Nghe thấy có người gọi tên Lâm Dật.
Kỷ Khuynh Nhan và mấy người Quách Ngưng Nguyệt, đều đem ánh mắt dừng lại ở trên người anh, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Mà các thực khách còn lại trong tiệm, lúc nghe tên Lâm Dật, cũng dừng lại một chút, đưa ánh mắt qua.
Lâm Dật cũng cảm thấy rất buồn bực, mình cũng không có kinh doanh gì tại Quảng Châu, hẳn là không có người biết mình mới đúng?
“Là tôi.” Lâm Dật giơ tay lên, ra hiệu.
Thấy có người đáp lời, người đàn ông trung niên mang theo một nhân viên phục vụ đi tới từ phía gần đó.
“Chúng ta hình như không quen biết thì phải?”
“Lâm tiên sinh, là như vầy.” Người đàn ông trung niên vừa cười vừa nói:
“Vừa rồi Ngô bí thư có gọi điện thoại tới cho chúng tôi, nói bữa cơm này ngài ấy sẽ tính cho ngài ấy, để chúng tôi chiếu cố ngài thật tốt.”
“Ngô bí thư sao?”
“Đúng, chính là lãnh đạo thành ủy của chúng tôi, Ngô Triệu Hữu Ngô bí thư.”
Lâm Dật cảm thấy có chút bội phục năng lực làm việc của Ngô Triệu Hữu.
Không cho anh ta biết hành tung nhưng vẫn biết mình đến nơi này, có thể có năng lực làm việc như này khó trách người ta có thể lên làm lãnh đạo. Đây hình như cũng là chuyện đương nhiên.
Khúc Huyên Hách và Khúc Băng liếc nhau một cái.
Trong mắt bọn họ đều hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Khúc gia cũng làm ăn, đương nhiên biết Ngô Triệu Hữu là ai, nhưng còn chưa tới mức quen biết.
“Không cần đâu, chúng tôi cũng chỉ tới ăn bữa cơm gia đình thôi, không cần chiếu cố làm gì.” Lâm Dật chẳng hề để ý mà nói.
“Ngài đừng làm khó tôi nữa, Ngô bí thư đã tự mình gọi điện tới, chúng tôi nhất định phải phục vụ thật tốt, nếu không thì cửa hàng nhỏ này của tôi cũng không cần mở nữa.”
Nói xong, ông chủ nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh, “Đi lên tầng, mở gian phòng chuyên dùng cho các lãnh đạo thành phố ra, không phục vụ tại đây nữa.”
Lời nói của ông chủ khiến Khúc Băng cảm thấy kinh ngạc.
Cô cũng có việc buôn bán của mình, khi có khách hàng quan trọng cũng sẽ mời đối phương ăn cơm ở đây.
Cũng biết nơi này có gian phòng sang trọng được chuẩn bị riêng cho lãnh đạo thành phố.
Nhưng từ đầu đến cuối, bản thân mình cũng chưa từng tới đó ăn cơm, cũng không biết bên trong là như thế nào.
Mà anh của Ngưng Nguyệt, căn bản là không có ý muốn đi, nhưng không muốn cũng không được?
Rốt cuộc anh ấy làm nghề gì? Vậy mà lại được Ngô bí thư đối xử như thế?
Với lại, không phải anh ta làm việc tại Trung Hải sao, sao tại Quảng Châu còn có lực ảnh hưởng lớn như vậy.
Càng nghĩ, Khúc Băng càng có chút không hiểu, tại sao anh của Ngưng Nguyệt lại có đãi ngộ như vậy.
Chẳng lẽ anh ấy còn có thân phận khác nào sao?
Chuyện này hình như không có khả năng lắm đi.
“Lâm tiên sinh, gian phòng đã chuẩn bị xong, chúng ta hiện tại đi qua đó đi.” Ông chủ cung kính nói.
Lâm Dật nhún vai, nhìn Kỷ Khuynh Nhan nói: “Có vẻ như là không thể từ chối được rồi, chúng ta qua đó đi.”
“Ừm vâng.” Quách Ngưng Nguyệt gật đầu nói: “Vừa lúc ngồi trong phòng riêng sẽ thanh tịnh hơn.”
Hai chị em Khúc gia có chút khẩn trương đứng dậy, nhất là Khúc Băng, ban đầu vốn còn muốn cho em trai chỗ dựa, hiện tại xem ra bản thân mình căn bản là chống đỡ không nổi a!
Dù sao mình tới đây còn phải đặt chỗ trước, người ta thì trực tiếp được được mời đến gian phòng chuyên dụng.
Đây chính là chênh lệch.
Nhưng mà, ngay lúc Lâm Dật đứng dậy, chuẩn bị lên lầu, chợt có mấy người đàn ông trung niên đi tới.
“Chào ngài, mạo muội hỏi một chút, ngài là Lâm tổng của tập đoàn Lăng Vân đúng không?” Một người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam nhạt nói.
“Ông biết tôi sao?”
Người đàn ông trung niên đưa tay ra, “Tự giới thiệu một chút, tôi là Mã Hữu Tường của Khoa học kỹ thuật Bắc Phong Quảng Châu. Trước đó tôi có xem buổi họp báo liên quan tới Chip 2.0, sau khi xem xong toàn bộ quá trình, tôi thật sự là phục sát đất.”
“Ngạch...”
Lâm Dật có chút ngoài ý muốn, danh tiếng của mình đều đã lan tới Quảng Châu rồi sao?
Lúc này, lại một người đàn ông trung niên đưa tay ra.
“Lâm tổng, tôi là Triệu Vệ Đông của công ty giải trí Hồng Chanh, trước đó nghe qua có người ác ý bán khống Didi, mà ngài lại có thể ném ra 100 tỷ và thắng được trận phản chiến bán khống đó. Tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng không quyết đoán được như vậy, bội phục bội phục.”
Ném ra cả 100 tỷ...
Nghe thấy mấy chữ này, hai chị em Khúc gia đã trợn tròn mắt.
Rốt cuộc anh ta làm nghề gì vậy, lại có bút tích lớn như vậy?
Nếu như anh ta thật sự dựa vào nữ nhân bên người để làm giàu, hẳn là sẽ không có được đãi ngộ như vậy đi.
“Mấy vị khách khí rồi.”
Vẻ mặt của Lâm Dật rất bình thản, còn Kỷ Khuynh Nhan lại cảm thấy rất vui vẻ.
Lâm Dật được người khác tôn kính, cô cũng cảm thấy có mặt mũi.
Nói chuyện đơn giản vài câu, một hàng bốn người đi vào phòng riêng trên tầng.
Tuy tầng dưới cũng đã rất tinh xảo, nhưng so với bên trên thì còn kém không ít.
Lấy bất kỳ một vật trang trí trong đó thì giá trị đều từ năm chữ số trở lên, điều này cũng làm cho chị em Khúc gia chỉ biết nhìn mà than thở.
Không hổ là gian phòng dành riêng cho lãnh đạo cấp cao, đúng là không giống nhau a!
Nếu như không phải nhờ ánh sáng của anh Ngưng Nguyệt thì đời này bọn họ hẳn là cũng không có cơ hội tới đây để ăn cơm đi.
“Anh, mặt mũi của anh cũng quá lớn đi, thế mà có thể khiến cho Ngô bí thư tự mình sắp xếp bữa cơm cho anh.” Khúc Huyên Hách hỏi.
“Trước đó, có xây một trường học hy vọng ở đây cùng với sửa sang mấy con đường, anh ấy cũng chỉ là biểu đạt sự cảm tạ.”
“Vậy cũng rất lợi hại a, người bình thường cũng không có bản lĩnh này.”
Trước khi tới, Quách Ngưng Nguyệt nói anh của cô ấy có tiền, bản thân mình còn không tin.
Hiện tại xem ra, chuyện này không phải là khoác lác.
Người ta thật sự có tiền, so với Khúc gia còn cao hơn không biết bao nhiêu cấp bậc.
Nhưng trong mắt của Khúc Băng, hành động của Lâm Dật càng khiến cho người ta chấn động hơn.
Tại Trung Quốc, cũng có nhiều phú hào bỏ tiền ra sửa đường xây trường học, nhưng lại không có mấy người có thể khiến cho lãnh đạo thành phố đối đãi như vậy.
Thân phận của anh Ngưng Nguyệt, chỉ sợ đã đến mức mà bản thân mình không thể tưởng tượng được.
“Anh, anh lợi hại như vậy, vậy anh có biết Tần Hán không?” Khúc Huyên Hách rất bát quái mà hỏi.
“Rất quen, có thể coi như anh trai của anh.”
Khúc Huyên Hách:…
Khúc Băng:…
“Tần Hán danh tiếng lẫy lừng lại là anh trai của anh sao?”
“Trước đó còn đến mượn xe của anh đây.”
“Anh thật đúng là chân nhân bất lộ tướng a, Tần Hán lại là anh trai anh.”
“Chờ lúc nào mấy người đi Trung Hải, tôi sẽ giới thiệu cho các người làm quen.”
“Đây chính là anh nói đó nha, em sẽ nhớ kỹ.” Khúc Huyên Hách nói: “Chờ lúc em đến Trung Hải, nếu ai bắt nạt em, em sẽ nói tên anh ra.”
“Anh cũng đừng tìm phiền phức cho anh trai và chị dâu của em nữa, bọn họ đều là người làm ăn nghiêm túc.” Quách Ngưng Nguyệt nói.
“Hắc hắc, anh chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, yên tâm, nhất định sẽ không gây chuyện đâu.”
“Được rồi, ăn cơm trước đi, chắc là chị họ cũng đói bụng rồi.”
“Chị không sao, nhưng đừng để anh trai và chị dâu của em đợi.” Khúc Băng nói.
“Em cũng nghĩ như vậy.”
Sau đó, Khúc Huyên Hách gọi vài món, về phần còn lại đều là ông chủ chủ động tặng.
------
Dịch: MBMH Translate