Nghe thấy phía sau có người gọi mình, Lâm Dật quay đầu lại.
Anh nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy ngắn màu trắng, trang điểm đậm. Bên cạnh người này còn có một người đàn ông mặc âu phục, đeo kính mắt.
Lâm Dật biết tên người phụ nữ, nàng tên là Từ Diễm, là bạn thời đại học của Lâm Dật.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, Lâm Dật lựa chọn ở Trung Hải phát triển, còn Từ Diễm trở về quê nhà Quảng Châu làm việc.
"Thật đúng dịp, không ngờ lại gặp cô ở đây." Lâm Dật chào hỏi.
"Quả thật trùng hợp." Từ Diễm cười ha hả.
"Diễm Diễm, đây là bạn thời đại học của em sao? Có phải nên giới thiệu cho anh một chút không?" Người đàn ông bên cạnh Từ Diễm nói.
"Cậu ấy là bạn đại học của em, Lâm Dật. Vị này chắc là bạn gái của cậu ấy."
Người đàn ông gật đầu, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra.
"Tự giới thiệu mình một chút. Tôi tên Chu Ninh, là tổng giám đốc Công ty TNHH kinh doanh xuất nhập khẩu cảng Sang Tinh tại Quảng Châu. Đây là danh thiếp của tôi."
Lúc nói chuyện, Chu Ninh đưa danh thiếp tới trước mặt Kỷ Khuynh Nhan.
Chu Ninh có ý tưởng khác trong đó.
Trên danh thiếp có số điện thoại liên lạc của mình. Chỉ cần Kỷ Khuynh Nhan nhận lấy danh thiếp là có khả năng liên hệ với mình.
Theo lễ phép, Kỷ Khuynh Nhan tiếp nhận danh thiếp của Chu Ninh, sau đó giao cho Lâm Dật.
Cô không có ý tự cất danh thiếp.
"Lâm Dật, sau khi tốt nghiệp, không phải cậu ở lại Trung Hải làm việc sao, bây giờ đang làm gì?"
"Lái Didi."
"Lái Didi?" Từ Diễm kinh ngạc. "Tốt xấu gì năm đó chúng ta cũng tốt nghiệp cùng trường. Sau khi tốt nghiệp, làm sao lại đi lái Didi? Tớ nhớ khi đó cậu nói còn muốn đi Trung Hải kiến tạo một sự nghiệp lẫy lừng mà."
"Lái Didi cũng tốt mà, tớ cũng coi nó là sự nghiệp."
Xì!
Từ Diễm không nhịn được phì cười:
"Lâm Dật, cậu đúng là chẳng thay đổi chút nào, vẫn hài hước như vậy. Chạy xe Didi thì coi là sự nghiệp gì chứ?"
"Diễm Diễm, Trung Hải bên kia quả thực không dễ kiếm sống, lại thêm trường đại học của em chỉ là một trường phổ thông, tất nhiên không nổi tiếng ở thành phố như Trung Hải. Đó là nơi giàu có nhất cả Trung Quốc. Nếu như không có chút bản lĩnh thật sự, muốn lăn lộn ở đó không phải chuyện dễ dàng."
"Anh nói vậy cũng có đạo lý, nhưng em cảm thấy, nếu lái Didi thì không cần thiết phải ở lại Trung Hải, ở đâu chẳng phải cũng giống nhau sao."
Từ Diễm thầm vui mừng.
Lúc đi học, vì Lâm Dật đẹp trai nên mình còn từng dính chặt, theo đuổi anh ta.
Thật may lúc đó anh ta không đồng ý với mình.
Ngược lại hiện giờ anh ta nghèo rớt mồng tơi, chẳng có thứ gì, căn bản không thể cho mình được hạnh phúc. Chắc cô nàng bên cạnh này cũng chỉ thấy anh ta đẹp trai nên muốn vui đùa một chút mà thôi.
Kết hôn là chuyện lớn. Nếu như điều kiện bản thân không quá tốt, có ai lại muốn ở cùng nhà với tài xế Didi.
"Lời này có lý, nhưng người nào chẳng có chí riêng. Lựa chọn phát triển ở đâu đều phải suy nghĩ đến về lâu về dài, quả thực không thể quá kích động." Chu Ninh nói.
"Năm đó anh cũng từng trải ở Trung Hải, nhưng cũng đụng tường khắp nơi. Bây giờ trở về Quảng Châu, sự nghiệp đang đà phát triển. Công ty do anh khởi nghiệp năm nay đã đạt doanh số trăm triệu. Nếu anh cứ khư khư cố chấp ở lại Trung Hải, chắc chắn đã không có thành tích như ngày hôm nay."
"Vì lẽ đó em mới nói anh có tiềm lực mà."
Từ Diễm ôm cánh tay Chu Ninh, e thẹn nói.
"Lâm Dật này, cậu là bạn của Từ Diễm, chúng ta coi như quen biết. Cậu có dự định về Quảng Châu phát triển không? Tôi có thể sắp xếp công tác cho hai người, đến công ty tôi làm, lương một năm trăm nghìn. Công tác cũng không mệt nhọc, chắc chắn tốt hơn cậu lái Didi."
"Tôi lái Didi rất tốt, cảm ơn lòng tốt của anh."
Lâm Dật phất tay một cái:
"Chúng tôi đi trước nhé."
"Ai ai ai Lâm Dật, cậu đừng đi gấp như vậy mà. Tớ nhớ khi còn đi học, cậu có tiếng là mê xe trong lớp. Nếu không chúng ta cùng đi dạo? Vừa vặn để bọn tớ có thể tư vấn cho cậu." Từ Diễm nói.
"Đúng vậy, hôm nay gặp mặt chính là duyên phận." Chu Ninh nói.
"Trước đây tôi lái chiếc Audi A8, ở nội thành lái cũng được, nhưng khi nào chạy ra quốc lộ thì thấy chạy không được tốt cho lắm. Tôi lái A8 có hơi vất vả."
"Đừng thấy xe đấy giá hơn triệu, thậm chí còn không mạnh mẽ bằng SUV quốc nội giá hơn trăm nghìn tệ. Cho nên bây giờ tôi muốn đổi chiếc việt dã."
"Cũng có thể." Lâm Dật thuận miệng phụ họa, dẫn Kỷ Khuynh Nhan đi vào khu triển lãm.
"Nhưng tôi vẫn đang phân vân, cảm giác dòng Range Rover của Land Rover khá được, nhưng Lexus Lx570 cũng rất tốt, không biết chọn cái nào thì hơn." Chu Ninh cười ha ha tiếp tục khoe khoan.
"Anh à, trước đây không phải anh nói muốn mua chiếc BMW X5 hoặc Toyota Prado sao, sao bây giờ lại đổi?" Từ Diễm hiếu kỳ hỏi.
"Vừa nãy anh nghĩ, X5 và Prado cao nhất mới có khoảng một triệu, mà chuyện kinh doanh của anh tương lai càng lúc càng lớn, đổi chiếc cao cấp hơn chút thì tốt hơn. Bằng không, sau này ra ngoài bàn chuyện làm ăn cũng dễ bị người ta chê cười."
"Anh nói có đạo lý. Người ta bây giờ đều rất thực tế, lái chiếc xe tốt, tương lai nói chuyện làm ăn cũng thuận tiện hơn một chút."
"Anh cũng nghĩ như vậy."
Nói xong, Chu Ninh quay sang nhìn Lâm Dật:
"Lâm Dật này, cậu là chuyên gia phương diện này, hay là tư vấn cho tôi một chút đi."
"Nếu có tiền thì mua cả đi, sao phải phân vân?"
"Ấy…"
Chu Ninh nghe xong lộ ra vẻ lúng túng:
"Tôi đã có một chiếc, không cần phải mua nhiều như vậy. Hơn nữa, gara trong nhà cũng không chứa hết được."
"Vậy thì càng không có gì phải phân vân, chọn chiếc rẻ mà mua là được."
Kỷ Khuynh Nhan không nhịn được cười, thực sự là một cơ hội nhỏ nhoi để trang bức cũng không cho người ta.
"Khục khục khục…"
Chu Ninh ho nhẹ:
"Vừa nãy tôi đã nói rồi. Tôi không thiếu tiền. Công ty của tôi đạt doanh thu năm hơn trăm triệu, đương nhiên không thiếu chút tiền ấy. Người ở tầng cấp như tôi, điều cần quan tâm chính là chất lượng và hưởng thụ."
"Chẳng phải vừa nãy nói rồi à, không thiếu tiền thì mua hai chiếc."
"Thực ra mua hai chiếc cũng không phải vấn đề lớn, nhưng tôi vừa mua biệt thự, gara chỉ có hai chỗ. Điều kiện kinh tế là đủ, nhưng tình huống thực tế không quá cho phép..."
Chu Ninh thầm sảng khoái. Mình vốn không muốn khoe khoang biệt thự mới mua.
Nhưng cái người tên Lâm Dật này cứ phải dẫn về phương diện kia.
Đó chẳng phải có ý định cho mình cơ hội biểu diễn sao.
"Vậy thì lại xây thêm một cái gara nữa, chẳng phải giải quyết được mọi chuyện sao?"
Chu Ninh: …
"Ha ha, cậu Lâm này. Có nhiều chuyện, người ở tầng lớp như cậu không tiếp xúc nên không biết. Gara không phải cứ muốn xây là xây." Chu Ninh nói.
"Cho nên, tôi không sợ tiêu tiền, điều muốn là chất lượng và hưởng thụ. Bằng không lái xe ra đường lại để người ta chê cười."
"Xe chỉ hơn một triệu thì không cần phải bàn luận phẩm chất hay hưởng thụ, vẫn nên đàng hoàng lái xe số tự động đi."
Chu Ninh sầm mặt, kích động muốn chửi tục.
Giời ạ, một tài xế Didi như ngươi còn xem thường xe có giá hơn triệu?
Đây chính là anh hùng cào bàn phím thù ghét nhà giàu trong truyền thuyết hay sao?
Thật thú vị, vậy mà ngoài hiện thực cũng dám vung quyền đánh loạn?
Xem ra hôm nay phải cố gắng dạy cho hắn một bài học.
------
Dịch: MBMH Translate