Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 68 - Chương 66. Thật Sự Rất Mềm, Không Có Một Chút Mỡ Nào

Chương 66. Thật Sự Rất Mềm, Không Có Một Chút Mỡ Nào
Chương 66. Thật Sự Rất Mềm, Không Có Một Chút Mỡ Nào

Mọi người trong khoang hạng nhất đều nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ của Lâm Dật.

"Chiếc đồng hồ này trông rất quen!"

"Tôi nhớ ra rồi, đây là mẫu đồng hồ kỷ niệm 175 năm thành lập của Patek Philippe. Nghe nói chỉ có một chiếc duy nhất ở toàn khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, giá cao tới 17.5 triệu!"

"Trời ơi, không ngờ nó lại mắc tới như vậy!"

Biết được giá cả của chiếc đồng hồ này, tất cả mọi người muốn hôn mê luôn.

Đều đã đeo một chiếc đồng hồ có giá 17.5 triệu, anh ta lại ngồi khoang hạng nhất làm gì!

Mua máy bay tư nhân chẳng phải tốt hơn sao.

Coi như là trải nghiệm cuộc sống dân dã, cũng không nên như vậy chứ!

"Anh, đồng hồ của anh sao lại mắc như vậy ..."

Phùng Hạo Vũ sợ hãi nói không nên lời.

Giá của chiếc đồng hồ này đã vượt qua tầm hiểu biết của anh ta.

"Mới hơn 10 triệu thôi mà, cũng không phải đắt lắm, cũng không gì đặc biệt hết."

"Mẹ kiếp, chiếc đồng hồ hơn 10 triệu cũng không đắt lắm?! Cậu hình như muốn đùa tôi à."

"Xem ra là anh nên phục rồi." Lâm Dật cười nói: "Vậy tôi sẽ không nói những chuyện khác."

"Thổ thần thổ thần, tiểu đệ phục rồi."

Phùng Hạo Vũ thật là muốn tự tử, không chỉ bị đè bẹp về mặt ngoại hình, về mặt tài lực cũng không phải là đối thủ của người ta.

Thật là một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có!

Rất nhanh, máy bay cất cánh, mọi người cũng không chú ý đến đến phía bên này nữa.

"Em đi Quảng Châu làm gì? Thật sự không phải là muốn đi cùng với anh đó chứ."

Thời gian của Kỷ Khuynh Nhan rất quý giá, Lâm Dật không nghĩ rằng cô ấy có tâm trí để đi chơi.

"Không phải đâu, em đến văn phòng chi nhánh bên kia, trùng hợp đúng dịp anh cũng muốn về Quảng Châu, chỉ đơn giản như vậy thôi."

"Hóa ra là như vậy."

Kỷ Khuynh Nhan dùng vẻ mặt kiêu ngạo nói tiếp, "Nhưng hôm nay em không có việc gì, em có thể cùng anh đi đến cô nhi viện."

"Không thành vấn đề."

Nhìn thấy hai người cứ xì xào nói chuyện, làm cho Phùng Hạo Vũ có chút ngột ngạt.

Nếu không phải gặp anh ta, mình và người phụ nữ cực phẩm kia có thể phát sinh được câu chuyện gì đó rồi.

Đặc biệt, hôm nay thực sự là đi ra ngoài mà không coi ngày rồi, tại sao lại lựa chọn đi Quảng Châu chứ.

Sau khi xuống máy bay, hai người cùng nhau đi ra khỏi sân bay, chuẩn bị đón taxi đi đến cô nhi viện.

"Anh, em muốn xin wechat của anh ấy." Phùng Hân Dĩnh nói với anh mình: "Nếu như bây giờ không xin, sợ sau này muốn gặp cũng không được."

"Xin cái cọng lông, người ta không chỉ lớn lên đẹp trai, hơn nữa còn có tiền, vừa nhìn là biết chính là tra nam rồi." Phùng Hạo Vũ dạy bảo em mình:

"Nếu như em dám xin WeChat của cậu ta, xem anh như thế nào trừng trị em."

"Dạ vâng."

Lâm Dật quay đầu lại nhìn Phùng Hạo Vũ hỏi, "Có tiền lớn lên đẹp trai, đây là lỗi của tôi sao? Sao lại nói tôi là tra nam?"

"Hai người không quen biết nhau, vừa gặp nguời ta đã ôm eo còn nói mình không phải là tra nam? Làm gì có người đàn ông tốt nào làm như vậy?"

Kỷ Khuynh Nhan không nhịn được cười, cũng đều là nhà giàu, vậy mà còn không hiểu được quan hệ của hai người.

Phú Nhị đại này, có chút ngốc nghếch đáng yêu nha.

Lâm Dật lại ôm eo Kỷ Khuynh Nhan, "Chúng tôi như thế này gọi là vừa thấy đã yêu, là đang gấp rút kết hôn, cho nên có thể anh đã đã hiểu lầm rồi."

"Mẹ kiếp, tưởng tôi ngu sao?." Phùng Hạo Vũ nói: "Chúng ta đi."

Vừa nghĩ tới Kỷ Khuynh Nhan là một người phụ nữ cực phẩm như vậy, lại bị Lâm Dật chiếm đi rồi, Phùng Hạo Vũ cảm thấy cuộc sống của mình như mất đi ý nghĩa vậy.

Thật là tổn thương lòng tự trọng mà.

"Người cũng đã đi rồi, tay hẳn là nên buông ra chứ, nãy giờ anh cũng chiếm sạch tiện nghi của em rồi."

"Là do kịch bản yêu cầu thôi." Lâm Dật cười híp mắt nói: "Nhưng mà nói đi nói lại, xác thực rất mềm, hẳn là không có chút mỡ nào."

"Anh nói cái gì đó." Kỷ Khuynh Nhan nhéo Lâm Dật một cái, "Anh đợi em ở đây, em đi phòng vệ sinh một chút."

"Hả? Em không phải ở trên máy bay đã đi rồi sao? Bây giờ còn đi không phải là có bệnh gì đó chứ."

"Anh mới có bệnh đấy." Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng nói: "Nội y đều bị anh làm cho bị lệch rồi, em phải đi chỉnh trang lại một chút."

"Ồ, hóa ra là như vậy, nhanh đi đi, lần sau anh sẽ nhẹ một chút."

Mấy phút sau, Kỷ Khuynh Nhan bước ra khỏi phòng vệ sinh sân bay, sau đó hai người bắt một chiếc xe, đi về phía cô nhi viện.

Nửa giờ sau, Lâm Dật trả tiền xuống xe.

Có một tòa nhà ba tầng nhỏ ở bên kia đường.

Cửa vào còn có một tấm bảng màu trắng.

Trên đó viết năm chữ "Phúc lợi viện Lam Thiên".

Ngoài ra, còn có một sân chơi nhỏ, diện tích không quá lớn, so với sân bóng rổ chỉ lớn hơn một chút, đây là nơi vui chơi của các em nhỏ trong cô nhi viện.

"Mặc dù giá nhà đất ở Quảng Châu không đắt bằng Yến Kinh và Trung Hải, nhưng với một mảnh đất lớn như vậy, ít nhất cũng có giá mấy chục vạn." Kỷ Khuynh Nhan hơi xúc động nói.

"Cho nên có lúc anh cảm thấy mẹ Vương rất ngu ngốc, chỉ cần đem mảnh đất này bán đi là có thể sống một cuộc sống như phú bà rồi, nhưng hết lần này tới lần khác lại cứ muốn bám trụ lấy mảnh đất này, quần áo thì mặc toàn hàng vỉa hè trị giá không tới 100 đồng."

"Tình yêu to lớn không cần ai phải biết, mặc dù tiền của anh so với bà ấy nhiều hơn, nhưng cảnh giới tư tưởng con kém nhiều lắm."

"Được rồi, hai chúng ta cũng đừng ở chỗ này cảm khái nữa, chúng ta đi vào trước đi."

Kỷ Khuynh Nhan nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nói "Chờ một chút nữa đi."

"Hả? Em có việc gì sao?"

Kỷ Khuynh Nhan gật đầu, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi.

"Alô chào anh, khi nào thì đến nơi"

"Tôi đang ở viện phúc lợi Lam Thiên, mặc áo dài tay màu trắng và váy màu nâu, anh có thể nhìn thấy tôi khi đã đến."

Chưa nói vài lời, Kỷ Khuynh Nhan liền cúp điện thoại.

"Em đang đợi ai đến sao? "

"Ừm là chuyện riêng thôi, lập tức liền tới."

"Được."

Mặc dù anh rất nóng lòng muốn đi vào, nhưng Kỷ Khuynh Nhan đã lên tiếng, anh liền chờ thêm một lát.

Sau mười mấy phút, Lâm Dật nhìn thấy một chiếc xe chở nguyên thùng hàng màu trắng dừng trước mặt mình, một người lái xe trung niên có nước da ngâm đen thò đầu ra.

"Cô gái, có phải cô tên là Kỷ Khuynh Nhan không?"

"Là tôi." Kỷ Khuynh Nhan trả lời: "Anh tài xế, làm phiền anh đem xe chạy đến đối diện, ngừng ở cửa ra vào cô nhi viện nha."

"Được rồi."

Tài xế lái xe đến cửa ra vào, Lâm Dật nhìn Kỷ Khuynh Nhan hoi, "Em mua đồ gì sao? "

"Anh thật vất vả mới trở về một chuyến, đi tay không cũng không tốt lắm, nên em liền giúp anh chuẩn bị một chút quà."

Lâm Dật nhịn không được cười lên, chẳng trách lúc trước khi lên máy bay đã tên của cô nhi viện, hóa ra là vì việc này.

"Cảm ơn em."

"Nói cảm ơn làm gì." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Chúng ta cũng đi qua thôi."

Khi đến cửa cô nhi viện, Lâm Dật lấy chìa khóa trong túi áo ra, trở tay mở khóa cửa sau đó mở rộng cửa lớn, để xe vận tải có thể đi vào.

Lúc này, Kỷ Khuynh Nhan nhìn thấy những đứa trẻ trong cô nhi viện đều đang ở trong sân chơi đùa.

Khoảng hai mươi cậu bé tuổi tác khác nhau, đuổi theo một quả bóng đá qua đá lại.

Còn lại mấy bé gái thì ở một bên khác nhảy dây, mặt nở nụ cười tươi như hoa.

"Anh tiểu Dật."

Lâm Dật chân trước mới vừa bước vào, liền nghe thấy một nhóm trẻ con gọi tên mình, còn như ong vỡ tổ chạy hướng về phía mình.

"Hơn nửa năm không gặp, em làm sao lại mập thành như vậy?"

Lâm Dật ôm một cô bé, cười nói.

"Mẹ Vương nói, khi nào em lớn lên liền có thể gầy xuống, hiện tại mập một chút cũng không sao."

Kỷ Khuynh Nhan cười khúc khích, rung động trước sự ngây thơ của cô bé.

"Suốt ngày chỉ biết ăn, lý do thì một đống lớn." Lâm Dật bóp mặt cô gái nhỏ.

"Hì hì, anh tiểu Dật, chị gái này là ai vậy? Thật là xinh đẹp."

"Vậy thì em gọi cô ấy là chị gái xinh đẹp đi."

"Vâng ạ."

"Này anh bạn, tìm người giúp đi, có rất nhiều hàng đó." Tài xế xe tải ở cổng nói.

Cửa phía sau xe tải mở ra, bên trong đều là thức ăn ngon, tất cả những đứa trẻ trong cô nhi viện đều chạy về phía xe tải.

Nhưng khi chạy đến trước đầu xe, tất cả đều dừng lại, không một ai dám tiến lên.

"Những thứ này đều là chị gái xinh đẹp mua cho các em đó, đi lên giúp mang đồ xuống đi."

Nghe vây gương mặt Kỷ Khuynh Nhan có phần đỏ, không nghĩ tới Lâm Dật vậy mà miệng rất ngọt.

"Cảm ơn chị gái xinh đẹp."

Vèo vèo vèo, những đứa trẻ trong cô nhi viện đều đi ra giúp khuân đồ.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn chúng, Lâm Dật cũng đặc biệt thỏa mãn.

"Tiểu Dật, con trở rồi tại sao lại không nói một tiếng, mẹ cũng không có chuẩn bị cơm cho con."

Một cặp vợ chồng trung niên chạy ra khỏi tòa nhà ba tầng.

Vương Thúy Bình vóc người phát tướng, để tóc ngắn, nụ cười trên mặt đặc biệt hiền lành.

Mà người đàn ông bên cạnh bà, là chồng của bà, tên là Triệu Toàn Phúc, người đã luôn sát cánh bên bà cùng cô nhi viện.

"Muốn cho mọi người một niềm vui bất ngờ, nên con lặng lẽ trở về."

Ánh mắt của Vương Thúy Bình và Triệu Toàn Phúc đều rơi xuống trên người Kỷ Khuynh Nhan.

"Ngạc nhiên mà con mang lại cho chúng ta có vẻ hơi lớn, vừa nãy mẹ còn muốn thúc giục con nhanh một chút tìm bạn gái, để mang về đây ra mắt."

"Nào có, là nàng chủ động theo qua ..."

"Phải không? Chúng con mới quen biết không bao lâu, anh ấy liền mang cháu đến đây, nói muốn để cho cháu gặp mặt mọi người, hơn nữa không gặp cũng không được." Kỷ Khuynh Nhan mặt mỉm cười cướp lời.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 66.
Bình Luận (0)
Comment