Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 705 - Chương 703. Dự Án Bị Cản Trở

Chương 703. Dự Án Bị Cản Trở
Chương 703. Dự Án Bị Cản Trở

“Em chắc chắn?"

"Hừ, Kỷ Khuynh Nhan em có lúc nào nói mà chưa làm chứ?"

Mặc dù Kỷ Khuynh Nhan đã vào trong xe của mình, nhưng Lâm Dật hoàn toàn có thể hình dung ra được vẻ mặt kiêu ngạo của cô ấy khi nói những lời này.

"Vậy cứ quyết định như vậy đi."

"Chờ đến khi anh tìm được em rồi lại nói." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Nhớ kỹ nha, em chỉ cho anh mười phút thôi, nếu như không tìm được em, cũng đừng nói là em khi dễ anh nha."

"Không cần mười phút, năm phút đồng hồ là đủ rồi."

"Hứ, anh cứ khoác lác đi." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Em đã nghĩ đến chỗ ăn cơm rồi, hiện tại liền xuất phát, em xem anh làm sao tìm được em chứ, hừ."

"Đi thôi."

Ngay sau đó, Kỷ Khuynh Nhan cúp điện thoại.

Sát theo đó, tiếng xe khởi động, chiếc xe Maserati màu trắng lái ra khỏi bãi đậu xe, Lâm Dật cũng đi theo phía sau, lặng lẽ đi theo sau.

Nếu như đổi thành người có chút kinh nghiệm điều tra hình sự, tất nhiên có thể phát hiện ở phía sau có người đi theo mình.

Nhưng Kỷ Khuynh Nhan thì lại là câu chuyện khác rồi.

Trong xe, Kỷ Khuynh Nhan rất là đắc ý.

Từ tập đoàn Triều Dương đến chỗ ăn cơm, lái xe mất gần mười phút.

Nhưng nếu như từ Cửu Châu Các xuất phát, phải mất ít nhất nửa giờ mới có thể tới nơi được.

Cho dù Lâm Dật biết mình ở nơi nào, cũng không có cách nào trong vòng mười phút chạy tới.

Cho nên anh ấy chắc chắn thua rồi!

Hừ hừ, từ nay về sau, anh đừng hòng lại đùa bỡn em nữa!

Mười phút sau, Kỷ Khuynh Nhan đến trước cửa một nhà hàng Nhật Bản.

Thật trùng hợp, đây chính là nhà hàng Nhất Phong Đường trước kia Lâm Dật đã ăn tại Quảng Châu.

Đi vào trong nhà hàng, Kỷ Khuynh Nhan đặt trước một gian phòng, nhưng không có gấp chọn món ăn, mà là gọi điện thoại cho Lâm Dật.

"Em đến rồi, anh không phải nói là giữa hai chúng ta có cảm ứng điện từ sao? đợi lát nữa anh không tìm được em, xem anh giải thích thế nào."

"Không phải em rất xem thường nhất các loại lũ tiểu nhân sắc mặt đắc chí giống như thế này sao."

"Có ư?" Kỷ Khuynh Nhan cười đắc ý lên,

"Em rất biết điều, chủ yếu là do anh quá kiêu ngạo thôi, còn nói có thể ở trong vòng mười phút, tìm được em, thoáng sơ lược ... Tút tút tút ..."

Nói được nửa câu, Kỷ Khuynh Nhan phát hiện, điện thoại đã bị cúp rồi.

"Sao anh ấy lại cúp điện thoại rồi?"

Lẩm bẩm một câu, Kỷ Khuynh Nhan cũng không coi trọng lắm, nhìn thời gian một chút trên điện thoại di động, phát hiện đã qua sáu phút rồi.

"Hừ, em ở chỗ này, nhìn xem anh làm sao tìm được em." Kỷ Khuynh Nhan còn vung lên một quả đấm nhỏ, "Anh nếu như không tìm được em, xem em về nhà làm sao thu thập ..."

Ào ào ào ...

Ngay khi Kỷ Khuynh Nhan đang rơi vào ảo tưởng đẹp, cửa gian phòng được kéo ra.

Bất ngờ nhìn thấy một người mang theo khẩu trang, đeo kính râm và cầm gậy bóng chày, đứng ở trước mặt mình.

"Anh, anh là ai!"

Lâm Dật cười lấy trang bị trên mặt xuống, đôi mắt đẹp của Kỷ Khuynh Nhan trừng lên.

Thật giống như nhìn thấy quái vật kỳ lạ nào đó.

"Anh, sao anh tìm được chỗ này."

"Không phải anh nói rồi sao, giữa chúng ta có sóng điện từ, cho nên anh mới tìm được." Lâm Dật nói ra: "Anh vừa nãy có tính, gần như sáu phút, cho nên, em thua rồi."

"Anh nói bậy."

Đột nhiên trong nháy mắt, Kỷ Khuynh Nhan sáng mắt lên, tựa như nghĩ tới điều gì.

"Anh theo dõi em!"

"Tất cả mọi người đều là người đọc sách, chuyện này làm sao có thể gọi là theo dõi được." Lâm Dật nói: "Phải gọi là theo đuôi."

"Ồ ~~~ cái từ này càng không tốt hơn, còn không bằng theo dõi."

Kỷ Khuynh Nhan phồng hai má lên, giống như một túi khí.

Đang yên đang lành, lại cho anh ấy lên mặt.

Sau này mình không cẩn thận anh ấy lại tiến thêm một bước nữa thì sao.

"Không cần để ý những chi tiết kia, em chỉ phải nhớ kỹ một chuyện, anh thắng, em thua rồi, vậy là được rồi."

Gương mặt Kỷ Khuynh Nhan đỏ lên, vội vàng đem Menu đẩy qua.

"Không cho nói chuyện này nữa, em đói rồi, nhanh gọi ít đồ ăn đi."

Biết Kỷ Khuynh Nhan da mặt mỏng, hơn nữa nơi này còn là nơi công cộng nữa, Lâm Dật cũng không trêu chọc cô nữa, bắt đầu gọi đồ ăn.

Trong ấn tượng của Kỷ Khuynh Nhan, hai người đã bận bịu trong một khoảng thời gian này, đã rất lâu không đi ăn cơm tối với nhau.

"Tại sao anh lại ăn mặc như thế này?" Lúc ăn cơm, Kỷ Khuynh Nhan hỏi.

"Không phải em kêu anh phải làm vậy sao? Lúc anh livestream, chính là mặc trang phục này."

"Anh hôm nay livetreams rồi sao?"

"Em có cần kích động như thế không."

"Sao anh không nói với em một tiếng? Em xem rồi khen thưởng cho anh nha." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Em nghe nói có một bảng xếp hạng dành cho streamer, em muốn làm người thứ nhất."

"Xem qua là được rồi, đừng chậm trễ công việc chính của em."

"Vậy không được, chờ anh lần sau lúc livestream, em sẽ đi khen thưởng."

"Cảm ơn phú bà."

"Đúng vậy, về sau chỉ cần nghe lời phú bà nói, anh muốn nhậu nhẹt ăn ngon như thế nào cũng được."

Leng keng leng keng ——

Điện thoại Lâm Dật vào lúc này vang lên, là Kỳ Hiển Chiêu gọi điện thoại tới.

"Lâm tổng, anh có bận không? Tôi có chút việc, muốn báo cáo với anh một chút."

"Cậu thong thả nói đi." Lâm Dật mở loa ngoài ra, đem điện thoại di động để lên bàn.

Kỳ Hiển chiêu là một người rất thận trọng, cũng rất có chừng mực, lúc bình thường, cậu ta cũng sẽ không gọi điện thoại cho mình trong khoảng thời gian không phải giờ làm việc.

Gọi điện vào lúc này, nhất định là có việc.

Đoán chừng khả năng còn không nhỏ.

"Ngài trước đó nói, muốn bước vào lĩnh vực điện thoại di động, để cho tôi tìm một số nhà sản xuất, tôi mấy ngày nay tìm được một nhà sản xuất có uy tín và năng lực tốt. Các cuộc đàm phán sau đó cũng rất suôn sẻ, phía tôi bên này báo cáo đều xong việc rồi. Nhưng đối phương vừa nãy gọi điện tới cho tôi, nói không muốn hợp tác nữa."

"Không muốn hợp tác?" Lâm Dật dừng một chút, "Anh xác định giá cả và quá trình cũng không có vấn đề gì ư?"

"Không có vấn đề, những ngày này tiến triển cũng rất thuận lợi, chính là đột nhiên như vậy."

Lâm Dật ngẩng đầu nhìn Kỷ Khuynh Nhan một chút, cô ấy suy tư mấy giây, như là lầm bầm lầu bầu tựa nói:

"Có gì đó không đúng lắm."

Ánh mắt Lâm Dật lại lần nữa rơi xuống trên điện thoại di động.

"Ý của cậu là nói, sợ có người nào đó cố ý làm khó dễ sao?"

Với năng lực của Kỳ Hiển Chiêu, gọi cuộc điện thoại này, đương nhiên sẽ không phải là để hỏi biện pháp giải quyết.

Mà là ngửi được mùi nguy hiểm.

"Đúng thế."

Kỳ Hiển Chiêu nói: "Lâm tổng, anh có còn nhớ sau khi kết thúc đại chiến với tập đoàn Hoa Ngân Yên Kinh, có bài báo tài chính và kinh tế internet phát biểu ngày đó không."

"Chính là bài phát biểu sau đó đã bị nhanh chóng xóa bỏ à?"

"Đúng vậy, chính là bài đăng ngày đó." Kỳ Hiển Chiêu nói:

"Bắt đầu từ lúc đó, tôi liền cảm thấy có điểm gì đó không đúng. Có cảm giác giống như là có ai đó đang đối nghịch lại với chúng ta. Cho nên lần đi công tác này của tôi, hành trình đều làm bí mật, nhưng nói tới cuối cùng, vẫn là không thành công, tôi không cảm thấy đây là trùng hợp."

"Hơn nữa gần đây, Điền tổng bên kia nghiệp vụ đầu tư cũng không ít trở ngại khó khăn. Tôi cảm thấy những điều này, cũng rất có thể nói rõ vấn đề."

"Cậu hoài nghi đây là cùng một nhóm người?"

Sau vài giây im lặng, Kỳ Hiển Chiêu nói: "Chỉ là có khả năng này, tôi vẫn chưa chắc chắn lắm."

Lâm Dật nhổ xương cá trong miệng ra, Lâm Dật nhấp miệng.

"Nói tiếp đi."

"Mặc dù có thể là cùng một nhóm người làm, nhưng cũng không thể loại trừ đám người Triệu Mặc trả thù!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 703.
Bình Luận (0)
Comment