Lâm Dật: ???
Anh lúc nào đã nói muốn mang em đến đây?
Là em chủ động muốn tới đây mà!
Tiểu cô nương này, rõ ràng là làm xấu thanh danh của mình.
"Gặp mặt cũng tốt, gặp mặt cũng tốt." Vương Thúy Bình cười không ngậm miệng vào được, "Sau này sẽ là người một nhà, sớm muộn gì cũng phải gặp."
"Đúng vậy, anh ấy cũng nói với cháu như vậy." Kỷ Khuynh Nhan mặt không đỏ tim không đập nhanh nói.
Lâm Dật:...
Thì ra là tính toán mình!
"Các con cũng thiệt là, tới thì cứ tới, còn mua nhiều đồ như vật như vậy quá lãng phí." Vương Thúy Bình cảm kích nói.
"Đều không phải là thứ gì đáng tiền, cháu cũng không biết viện mồ côi thiếu cái gì? Nên tùy tiện mua một ít mang tới."
Vương Thúy Bình nhìn Kỷ Khuynh Nhan, càng nhìn càng yêu thích cô gái này.
Không chê xuất thân của Lâm Dật, lại có thể quan tâm đến như vậy.
Một cô gái tốt như vậy, thật hiếm có.
"Cái kia, lão Triệu, ông đi hỗ trợ đem hàng hóa xuống xe, tôi trước dẫn hai đứa nó vào nhà."
"Được, vào đi, tôi một lát nữa sẽ vô sau."
Mấy phút sau, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan được dẫn lên tầng ba.
Nhưng mới vừa lên đến, liền nghe thấy một tràng tiếng khóc.
"Mẹ, sao lại có tiếng khóc ở trên này? Là trẻ con của cô nhi viện sao?" Lâm Dật hỏi.
"Cũng không biết là người nào mà nhẫn tâm như thế, sinh xong đứa nhỏ, liền ném tới cửa viện mồ côi, ngay cả mặt mũi còn chưa thấy liền chạy, hết cách rồi, mẹ cũng chỉ có thể ôm trở về đây."
"Mới vừa sinh ra đã liền bị bỏ rơi?"
"Đúng vậy, mẹ đoán hiện tại chắc vẫn chưa tới một tuổi."
Trái tim của Kỷ Khuynh Nhan cũng xúc động, khi nghe hai người nói chuyện.
Cô ấy bình thường cũng rất yêu thích trẻ con, vì thế cũng không thể chấp nhận được những việc như này.
Vừa nghe đến những tin tức tương tự, trong lòng liền ê ẩm.
"Mẹ Vương, nếu không chúng ta đi qua nhìn xem, vừa nghe đứa nhỏ khóc, trong lòng cháu liền cảm thấy không thoải mái."
"Đi thôi, trước tiên qua xem một chút." Vương Thúy Bình bất đắc dĩ nói: "Mỗi ngày đều khóc như vậy, mẹ sợ là sẽ đem cổ họng khóc đến hỏng mất."
Đi tới bên trong lầu ba, nhìn thấy bên trong còn có một người phụ nữ trung niên, so với Vương Thúy Bình thì nhỏ hơn vài tuổi.
Người phụ nữ này tên là Lưu Quyên, làm y tá trong cô như viện, tuy rằng không phải nghĩa vụ, nhưng mỗi tháng tiền lương của cô chỉ có 1000 đồng tiền. Hoàn toàn không tương xứng với công việc nặng nhọc này.
"Ô, Tiểu Dật đã về rồi à."
Lưu Quyên vốn là đang lo lắng, nhìn thấy Lâm Dật, đột nhiên nở nụ cười "Thực sự là có tiền đồ, lại có thể dẫn bạn gái mang về."
"Vừa vặn gần đây cháu không bận gì, liền trở lại thăm mọi người một chút."
"Ở bên ngoài làm việc nhớ chú ý đến thân thể, đừng mệt nhọc quá."
"Biết rồi dì Lưu."
"Lão Vương, bà mau tới thay tôi một chút, tôi bị đứa nhỏ này dày vò, đã quá mệt mỏi rồi, sữa đã hâm nóng mấy lần rồi, chính là đứa nhỏ này không chịu uống." Lưu Quyên nói.
"Được, để tôi thử xem."
Vương Thúy Bình ôm đứa nhỏ ở trên giường, phấn điêu ngọc trác, đặt biệt xinh đẹp, nhất là đôi mắt to kia, lại giống các vì sao trên trời.
"Được, bà mau nhìn xem, có lẽ là muốn uống rồi, để tôi cho nó uống thử."
Trên tay Vương Thúy Bình, đứa nhỏ vẫn như cũ khóc rống, không hề có ý định muốn uống sữa chút nào.
Cuối cùng quấy làm cho cánh tay của Vương Thúy Bình đau nhức, nhưng vẫn không có một chút hiệu quả.
"Dì Vương, hay là để con thử xem sao" kỷ Khuynh Nhan ngập ngừng hỏi.
"Không phải, việc này em làm được sao?" Lâm Dật hoài nghi hỏi.
"Chưa nếm qua thịt heo, chả lẽ chưa từng thấy heo chạy sao?" Kỷ Khuynh Nhan nói ra: "Em đã từng xem người khác chăm sóc trẻ con, vừa vặn cũng để cho Dì Vương nghỉ ngơi một chút."
Thấy Kỷ Khuynh Nhan chủ động hỗ trợ, Vương Thúy Bình cũng không coi cô là người ngoài, liền đem đứa nhỏ giao qua tay của cô.
Đáng ngạc nhiên, khi Kỷ Khuynh Nhan ôm đứa bé trong tay, thì đứa bé đã ngừng khóc một cách rất thần kỳ!
Ngay cả Kỹ Khuynh Nhan cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, chính mình có ma lực lớn như vậy.
"Thấy không, đứa nhỏ ở trong lòng ngực em ngừng khóc rồ nè." Kỷ Khuynh Nhan kiêu ngạo mà nói.
"Không khóc không phải trọng điểm, trọng điểm là làm cho bé con có thể uống sữa."
"Đứa nhỏ cũng đã ngừng khóc, chuyện này còn có thể làm khó được em sao."
Kỷ Khuynh Nhan lòng tự tin tăng cao, đứa nhỏ như vậy mà yêu thích mình, cho uống sữa đương nhiên không thành vấn đề.
Nhận lấy bình sữa trên tay của Vương Thúy Bình.
Kỷ Khuynh Nhan đã sẵn sàng cho đứa nhỏ uống sữa.
Khi bình sữa tiến lên đến bên mép miệng, đứa nhỏ lại bắt đầu khóc, thậm chí con khóc lớn tiếng hơn.
Thấy tình huống không ổn, Kỷ Khuynh Nhan đặt bình sửa qua một bên, chuẩn bị trước tên an ủi đứa bé trước.
Điều kỳ diệu là, khi đem bình sữa lấy đi, sau đó đứa nhỏ lại ngừng khóc một cách thật thần kỳ.
Làm Kỷ Khuynh Nhan bị đả kích.
"Vậy trước tiên con ôm một lúc đi, đoán chừng đợi khi nào đói bụng, thì nó sẽ uống thôi." Vương Thúy Bình nói.
Tình mẫu tử của Kỷ Khuynh Nhan lan tràn, "Ừm, dì Vương, mọi người nghỉ ngơi trước đi, con ở đây ôm bé một chút."
"Cũng được, vậy dì đi làm nước cho con, các con vội vội vàng vàng chạy về đây chắc ngay cả miếng nước cũng chưa kịp uống chứ gì."
"Cảm ơn dì Vương."
Vương Thúy Bình rời đi, Kỷ Khuynh Nhan vỗ về đứa trẻ trong tay của mình, rất có vài phần giống người làm mẹ.
"Sữa, sữa ..."
Đứa nhỏ sắp được 1 tuổi, đã có thể nói những từ đơn giản.
Nghe thấy đứa nhỏ nói, Kỷ Khuynh Nhan ngay lập tức đi lấy bình sữa.
Cô bé này ruốt cuộc cũng muốn uống sữa rồi, bằng không cô cũng không biết phải làm sao cho xong.
Nhưng ngay khi Kỷ Khuynh Nhan cầm bình sữa và chuẩn bị cho cô bé bú, cô đột nhiên thấy đứa bé trong tay mình nắm lấy một ngọn núi trước mặt nó bằng đôi tay non nớt của đứa nhỏ.
"Bú sữa ..."
Kỷ Khuynh Nhan bối rối, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại muốn uống sữa của mình ...
"Không được, chị không có..."
Kỷ Khuynh Nhan muốn ngăn chặn, nhưng lại sợ tổn thương đứa nhỏ, trong lúc nhất thời cấp bách không biết phải làm sao, hoàn toàn rối loạn tay chân.
Lâm Dật bình tĩnh nhìn xem trò hay, hình ảnh như vậy, vẫn rất kích thích.
"Xoay qua chỗ khác, không cho phép nhìn!"
"Được, anh biết em da mặt mỏng, anh liền đi ra ngoài trước." Lâm Dật nói: "Đứa trẻ còn nhỏ, yêu cầu dinh dưỡng rất cao, cho nên cần được cho ăn no."
"Em, em làm thế nào cho nó ăn no bụng, em căn bản không có cái kia!"
"Không có chuyện gì, anh tin tưởng em, nhất định có thể làm được."
"Chuyện này tin hay không tin căn bản không có liên quan đến nhau."
Kỷ Khuynh Nhan vừa thẹn vừa vội, cô là một đại khuê nữ chưa chồng con, được một đứa bé nắm lấy đòi uống sữa, chuyện này thật là mắc cỡ muốn chết, hơn nữa còn bị Lâm Dật nhìn thấy!
Sau này mình không cần làm người nữa.
"Dì Vương, Dì Lưu."
Kỷ Khuynh Nhan không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tìm quân tiếp viện.
Tiểu gia hỏa này nhìn thì hiền lành, nhưng khí lực cũng không nhỏ lắm.
Đau chết đi được.
Nghe thấy tiếng gọi của Kỷ Khuynh Nhan, Vương Thúy Bình và Lưu Quyên đi vào.
Nhìn thấy quần áo của Kỷ Khuynh Nhan đều nhăn nhúm, hai người họ lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đều là người từng trải, tất cả đều đoán được vừa mới phát sinh cái gì.
Kỷ Khuynh Nhan bị làm cho mặt đỏ ửng, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Đây cũng thật là xấu hổ muốn chết mất.
"Được rồi, ba người đi ra ngoài trước đi, dì đến ứng phó đứa nhỏ này, vừa vặn mới trở về, không nên đem tinh thần lãng phí vào chuyện này." Lưu Quyên nói.
Ba người không thể làm khác là lui ra.
Đi đến phòng làm việc của Vương Thúy Bình, đóng cửa lại, không khí trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Tiểu Kỷ, cháu đừng để trong lòng." Vương Thúy Bình an ủi:
"Cháu chưa bao giờ làm mẹ, có một số việc cháu không hiểu, đây là bản năng của trẻ nhỏ, kích thước của cháu lại lớn như vậy, nó liền không nhịn được nắm lấy."
------
Dịch: MBMH Translate