếng Chung Chấn Văn trách móc, theo bản năng hướng về cửa ra vào nhìn lại.

Đứng ở cửa là một thân hình lưng gù, là một bà lão tuổi đã cao.

Trên đầu quấn một cái khăn quàng cổ màu xanh da trời, trên mặt lấm lem vết bẩn nhăn nhúm, bên người còn có một cái túi vải, đang nhìn vào bên trong cửa hàng.

Lâm Dật đứng dậy, mở cửa nhìn bà lão ở cửa.

"Có chuyện gì không, thưa bà?"

Cụ bà nhếch miệng cười cười, "Tiểu tử, cậu là ông chủ à?"

"Là tôi, bà có chuyện gì không?"

"Các cậu ở đây có bán bánh màn thầu không?"

"Bánh màn thầu?" Lâm Dật lắc đầu một cái, "Cái này tôi không có bán."

Lâm Dật cũng có thể làm bánh màn thầu, nhưng trên menu không có món này, cho nên bình thường đều là không bán.

"Thật ngại quá quấy rầy rồi."

Bà lão chống chiếc túi vải bố, rập khuôn từng bước rời đi.

"Bà ơi, bà có phải hay không muốn ăn cơm?" Lâm Dật nói.

"Không ăn không ăn, cậu đừng hiểu lầm."

"Vậy bà hỏi tôi có bánh màn thầu không làm gì?"

"Bánh màn thầu rẻ."

Trong lòng Lâm Dật có chút cảm giác khó chịu, dỡ túi vải trên vai của bà lão xuống.

"Bà trước đến trong cửa hàng ngồi một lát, tôi làm cho bà những món ăn khác, ăn no rồi lại đi."

Bà cụ mỉm cười vẫy tay với Lâm Dật.

"Không phải là tôi không ăn, những thứ đồ ăn khác tôi mua không nổi, tôi còn phải tích góp tiền để cho cháu tôi đi học nữa."

"Không có chuyện gì, bữa ăn này tính cho tôi."

"Vậy cũng không được, cậu cũng không dễ dàng."

"Không dễ dàng đi nữa cũng không kém bà một miếng cơm, đi vào nào."

Không nói lời gì, Lâm Dật đón bà cụ đi vào, không cho người cơ hội cự tuyệt.

Bà cụ khom người đi vào, nhìn thấy đám người Tần Hán cũng không dám đi về phía trước, lộ ra nụ cười căng thẳng, gò bó đứng ở cửa vào.

"Quấy rầy các cậu, thật xin lỗi."

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì."

Tần Hán đi đến quầy rượu, cầm lấy một cái ly thủy tinh màu trắng, rót cho bà cụ chén trà.

"Uống chén trà, giải khát."

"Ai ai ai, cảm ơn cảm ơn."

Bà cụ yên lặng uống nước, không nói một lời, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ rất chật vật, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Lâm Dật đi tới phòng bếp sau, dùng cơm mới nấu làm thêm một phần cơm rang trứng, bưng lên cho bà cụ.

"Ngày mai cửa hàng mới chính thức mở cửa, đồ ăn không nhiều, chỉ có thể cho bà những cái này"

"Tiểu tử cảm ơn cậu."

"Không có chuyện gì, ăn đi, không đủ ăn bà cứ nói, tôi lại làm tiếp cho bà."

"Đủ rồi, đủ rồi."

Bà cụ tiếp nhận cơm rang trứng của Lâm Dật, lại đứng ở góc tường, không dám có động tác lớn.

"Bà đến trên bàn ăn đi, đứng ở cửa làm gì."

"Trên người tôi đều là đất, đừng để làm bẩn cửa tiệm, hơn nữa trên người còn có mùi, đã lớn tuổi rồi không thể làm người ta ghét được." Bà cụ cười hì hì nói.

"Không có chuyện gì, đến nơi này, chính là khách của tôi, không ai ghét bỏ bà đâu."

"Vậy cũng không được, không thể gây phiền phức cho cậu được."

"Như vậy cũng k có đạo lý đứng ăn cơm."

Lâm Dật không nói lời nào, lôi kéo bà cụ lại trên bàn ngồi xuống.

"Cảm ơn cậu, tiểu tử."

Bà cụ vừa bắt đầu vẫn là cười, nhưng nói xong lại khóc rồi.

"Đều chuyện tôi nên làm."

Bà cụ im lặng ăn cơm, Lâm Dật, Tần Hán và những người khác ngồi xuống một cái bàn khác.

Đều yên lặng nhìn chăm chú vào người bà, trong lòng đều có loại cảm giác nói không được.

Vừa nãy ở Đại Đô Hội, hào phóng quăng mấy triệu, cùng những người kia giấu trong lòng dục vọng nam nữ, cùng tận tình phát tiết.

Nhưng trong đêm khuya thanh vắng, còn có người vì một cái bánh bao mà đói bụng.

Nếu như không phải không chịu nổi, bà ấy chắc chắn bánh màn thầu cũng sẽ không mua.

Ánh mắt Lâm Dật, nhìn tướng ăn như hổ đói của bà cụ.

Hay là làm cho bà ấy nhẫn nại không được, cũng không phải trong bụng đói bụng.

Mà là tại tịch mịch trong đêm khuya, một vệt ánh sáng nhạt trong khung cửa sổ của quán hắt ra.

Đây là một ánh sáng với sự ấm áp, làm cho bà không nhịn được tới gần.

"Tiểu tử."

Sau khi ăn vài miếng, bà cụ dừng lại nhìn Lâm Dật.

"Bà bị nghẹn ạ? Tôi đi lấy nước cho bà."

"Không phải không phải, cậu nơi này có túi nilon không? Có thể cho tôi một cái không?"

"Túi nilon?"

"Cơm rang trứng cửa tiệm của anh ăn rất ngon, tôi muốn mang về cho cháu của tôi một ít, có thể không?"

"Bà còn chưa ăn xong, làm sao có thể mang về cho cậu ta."

Bà cụ nở nụ cười, có thể thấy rõ ràng có vài chiếc răng ở trong miệng.

"Tôi đã lớn tuổi rồi, ăn không được bao nhiêu liền no rồi, tôi muốn mang về cho cháu của tôi, có được hay không."

"Bà lại ăn nhiều một chút đi, đợi lát nữa tôi lại xào một phần khác, bà lấy về là được rồi."

"Cậu đừng làm, tôi ăn no thật rồi." Bà cụ nói, "Tôi ăn một miếng là được rồi, trở về liền đi ngủ, ăn nhiều cũng lãng phí."

Bà cụ nhìn Lâm Dật, trong mắt mang theo hi vọng, "Cậu có thế để cho tôi mang phần dư còn lại về không?"

"Được rồi, bà đợi lát nữa, tôi đi lấy cho bà túi nilon."

"Ai ai ai, cảm ơn cậu, tiểu tử."

Lâm Dật đứng dậy, đi phòng bếp lấy một cái túi nilon mới.

Đồng thời, một chút giăm bông và trái cây cũng được bỏ vào.

"Những thứ đồ này bà cũng đều lấy về đi, đều là đồ tốt, bên ngoài mấy cái này rất đắt, bà lấy về nếm thử đi."

"Cảm, cảm ơn cậu, tiểu tử."

Bà cụ đang lau nước mắt, âm thanh nghẹn ngào.

"Khóc cái gì, cũng không đáng giá mấy đồng tiền, trở về nghỉ sớm một chút." Lâm Dật nói:

"Về sau nếu như đói bụng, liền đến cửa tiệm của tôi ăn cơm, tôi miễn phí mời bà. Vừa vặn, trong cửa hàng của tôi mỗi ngày đều có thùng rác và bình nhựa, đến lúc đó bà tới lấy đi."

"Ai ai ai, cảm ơn cậu."

Bà cụ ngoài cảm ơn cũng không biết nói gì, mang theo đồ vật Lâm Dật cho, vừa nói vừa khóc, sau khi bình tĩnh lại một lúc, bà mới rời khỏi cửa hàng.

"Lão Lâm, cậu đúng là mặt lạnh bụng thánh thiện nha." Tần Hán nói:

"Tôi chưa bao giờ nghĩ trong đời mình có thể bưng trà rót nước cho một người như vậy đó."

"Các cậu vừa sinh ra đã được ngậm thìa vàng, khẳng định không thể hiểu được những nỗi khổ của người nghèo."

"Không phải cậu cũng vậy sao." Tần Hán nói:

"Tuy rằng cậu là tại viện mồ côi lớn lên, nhưng ăn uống cũng không thiếu."

"Khi còn bé tuy rằng khổ một chút, nhưng vẫn thật là bụng không bao giờ đói." Lâm Dật nói:

"Nhưng tôi nhớ rằng khi tôi học tiểu học năm thứ ba, mẹ tôi cũng đi ra ngoài nhặt đồng nát, sau đó lén lút mua cho tôi một cái Hamburg. Bởi vì bà ấy nghe nói, có người cười nhạo tôi chưa từng được ăn Kentucky."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 659.
Bình Luận (0)
Comment