“Đương nhiên anh là ông chủ, tôi chỉ là một giám đốc tài chính nho nhỏ, làm sao có khả năng tranh với anh quyền lực trong công ty chứ."
"Cô còn biết là ai lớn ai nhỏ nữa à?"
"Đương nhiên rồi." Hà Viện Viện nói: "Anh là đại vương, anh Kỳ là Tiểu Vương, tôi chính là Tiểu Tam."
"Ôi ôi ôi~" Lâm Dật cười lạnh một tiếng, "Tiểu Tam cô cũng không xứng!"
Hà Viện Viện khom lưng, cởi giày cao gót của mình.
"Có tin tôi lấy giày cao gót đâm chết anh không."
Kỳ Hiển Chiêu bất đắc dĩ nở nụ cười.
Ông chủ cùng với Viện Viện, làm sao mỗi lần gặp gỡ đều phải đấu với nhau một trận như vậy chứ.
Hơn nữa Viện Viện mỗi lần cũng không phải là đối thủ của ông chủ.
"Điền Nghiên, nói cho cô chuyện này." Lâm Dật hướng về phía Điền Nghiên nói:
"Cô dành chút thời gian đi Hong Kong một chuyến, ở bên kia đăng kí công ty, cô đứng tên trên pháp lý cũng được."
"Lâm tổng, anh muốn đến thị trường ở Hong Kong?"
Đối với việc đảm nhiệm chuyện đứng tên pháp lý, Điền Nghiên cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Đây là chuyện thường gặp ở các công ty lớn.
"Nó không liên quan đến chuyện niêm yết cổ phiếu, chủ yếu là dành cho các kế hoạch trong tương lai, việc kinh doanh chủ yếu sẽ là chip cấp thấp toàn cầu, cùng với khoa học kỹ thuật cao phục vụ nhiều lĩnh vực, hãy thực hiện vấn đề này trong thời gian sớm nhất."
"Biết rồi Lâm tổng."
"Còn có, Lão Kỳ, về chuyện điện thoại di động, cũng phải nhanh chóng triển khai một chút, đừng sợ dùng tiền, yên tâm lớn mật mà làm."
"Rõ rồi."
Lâm Dật gật đầu, "Mọi người có còn chuyện gì khác nữa không? Nếu như không có, cuộc họp liền kết thúc ở đây."
"Không còn."
Tắt cuộc gọi video, Lâm Dật vươn eo, bắt đầu bận việc chip 3.0.
Trong một ngày này, ngoại trừ Kỷ Khuynh Nhan gọi điện, Lâm Dật trước sau đều không rời bàn phím máy vi tính.
Hơn ba giờ chiều, Lâm Dật duỗi cái lưng mỏi, đi ra bến tàu Vọng Giang.
"Lâm tổng, ngài đã tới."
Nhìn thấy Lâm Dật đi vào, Tất Tùng Giang đứng dậy nghênh tiếp.
"Chúng ta cũng có phần tham gia chương trình du thuyền trên đảo Ngoặt à?"
"Có, tôi đang muốn cùng với ngài báo cáo về chuyện này đây." Tất Tùng Giang nói:
"Vừa vặn chúng ta mới mua du thuyền Hải Tinh, rất nhanh nó sẽ được đưa đến cảng, đến lúc đó có thể chạy đến đảo Ngoạt một công đôi việc."
"Vậy được, anh cứ chuẩn bị cẩn thận."
Thấy Lâm Dật xoay người có ý định rồi đi, Tất Tùng Giang tiến lên phía trước nói: "Lâm tổng muốn đi sao? Anh rất lâu rồi không đến, anh không nghe chúng tôi báo cáo về công việc sao?"
"Tôi ở nhà cả một ngày, chính là đến đây để hóng mát một chút, báo cáo tôi không muốn nghe, sửa sang xong gửi tới hòm thư của tôi là được."
"Vậy cũng được, Lâm tổng tôi tiễn ngài đi."
Tất Tùng Giang dở khóc dở cười nói, Lâm Dật từ trước đến giờ đều như vậy.
Từ bến tàu Vọng Giang, Lâm Dật đi tới tập đoàn Triều Dương, đưa Kỷ Khuynh Nhan về nhà.
Buổi tối hôm đó, Lâm Dật nhận được Wechat của Lương Nhược Hư.
Cô ấy nói tất cả mọi chuyện đều đã chuẩn bị tốt rồi, cũng nói rõ thời gian cụ thể, mọi người sẽ tập trung tại cổng khu an ninh vào lúc 9 giờ sáng mai.
Sau khi xác định có thể phát sóng trực tiếp, Lâm Dật mới đăng tin này trên nhóm QQ.
"Anh trai khẩu trang, anh thật sự có thể mang chúng tôi đến xem máy bay chiến đấu sao?"
"Trước đó không phải đều đã đáp ứng với mọi người rồi sao, mọi người hoài nghi năng lực của tôi à." Lâm Dật nói.
"Cái này có thể phát sóng, đúng chín giờ sáng mai, đúng giờ báo danh."
Tin tức Lâm Dật muốn đi phát sóng trực tiếp máy bay chiến đấu, đã được lan truyền trong nhóm lớn hơn 2.000 người.
Chỉ mới bỏ máy xuống đi vệ sinh thôi mà khi cầm máy lên đã thấy 99+ thông báo rồi.
Nhiệt độ rất tốt.
Nhưng Lâm Dật cảm thấy, chỉ dựa vào làn sóng này, muốn đạt đến 10 triệu nhiệt độ, hình như có chút khó khăn.
Cái nghề này không thể chỉ vì cái trước mắt, mà còn phải tích lũy từ từ mới được.
"Từng bước, từng bước đi." Lâm Dật ở trong lòng nói.
Ong ong ong ——
Wechat của Lâm Dật vang lên, là tin nhắn Trương Hiểu Du gửi tới.
"Anh Lâm, ngày mai anh thật sự đi khu an ninh phát sóng trực tiếp à?"
"Ừm, nhưng chỉ có thể nhìn chút mấy thứ bình thường thôi."
"Em có thể cùng anh đi không?" Trương Hiểu Du hỏi: "Em có thể làm trợ thủ giúp anh, đơn cử cái gì gì đó."
"Có gì không được chứ, sáng mai đúng chín giờ, đừng tới trễ."
"Anh thật tốt." Trương Hiểu Du cao hứng bừng bừng nói: "Vậy ngày mai em sẽ mặc váy ngắn tất đen, có thể giúp anh thu hút được người xem nha."
"Đừng, em chỉ cần mặc trang phục đơn giản thôi." Lâm Dật nói: "Đó là một nơi nghiêm túc, đừng ăn mặc cầu kỳ."
"Ừ ừ, biết rồi anh Lâm, ngày mai không gặp không về."
Sáng ngày hôm sau, sau khi Kỷ Khuynh Nhan đi làm, Lâm Dật đơn giản thu dọn một chút, chuẩn bị ra ngoài.
Leng keng leng keng ——
Lương Nhược Hư gọi điện thoại tới.
"Anh ra ngoài chưa."
"Bây giờ đi."
"Lái xe FAW của anh đến, đừng lái những chiếc xe cấu hình cao, không thích hợp."
"Được."
Trên thực tế, Lâm Dật cũng không có ý định lái siêu xe đi.
Nơi như khu an ninh khá đặc biệt, lái siêu xe đến thực sự không thích hợp.
"Có cần tôi đi đón cô không."
"Không cần, như thế thì lãng phí thời gian, thời gian cũng không còn nhiều lắm rồi, hiện tại liền ra ngoài." Lương Nhược Hư nói:
"Còn có, khu canh gác là nơi công cộng, anh ít đùa bỡn tôi, đừng để người ta biết hai chúng ta rất quen thuộc, phải chú ý tránh hiềm nghi."
"Cô nói câu này, tôi có thể hay không hiểu như vầy, chỗ nào không có ai, tôi liền có thể trêu ghẹo cô à?"
"Ách ... Đi đi đi, đi sang một bên, nhanh lên một chút ra ngoài."
"Được."
Đơn giản nói chuyện vài câu, Lâm Dật cúp điện thoại, lái xe đi khu an ninh Trung Hải.
...
Cổng lớn khu an ninh Trung Hải, có một không gian mở rộng bằng sân bóng rổ.
Nhưng bởi vì là khu vực cảnh báo, nên không có ai đến gần đây nếu không được phép.
Trương Hiểu Du mặc một chiếc áo phông màu đen, một chiếc quần jean trắng và đôi giày màu trắng, từ trên xe bước xuống, cô ấy trang điểm rất đơn giản.
Đứng ở bên trái cánh cổng, cách đó gần hai mươi mét, Trương Hiểu Du lấm la lấm lét hướng về cổng lớn nhìn xung quanh không ngừng.
Bình thường, luôn có thể nghe chút tin tức về quân nhân ở trên báo chí, trong lòng cô đối với những người đặc biệt như thế vô cùng kính trọng.
Chỉ là loại tôn trọng này rất phiến diện, không thể cụ thể hóa được.
Nhưng hôm nay, đứng ở chỗ này, nhìn những người lính trang bị súng ống đầy đủ, thế đứng quân nhân kiên cường, loại cảm giác tự hào dân tộc tự nhiên mà sinh ra.
Đặc biệt là khi nhìn thấy dòng chữ "Khu an ninh Trung Hải", loại cảm giác đó càng thêm mãnh liệt.
Vì mình có thể sinh ra ở trên mảnh đất yên bình này, hơn nữa cảm thấy rất tự hào.
Trương Hiểu Du yên lặng lại hướng cổng lớn nhìn một chút.
"Tiểu ca ca đứng gác kia, thật sự rất đẹp trai nha."
Đúng lúc này, Trương Hiểu Du phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Trong giây lát, tim Trương Hiểu Du đập nhanh hơn, chẳng lẽ là nhan sắc của mình, đối với tiểu ca ca sản sinh lực hút ư?
Nếu không tại sao anh ta đang canh gác lẽ ra phải nhìn về phía trước, tại sao có thể nhìn lén mỹ nữ đây.
Thật là xấu hổ quá đi mà!
Lúc này, cảnh vệ đứng gác ở cổng, lại nhìn thật sâu Trương Hiểu Du, nghĩ thầm:
"Người này là như thế nào đây? Không phải là gián điệp đấy chứ?"
Suy đi nghĩ lại, cảnh vệ nhấn vào bộ đàm, nói:
"Cửa vào bên trái đằng trước 20 mét, phát hiện nhân vật khả nghi, tiểu đội trưởng, xin chỉ thị."
"Thời gian luân chuyển hẳn là đã đến, tôi sẽ gọi người trực thay cậu, cậu qua xem một chút tình hình."
"Nhận được!"
Rất nhanh, cảnh vệ phụ trách canh gác phiên tiếp theo đi tới cửa thay ca, nói:
"Có chuyện gì à, nghe nói có tình huống?"
"Người phụ nữ đứng ngoài cửa kia, nãy giờ lén la lén lút nhìn về bên này, anh đứng ở đây gác đi tôi qua xem một chút tình hình."
"Có đạn thật sao?"
"Có, yên tâm."
"Cậu đi đi, nếu như xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ hỗ trợ ngay."
"Được!"
Sau khi thay ca trực xong, cảnh vệ đi về hướng Trương Hiểu Du.
Mà lúc này, Trương Hiểu Du đang bổ não bằng một kịch bản quân hôn cực kỳ ngọt ngào, cũng không hề chú ý tới cái khác.
Trương Hiểu Du càng nghĩ càng hưng phấn, có phần không khống chế được tâm tình kích động, cô lặng lẽ mở phát sóng trực tiếp.
Bởi vì biết Lâm Dật muốn tới khu an ninh phát sóng trực tiếp, cho nên có rất nhiều người đều canh giữ ở chỗ này.
Nhìn thấy Trương Hiểu Du phát sóng trực tiếp, liền tràn vào.
"Làm sao chỉ có một mình cô? Anh trai khẩu trang lúc nào mới đến, chúng tôi đều đã đợi không kịp."
"Nói Anh trai khẩu trang nhanh lên một chút, sinh nhật lần thứ 80 của bạn gái tôi còn chưa đi, chỉ đợi đến xem Anh trai khẩu trang đến phát sóng trực tiếp đây nè."
"Ai nha, mọi người đừng nóng vội." Trương Hiểu Du nhỏ giọng nói:
"Anh trai khẩu trang lập tức tới ngay, tôi tới đây đợi anh ấy từ sớm, nhưng hiện tại tôi có chuyện quan trọng muốn cùng nói với mọi người."
"Có chuyện quan trọng gì?"
Trương Hiểu Du ôm ngực, trấn định lại tâm tình, "Tôi sắp thoát kiếp độc thân rồi, thật sự, linh cảm của tôi rất mãnh liệt."
"Chỉ với vóc người của cô mà cũng muốn thoát kiếp độc thân. Tôi thấy đầu nhỏ của cô nhất định là nóng đến váng đầu rồi."
------
Dịch: MBMH Translate