"Ách ..."
Kỷ Khuynh Nhan vẻ mặt lúng túng, "Hóa, hóa ra là như vậy ..."
"Đúng rồi, nếu không tại sao lại nói tình mẹ là vĩ đại nhất." Vương Thúy Bình cười tủm tỉm nói: "Con xem những chuyện như thế này, trẻ con xưa nay cũng không có đòi cha."
"Mẹ, mẹ nói có lý lắm." Lâm Dật nói theo.
Mặt Kỷ Khuynh Nhan nóng như lửa đốt.
Nhưng nếu cho cô lựa chọn lại một lần nữa, cô vẫn sẽ trở lại ôm đứa nhỏ, an ủi nó mới là quan trọng nhất.
Leng keng leng keng ——
Điện thoại của Vương Thúy Bình vào lúc này vang lên.
"Mau xuống đây, Ngưng Nguyệt mang theo bạn trai trở về rồi." Triệu Toàn Phúc nói.
"Thật hay giả vậy? Cùng một ngày mà có nhiều chuyện vui như vậy, quá tốt rồi."
Sau khi xác nhận lại một câu, Vương Thúy Bình liền cúp điện thoại, Lâm Dật hỏi:
"Là ai đến vậy mẹ?"
"Ngưng Nguyệt trở về rồi, chúng ta đi xuống xem một chút."
"Thật là trùng hợp mà."
Vương Thúy Bình đi ở phía trước, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan theo ở phía sau.
"Ngưng Nguyệt là ai? Cũng là đứa nhỏ ở viện mồ côi ư?"
"Ừm."
Lâm Dật gật đầu, "Cô ấy tên là Quách Ngưng Nguyệt, so với anh nhỏ hơn một tuổi, anh và cô ấy đều là đi ra từ viện mồ côi, nhưng cô ấy học đại học là ở Quảng Châu, còn anh thì là ở Trung Hải."
"Thì ra là như vậy."
Quách Ngưng Nguyệt vóc người không cao bằng Kỷ Khuynh Nhan, nhưng cũng không tính là thấp.
Một thân váy trắng dài đến đầu gối, giày cao gót đen viền ren, mái tóc dài gợn sóng trưởng thành và quyến rũ, cả người đều cực kỳ thu hút ánh mắt.
Nhưng người đứng bên cạnh lại khiến Lâm Dật khẽ cau mày.
Anh ta trông như đã ngoài 30 tuổi, bụng phệ, trông giống như nhà giàu mới nổi, hơn nữa so với Quách Ngưng Nguyệt anh ta nhìn có vẻ lớn tuổi hơn không ít.
"Chị Ngưng Nguyệt, chị mang gì ngon cho chúng em á." Những đứa trẻ trong cô nhi viện nói.
"Tất cả đều ở trong xe, các em qua đây lấy đi."
Quách Ngưng Nguyệt vẫy tay, chào hỏi những đứa trẻ xung quanh.
"Các em chạy chậm một chút, xe của anh đây chính là BMW đời 7, hơn một triệu đây, đừng đụng vào nó, nêu làm bẩn anh còn phải đi rửa xạch nữa." Người đàn ông bên cạnh Quách Ngưng Nguyệt kêu ầm lên.
Quách Ngưng Nguyệt oán trách đẩy một cái lên người đàn ông, "Bọn chúng đều là trẻ nhỏ, nói những cái này làm gì."
Người đàn ông ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Là anh sai, là anh sai."
Khi lũ trẻ lấy hết đồ chơi, đồ ăn ra khỏi xe, Quách Ngưng Nguyệt kéo cánh tay người đàn ông đi tới.
"Anh, anh cũng trở về rồi."
Nhìn thấy Lâm Dật, Quách Ngưng Nguyệt nở nụ cười xán lạn, buông tay của người đàn ông kia ra, nhấc làn váy, chạy về hướng Lâm Dật.
"Đúng lúc không có bận chuyện gì, liền trở lại thăm mọi người một chút."
Ánh mắt của Quách Ngưng Nguyệt rơi xuống trên người Kỷ Khuynh Nhan, cười tủm tỉm hỏi:
"Anh, vị này chính là chị dâu sao? Giới thiệu cho em đi chứ "
"Kỷ Khuynh Nhan."
Kỷ Khuynh Nhan duỗi tay ra, đoan trang nói: "Xin chào, Lâm Dật thường xuyên nhắc tới em với chị, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt."
Lâm Dật liếc liếc nhìn Kỷ Khuynh Nhan.
Thật đúng là người làm ăn biết nói chuyện, vừa nói như thế, quan hệ của hai người, trong nháy mắt đã thân thiết.
"Hì hì, chị dâu thật tốt." Quách Ngưng Nguyệt nói: "Chị dâu, chị xinh đẹp như vậy, thực sự là tiện nghi cho anh của em rồi."
"Nếu không phải anh ấy có chết cũng quấn lấy chị không tha, thì chị cũng không đáp ứng anh ấy đâu."
Lâm Dật:...
Lại đem mình ra biểu diễn nữa.
"Xin chào Kỷ tiểu thư, tôi là Vương Đào, bạn trai của Ngưng Nguyệt, lần đầu gặp gỡ, xin chỉ giáo."
Nhìn Kỷ Khuynh Nhan, con mắt của Vương Đào đều muốn rớt xuống.
Nếu như cô ấy là 100 điểm, như vậy Quách Ngưng Nguyệt nhiều lắm chỉ có 80 điểm thôi!
Giống như là cực phẩm, tìm trên trời dưới đất cũng khó có thể tìm được một người như thế này!
Ba~
Lâm Dật vương tay ra bắt tay với Vương Đào, "Cũng không phải người ngoài, bắt tay ai cũng được rồi, không cần khách sáo như vậy."
Sắc mặt Vương Đào lập tức khó coi, này mẹ nó, chuyện tốt của lão tử đều bị cậu ta phá hủy!
"A a, nói cũng đúng, đều là người một nhà, không cần khách khí như thế."
Vương Đào lập tức che giấu cảm xúc của mình, trước đó anh có nghe Quách Ngưng Nguyệt từng nhắc qua người này.
Hình như chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, ỷ mình lớn lên đẹp trai, mới tìm được một cô bạn gái Cực phẩm như vậy.
Nhưng nếu như mình cố gắng, dụ dỗ cho cô ấy một ít tiền, không phải là sẽ bắt được cô ta trong lòng bàn tay sao.
"Lâm tiên sinh, tôi trước đó cũng có nghe Ngưng Nguyệt nhắc tới anh, tôi thấy anh cũng là một nhân tài, không biết là làm chức vụ gì, ở đâu?" Vương Đào cười híp mắt hỏi.
"Lái xe Didi, làm sao vậy?."
"Lái Didi !"
Vương Thúy Bình, Quách Ngưng Nguyệt và những người khác cảm thấy bất ngờ.
Lâm Dật không phải đang làm tại một công ty bất động sản sao, như thế nào lại đi chạy Didi rồi.
"Hóa ra là lái Didi." Vương Đào bụng phệ, cười ha hả nói: "Vậy nhất định là rất khổ cực, bình thường chạy mệt muốn chết chắc cũng kiếm không được vài đồng tiền."
"À mà chúng ta cũng không khác nhau là bao, tôi có mở một nhà vật liệu xây dựng, hằng ngày vất vả làm việc cũng kiếm được hàng triệu USD hàng năm."
"Anh nói như vậy là có ý như thế nào?." Quách Ngưng Nguyệt có chút không cao hứng.
Tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng hai người từ nhỏ đã sống cùng nhau, cảm tình so với anh em ruột còn tốt hơn.
Nghe Vương Đào nói Lâm Dật như vậy, trong lòng tự nhiên không vui.
"Đúng đúng đúng, coi cái miệng này." Vương Đào cười ha hả nói:
"Lâm lão đệ, hay là nghe lão ca khuyên đi, Trung Hải là nơi mà những người giàu có ở, những người thiếu năng lực như cậu, tốt nhất đừng lăn lộn ở đó nữa. Không bằng trở về Quảng Châu, đến nhà máy của anh đi làm, nể mặt Ngưng Nguyệt, anh cho câu nhiều hơn một ngàn đồng tiền, bảo đảm so với cậu ở Trung Hải sống thoải mái hơn."
Lâm Dật híp mắt nhìn Vương Đào, mỉm cười.
Lẽ nào làm ra vẻ phách lối như vậy thì có lợi cho thân thể khỏe mạnh ư.
Làm sao người người đều thích làm ra vẻ như vậy chứ.
"Mặc dù anh kiếm được nhiều hơn tôi, nhưng khi chúng tôi tới, mua một xe tải đồ vật, ít nhất gấp hai mươi lần của anh." Lâm Dật cười ha hả nói.
"Anh, anh nói cái gì? Mua một xe tải đồ vật?"
"Chúng ở góc tường đấy, chính anh nhìn đi."
Nhìn thấy đống đồ chơi và đồ ăn vặt ở góc tường, sắc mặt Vương Đào hơi thay đổi.
"Cái kia, những thứ đó đều là anh mua?"
"Không sai." Lâm Dật nhún vai một cái, "Tuy rằng đều không phải là vật giá trị gì, nhưng hẳn là so với những thứ anh mua thì đắt hơn."
Cái quái gì vậy!
Vương Đào trong lòng chửi thầm, vốn tưởng rằng những thứ đó đều là do cô nhi viện tự mua, không nghĩ tới là do bọn họ mua.
"Lâm lão đệ, cậu cũng cần gì phải làm như vậy." Vương Đào cười ha hả nói:
"Cậu lái Didi, vốn là kiếm không được bao nhiêu tiền, mua nhiều đồ như thế, tối thiểu hơn một vạn đồng tiền, đoán chừng cậu cũng phải tích góp hơn mấy tháng, cần gì phải thổi phồng giả người mập như thế."
"Xác thực là phải tích góp một quãng thời gian."
Vương Đào híp mắt, liếc nhìn Kỷ Khuynh Nhan đứng bên cạnh, nói:
"Haha, xe của tôi là BMW đời 7, thùng đằng sau cũng không quá lớn, cho nên không mua nhiều đồ vật được, nhưng tôi là có mang theo tiền tới, chuẩn bị lấy ra 100 ngàn đồng, quyên góp cho viện mồ côi."
"Quyên góp 100 ngàn!"
Vương Thúy Bình nghe xong sợ hết hồn, viện mồ côi đã được thành lập lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhận được nhiều tiền quyên góp như vậy.
"100 ngàn hơi nhiều, cũng không dễ dàng gì cho cậu, với lại cậu cũng đã mua rất nhiều đồ tới đây, chúng tôi cũng rất cảm kích rồi."
"Mẹ Vương, người không cần vì con mà tiết kiệm, con mở xưởng vật liệu thép, lợi nhuận một năm mấy trăm vạn, hơn nữa năm nay, còn có thể vượt qua ngàn vạn, chút tiền lẻ này, đối với con mà nói cũng chỉ là mưa phùn thôi." Vương Đào nói:
"Không giống Lâm lão đệ, lái Didi kiếm ít tiền, mua ít đồ, đều phải tích góp hơn mấy tháng."
"Mẹ, anh ta muốn góp, mẹ cứ nhận đi." Lâm Dật cười nói: "Chân muỗi tuy nhỏ, nó cũng là thịt."
"Lâm lão đệ, cậu nếu như nói như vậy, lão ca thật sự không thích nghe, cái gì gọi là chân muỗi? Đây chính là 100 ngàn đồng đó, không phải là một khoản tiền nhỏ đâu." Vương Đào nói:
"Cậu ở Trung Hải, liều sống liều chết làm một năm, sợ rằng cũng sẽ không tích góp được nhiều tiền như vậy. Haha, cho dù có thể tích góp lại nhiều như vậy, cũng không nở bỏ ra mang đi quyên góp."
"Đừng nói như vậy chứ, chúng tôi lần này tới, cũng có dự định quyên tiền."
"Tôi nghĩ tốt hơn hết là quên đi, với quy mô hiện tại của viện mồ côi, quyên góp vài trăm tệ cũng chẳng có tác dụng gì. Tốt hơn hết là nên giữ cho riêng mình, lái Didi cũng mệt mỏi lắm, đem tiền giữ lại, mua chút đồ ăn dinh dưỡng, bồi bổ thân thể."
Vương Đào ngậm điếu thuốc lá, chống nạnh, ánh mắt không rời ở trên người Kỷ Khuynh Nhan.
Tiểu tử này thật đúng là làm người ta tức giận, nói câu nào cũng không lọt lỗ tai.
So tiền bạc với tôi? Cậu nghĩ có thể là đối thủ của tôi sao?!
Nữ nhân của mày, lão tử nhất định đoạt rồi!
"Anh nói cũng đúng, quyên góp vài trăm tệ xác thực không ý nghĩa." Lâm Dật nói.
"Cho nên nói nha, mọi người phải nhìn thực tế rõ ràng và biết cân nặng của chính mình."
"Không không không, ý của tôi là, tôi sẽ không quyên góp vài trăm tệ, chỉ quyên góp 100 triệu."
------
Dịch: MBMH Translate