“Ngạch ..."
"Anh nói như vậy tôi đã hiểu, những người khác không làm streamer, là bởi vì bọn họ không đủ giàu mà thôi."
"Chính là cái ý tứ này."
Trương Hiểu Du cười hắc hắc, "Anh Lâm, anh ở đây tôi không quấy rầy anh nữa, tôi đi trước đây, có việc gì chúng ta liên hệ WeChat."
"Được, tôi tiễn cô."
"Không cần, không cần." Trương Hiểu Du nói: "Hôm nay tôi đem bỏ bạn thân của mình qua một bên, lát nữa tôi còn phải đi ăn cơm tối với cô ấy, để xoa dịu trái tim bị tổn thương của cô ấy."
"Vậy được."
Đơn giản nói chuyện vài câu, Lâm Dật trở về biệt thự số một.
Liếc nhìn thời gian, phát hiện đã sắp bốn giờ rồi, ngoài ra, còn có một tin nhắn chưa đọc của Lương Nhược Hư.
Mở WeChat ra, Lâm Dật gọi Lương Nhược Hư bằng videocall.
Sau một vài tiếng chuông, Lương Nhược Hư đã bắt máy.
"Lương đại mỹ nữ, có chuyện gì vậy."
Trong thời gian làm việc, Lương Nhược Hư mặc quần áo hầu như là đồng phục công sở màu xám.
Tóc buộc cao, trang điểm có chút chững chạc, nhìn rất thành thục.
"Anh đang ở nhà à?" Nhìn thấy bối cảnh phía sau lưng Lâm Dật, Lương Nhược Hư hỏi.
"Ừm."
"Cửa tiệm của anh xảy ra chuyện gì à? Sao không mở cửa?"
"Ừm, không làm nữa."
Lương Nhược Hư trầm mặc mấy giây, Lâm Dật làm như vậy là có lý do của anh.
Nếu như xảy ra chuyện, đoán chừng anh ấy cũng không còn tâm trí đâu mà làm tiếp nữa.
"Vậy bây giờ anh đang bận làm việc gì? Về tập đoàn Lăng Vân đi làm sao?"
"Cô nói như vậy là ý gì? Trước đó không phải tôi nói rồi sao, đời này cũng không thể về công ty đi làm."
Lương Nhược Hư cười cười, "Vậy Lâm tổng có thể hay không tiết lộ cho tôi biết gần đây anh đang bận cái gì không?"
"Làm streamer."
"Làm streamer?" Lương Nhược Hư nói:
"Anh là rảnh rỗi không có chuyện gì làm à? Long Tâm bên kia nhiều chuyện như vậy, anh lại có tâm tư đi làm streammer, tôi thực sự là phục anh rồi, anh nghiêm túc một chút có được hay không."
Lâm Dật: "Cô căn bản không hiểu dụng tâm lương khổ của tôi rồi."
Lương Nhược Hư: "Anh không nói, tôi làm sao hiểu?”
Lâm Dật: "Chân chính hiểu không cần nói."
Lương Nhược Hư: "Anh nói tôi không hiểu phải không?"
Lâm Dật: "Cô nói vậy là có ý gì? Tôi không nói cô cũng có thể hiểu chứ."
Lương Nhược Hư: "Tôi cũng không phải là thầy bói, sao tôi biết được anh có ý gì."
Lâm Dật: "Tôi không có ý gì."
"Lâm Dật, anh có tin hay không, tôi có thể ra mệnh lệnh đem Hoa Thanh Trì đóng cửa mãi mãi."
"Đừng kích động, dễ dẫn đến mãn kinh sớm đấy." Lâm Dật cười ha hả mà nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Không có việc gì lớn, vụ việc của Brandon đã được giải quyết, tại phiên tòa Trung Quốc tôi đã chào hỏi các bộ phận liên quan và đưa ra mức án tử hình."
"Được rồi." Lâm Dật yên lặng nói, "Cô sẽ gặp rắc rối nếu đứng giữa sao?"
"Thật ra ở đây tôi không đóng vai trò gì lớn, đều là Triệu Văn giúp một tay."
"Triệu Văn?"
Lương Nhược Hư gật đầu, "Nghiên cứu phát minh dự án trung tâm kia, đã được một tháng, công việc đã hoàn thành vào đêm trước, qua mấy ngày nữa là có thể chính thức ra mắt rồi."
"Nhanh như vậy sao?"
"Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng những địa điểm và những nơi cần phải di chuyển rồi, chính là cải tạo tường bên ngoài và nội thất." Lương Nhược Hư nói:
"Chủ yếu là muốn đem dự án này trước tiên chứng thực, sau đó lại tìm quốc gia đầu tư một số tiền, xây một cái quy mô lớn hơn. Cho nên khoảng thời gian này, tôi cùng với Triệu Văn tiếp xúc tương đối nhiều. Cô ấy trong lúc vô tình biết đến việc này, nên đã âm thầm giúp đỡ một chút, xem như là bán ân tình cho anh."
"Triệu Văn người con gái này, chỉ số thông minh thực sự là khá tốt, việc này cô ấy làm kín kẽ không một lỗ hổng."
"Xác thực rất lợi hại, tập đoàn Lăng Vân các anh cũng không tìm đâu ra được mấy người như vậy."
"Cô đây là nói sai rồi, chúng tôi có lão Kỳ vẫn là rất tốt." Lâm Dật nói: "Cô gái Triệu Văn kia gặp phải cậu ấy, cũng nhất định không phải là đối thủ."
"Kỳ Hiển Chiêu người kia tôi biết, thuộc về kiểu đầu óc giả ngu, xác thực rất tốt." Lương Nhược Hư vuốt tóc, nói:
"Còn một chuyện nữa, tôi muốn hỏi anh, hiện tại trung tâm nghiên cứu phát minh bên kia, đều đã chuẩn bị gần xong, chẳng mấy chốc sẽ niêm yết rồi, đến lúc đó chú Trần tới đây, anh có tới hay không?"
"Chỗ đó cần tôi tới à?"
"Không có, đều là chỉ là mang chút hình thức mà thôi." Lương Nhược Hư nói: "Nếu anh tới, có thể tăng cường chút hình tượng tích cực cho anh."
"Hình tượng của tôi đã đủ tốt rồi, không cần những thứ hư không viễn vông này."
"Này nếu như là lễ khai trương của Hoa Thanh Trì, anh sẽ đi đúng không."
"Tình huống không giống nhau." Lâm Dật nói: "Tôi là hội viên vinh dự nha, phải đi cổ vũ chứ."
"Thực sự là không làm gì được anh mà." Lương Nhược Hư vén tóc, "Được rồi, tôi sắp tan tầm rồi, không nói chuyện với anh được nữa, bye bye."
Lâm Dật đứng dậy duỗi người, liếc nhìn thời gian, phát hiện đã bốn giờ rưỡi rồi, vừa vặn đúng lúc Kỷ Khuynh Nhan tan sở.
Cầm lấy chìa khóa xe Voice Night, Lâm Dật ngồi xuống ghế điều khiển.
Nội thất bên trong xe, đều thiết kế theo kiểu mới.
Cùng với kiểu dáng của Bugatti có rất nhiều chỗ khác nhau, nhưng lại có rất nhiều chi tiết nhỏ vẫn giữ nguyên như thiết kế ban đầu, nếu như không chú ý, rất khó để phát hiện ra.
Đạp xuống chân ga, âm thanh vang dội như mãnh thú trong đêm đen, phát ra tiếng gầm gừ vang vọng khắp Cửu Châu Các.
Đối với hầu hết đàn ông mà nói, có thể nghe thấy dạng âm thanh gầm gừ này, tuyệt đối là một hưởng thụ kiểu thập phần hoàn mỹ.
Đem xe khởi động, Lâm Dật lái xe đến tập đoàn Triều Dương.
Nhưng anh cũng không có gọi điện thoại báo trước cho Kỷ Khuynh Nhan, đã rất lâu cô không được nghĩ làm, anh lặng lẽ qua đón để tạo niềm vui bất ngờ cho cô ấy.
Ngoài ra, Lâm Dật vẫn mặc trang phục theo phóng cách livestream lúc nãy, giữ được cảm giác bí ẩn đến mức tối đa.
Như vậy mới thú vị.
Khi Lâm Dật lái xe đến bãi đậu xe, tình cờ nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan mang theo túi xách, giẫm lên giày cao gót, lạnh lùng bước ra từ trong thang máy.
Mà ở trong quá trình này, Kỷ Khuynh Nhan cũng không hề phát hiện, trong bãi đậu xe nhiều hơn một quái vật đen khổng lồ, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Leng keng leng keng ——
Điện thoại di động của Lâm Dật vang lên.
"Anh đang làm gì đấy."
"Anh đang ở nhà."
"Em tan làm rồi, anh có muốn ăn gì không? Em học được mấy món ăn, chuẩn bị bộc lộ tài năng cho anh thưởng thức đấy."
"Hôm nay cũng đừng làm, em công việc bận rộn như vậy, ra ngoài ăn đi."
"Cũng được, em muốn đi ăn chỗ đó."
"Vậy như em muốn, chúng ta tới đó ăn cơm."
"Anh hiểu rõ em muốn đi nơi nào ăn sao? Cứ như vậy nói." Kỷ Khuynh Nhan cười nói.
"Đương nhiên, khoa học cho thấy, hai người ở chung với nhau thời gian lâu dài, sẽ có thần giao cách cảm. Bất luận em đi đâu, anh cũng đều cảm nhận được, anh có thể tìm được em bằng cách theo dõi từ trường và sóng điện giữa chúng ta."
Kỷ Khuynh Nhan che miệng cười khẽ, "Em biết anh đang nói bậy, em làm sao lại không cảm nhận được từ trường giữa hai chúng ta chứ."
"Điều đó có nghĩa là em không phải thật tâm, không có mãnh liệt như anh."
"Lại nói bậy." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Chờ tới khi em tới nơi, nếu trong vòng mười phút anh không thể xuất hiện trước mặt em, vậy coi như là anh thua, về sau liền ngoan ngoãn làm chính nhân quân tử, đừng không có chuyện gì lại liền đùa bỡn em."
"Vậy nếu như anh tìm thấy em thì sao?"
"Hôm nay em liền cho anh trêu ghẹo đủ."
------
Dịch: MBMH Translate