Phụt!
Vương Đào suýt nữa phun máu.
"Anh nói cái gì, anh muốn quyên góp 100 triệu?"
Không chỉ Vương Đào, mà mấy người có mặt ở đó nghe nói như thế đều cho rằng mình nghe lầm.
Cậu nói quyên góp 1 triệu chắc còn có người tin, đằng này lại nói tận 100 triệu, có phải là nổ quá hay không.
"Đúng vậy, làm sao? Lẽ nào nhiều tiền quá nên không cho quyên?"
"Ha ha…"
Vương Đào cười to, cười đến chảy cả nước mắt.
"Cậu đừng đùa với tôi. Cậu có biết 100 triệu là bao nhiêu tiền không? Còn dám nói bậy? Tôi lập nghiệp bao nhiêu năm như vậy còn không tích góp được bằng ấy tiền, một mình cậu lái Didi có thể kiếm được bằng đó sao? Nằm mơ đi!"
"Được rồi, tiểu Dật, các con vất vả lắm mới về một lần, đừng nói chuyện này nữa. Nhà bếp đã chuẩn bị xong bữa, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
Vương Thúy Bình biết Lâm Dật rất quan tâm đến thể diện, chắc là tức giận cho nên mới nói như vậy.
"Dì Vương, không vội ăn cơm. Chuyện quyên tiền còn chưa nói xong mà, tôi còn muốn xem cậu ta làm sao quyên góp một trăm triệu đây."
"Nghe giọng anh nói, dường như anh cảm thấy tôi không bỏ ra nổi bằng đó tiền?" Lâm Dật cười thản nhiên.
"Ha ha, tôi làm sao dám hoài nghi cậu." Vương Đào cười khinh bỉ. "Nếu một lái xe Didi như cậu có thể quyên nhiều như vậy, vậy tôi sẽ quyên một tỉ. Tốt xấu gì tôi cũng là một ông chủ, kiếm tiền tốt hơn lái xe Didi như cậu nhiều, dù sao cũng phải quyên nhiều hơn một chút chứ."
Mặt Vương Đào không trắng không đỏ.
Nếu nói quyên 1 triệu thì anh ta thực sự tin.
Nhưng một trăm triệu tiền mặt có thể chất thành ngọn núi nhỏ. Một tên lái xe Didi như cậu ta làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?
Chắc chắn là mở miệng bốc phét, muốn tinh tướng trước mặt bạn gái mình.
Ha ha, nhưng lần này cậu ta gặp phải một cao thủ như mình thì xác định bị mất mặt đi là vừa.
Hôm nay phải cho cậu ta biết trời cao đất rộng.
"Vậy tôi xin phép thay mặt cô nhi viện cảm ơn anh."
Nói xong, Lâm Dật cầm điện thoại ra gọi cho quản lý khách sạn Bán Đảo.
"Tôi sẽ gửi sang một dãy số thẻ, anh chuyển 100 triệu vào đó cho tôi nhé."
Nói chuyện xong, Lâm Dật tìm ảnh chụp thẻ ngân hàng của Vương Thúy Bình trong bộ sưu tập, gửi cho quản lý khách sạn.
Việc còn lại là chờ đợi.
Vương Thúy Bình và Triệu Toàn Phúc đều cảm thấy rất khó tin.
Lâm Dật xưa nay không nói dối, lẽ nào thật sự chuyển 100 triệu cho mình?
Vương Thúy Bình phát hiện lúc này trái tim mình đập thình thịch, huyết áp cũng đang tăng lên.
Tinh…
Điện thoại của Vương Thúy bình vang lên. Bà cầm lên nhìn, là tin nhắn từ ngân hàng.
Thấy một chuỗi số bên trong nội dung tin nhắn, bà nhũn cả chân.
"Tiểu Dật, con thực sự chuyển 100 triệu?"
"Vâng, lần này về chính là để gửi tiền cho mọi người."
"Không thể nào!"
Vương Đào cả kinh hô lên:
"Hắn chỉ là một lái xe Didi, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy?"
Lấy điện thoại của Vương Thúy Bình, Lâm Dật giơ lên cho Vương Đào xem:
"Tin nhắn đây, tự anh xem đi."
Thấy một chuỗi số không trên điện thoại, Vương Đào cảm thấy toàn thân không được tốt.
Đây là lái xe Didi cho quốc gia nào vậy? Thực sự một hơi quyên 100 triệu?
"Tôi đã thực hiện lời hứa. Vương tiên sinh, một tỉ tiền từ thiện của anh lúc nào thì chuyển tới?"
Kỷ Khuynh Nhan che miệng cười khẽ. Trước mặt Lâm Dật, ngay cả mình cũng bị lừa mất hai lần, Vương Đào thực sự chỉ là trò trẻ con.
"Chuyện này…"
Vương Đào lúng túng muốn chết. Nhà máy nhỏ của mình một năm lời có mấy triệu, lấy đâu ra một tỉ mà quyên góp!
Cái tát vào mặt này thật vang dội!
"Không lấy ra nổi hả?" Lâm Dật nói.
"Vừa nãy chẳng phải anh nói là giàu nứt tường đổ vách sao? Còn là ông chủ công xưởng, sao còn không bằng một tên lái xe Didi như tôi?"
Vương Đào chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, hận bên cạnh không có kẽ nứt mà chui vào.
"Này, tôi còn có chút việc bận, xin đi trước."
Bỏ lại một câu, Vương Đào nhảy lên xe mình, ảo não bỏ đi.
"Vương Đào!" Quách Ngưng Nguyệt gọi theo.
"Đi thì đi đi, vừa nhìn đã thấy chẳng phải hạng tốt lành gì. Em theo hắn ta, sau này cũng khó hạnh phúc." Lâm Dật nói.
"Biết rồi anh."
Lâm Dật nói, Quách Ngưng Nguyệt không dám không nghe, vì thế không đuổi theo Vương Đào nữa.
"Tiểu Dật, con nói thật với mẹ, số tiền này là sao? Con đến Trung Hải mới mấy năm, từ đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Vương Thúy Bình cầm điện thoại mà cảm thấy bỏng tay.
"Làm chút bán lẻ, kiếm được ít tiền. Mọi người yên tâm cầm, đừng nghĩ nhiều."
"Vậy, một trăm triệu này cũng không phải số nhỏ. Đưa hết cho chúng ta, con làm sao?" Vương Thúy Bình hỏi.
"Tiền này con không cần sao. Ở Trung Hải không giống Quảng Châu, chỗ cần dùng tiền nhiều lắm."
"Mẹ, mẹ cầm đi, con vẫn còn, đủ tiêu."
Lâm Dật ôm vai Vương Thúy Bình:
"Đi thôi, đi ăn cơm. Con đói bụng rồi."
"Vậy được, ăn cơm trước đã. Mẹ có hầm thịt bò cho con, ăn nhiều cho đỡ thèm."
"Vẫn là mẹ hiểu con."
Sau khi ăn xong, Kỷ Khuynh Nhan và Quách Ngưng Nguyệt chơi với lũ trẻ của cô nhi viện trên sân trường vui đến không biết trời trăng.
Điều khiến Lâm Dật không ngờ tới là cô gái như Kỷ Khuynh Nhan biết nhảy dây a.
Thật trâu bò!
"Tiểu Dật, các con thật vất vả mới về một chuyến, ở nhiều thêm mấy ngày đi." Trời gần tối, Vương Thúy Bình đề nghị.
"Được, con sẽ ở lại đây mấy ngày."
Lâm Dật còn tính toán khác, chuẩn bị xử lý xong sẽ rời đi.
"Hiện giờ mẹ đi dọn phòng cho con. Các con và Ngưng Nguyệt đều ở đây, đừng đi."
"Không cần, con đã thuê phòng khách sạn, sẽ không chiếm chỗ trong viện đâu."
Lâm Dật thì không sao, chủ yếu sợ Kỷ Khuynh Nhan ở không quen.
Bất kể nói thế nào, cô ấy đều đi theo mình đến đây, dù thế nào cũng phải sắp xếp tốt cho cô ấy.
"Vậy được rồi, với tiền đồ hiện giờ của con, ở chỗ nào tùy con."
Hàn huyên việc nhà một hồi, Lâm Dật dẫn Kỷ Khuynh Nhan rời đi, tìm một khách sạn năm sao để ở.
Sáng sớm ngày thứ hai, Kỷ Khuynh Nhan rửa mặt xong xuôi, lúc ăn sáng ở khách sạn hỏi:
"Ngày hôm nay anh có sắp xếp gì không?"
"Hôm qua anh xem tin tức, nói rằng Quảng Châu có triển lãm xe, chuẩn bị đi xem xem."
"Không phải anh đã có Pagani hay sao? Còn mua xe làm gì?" Kỷ Khuynh Nhan thắc mắc hỏi.
"Chủ yếu là muốn mua mấy chiếc cho cô nhi viện, sau này có thể đưa lũ trẻ ra ngoài chơi."
Kỷ Khuynh Nhan gật gù:
"Anh nói cũng đúng."
"Em thì sao, không phải nói cần đi chi nhánh công ty sao? Lúc nào thì đi?"
"Chỉ là việc nhỏ, không vội, trước tiên cứ làm việc của anh đã."
Cơm nước xong xuôi, hai người lái xe cùng tới hội trường trung tâm quốc tế Quảng Châu.
Là một trong bốn thành phố lớn cấp một của Trung Quốc, tuy độ phồn vinh của Quảng Châu còn cách Trung Hải một chút xíu, nhưng cũng là hàng đầu Trung Quốc.
Đặc biết là triển lãm xe Quảng Châu, ở Trung Quốc và thậm chí toàn thế giới đều rất nổi tiếng.
Vì vậy, triển lãm xe mỗi năm một lần hấp dẫn rất nhiều giới nhà giàu tới đây xem.
Thông qua tấm biển quảng cáo bên ngoài, có thể thấy xe hàng hiệu toàn thế giới đều tới tham gia triển lãm.
Chỉ cần có tiền, muốn mua được một chiếc xe vừa lòng ở đây tuyệt đối không thành vấn đề.
Hai người vừa xuống xe, Lâm Dật lập tức nghe thấy có người gọi tên mình.
"Uây, Lâm Dật, cũng tới xem triển lãm xe à?"
------
Dịch: MBMH Translate