Buổi chiều không có việc gì, Lâm Dật chuẩn bị về Cửu Châu Các, để nghiên cứu tiếp về Chip 3.0.
Tiến độ nghiên cứu bên phía Trầm lão đại bất cứ lúc nào cũng có thể có tiến triển.
Phía bên mình, cũng phải nắm chắc, không thể kéo chân dự án máy in quang khắc được.
Reng reng reng _ _
Điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là Lương Nhược Hư gọi tới.
“Cô còn không biết xấu hổ mà dám gọi điện cho tôi sao.” Lâm Dật nói.
“Ừm? Sao tôi lại phải xấu hổ khi gọi điện thoại cho anh.”
“Tôi đến Đại Bảo Kiếm mới làm đến một nửa, cô lại chạy đến, tôi thật sự là phục nữ nhân mấy cô luôn.”
“Anh tự hỏi lương tâm mình xem, từ khi khai trương đến giờ, lúc anh đến đó, tôi đã từng quản anh chưa.”
“Vậy hôm qua cô quản cái cọng lông.”
“Nghiên Nghiên đi theo anh toàn học cái xấu, anh còn không biết xấu hổ mà nói?”
“Vậy thì sao chứ, đời người ngắn ngủi có mấy chục năm, cái gì cũng phải thử một chút, nếu không sinh ra Đại Bảo Kiếm để làm gì!”
“Anh nói lại lần nữa xem, có tin tôi mở loa ngoài lên không, đúng lúc chú Trần đang ở bên cạnh, để cho chú ấy nghe một chút, anh đưa con gái của chú ấy đi làm gì.”
“Mẹ nó, sao hai người các người lại ở cùng một chỗ vậy?”
“Sau khi kết thúc việc cắt băng khánh thành trung tâm nghiên cứu lúc sáng, tôi và chú Trần cùng trở về.” Lương Nhược Hư nói: “Anh có chuyện gì không, hiện tại tới đây một chuyến đi, chú Trần muốn mời anh ăn cơm.”
“Được, các người đang ở đâu vậy.”
“Căn tin cơ quan.”
“Ăn ở căn tin cơ quan sao? Có chút hạ giá đi, đến khách sạn Bán Đảo của tôi đi.”
“Đang tận lực tránh hiềm nghi, mau tới đây, chú Trần đang chờ anh đấy.”
“Được rồi.”
Lâm Dật không có hứng thú đối với chuyện cắt băng khánh thành, nhưng vẫn nên gặp mặt cha của Trần Nghiên một chút.
Quay đầu xe, Lâm Dật lái xe đến cơ quan của Lương Nhược Hư, cũng tại căn tin cơ quan, gặp được Trần Kiệt.
Bộ dáng của Trần Kiệt không khác lắm so với trong tưởng tượng của Lâm Dật, vóc người trung bình, đeo kính mắt, tóc ngắn, mang đến cho người ta một loại cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái.
“Cậu chính là Lâm Dật đúng không, nghe danh thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy được người thật.”
Nhìn thấy Lâm Dật, Trần Kiệt chủ động đưa tay ra, vô cùng nể mặt.
“Trần cục trưởng, chào ngài.”
“Gọi Trần cục trưởng làm gì, đây là đang coi chú là người ngoài sao.”
“Cháu không có ý đó.” Lâm Dật cười ha hả nói: “Cháu chỉ là một thương nhân, muốn tránh hiềm nghi mà thôi.”
“Ha ha...”
Trần Kiệt cười rộ lên, “Tiểu tử cháu cũng hiểu biết không ít nhỉ, yên tâm đi, nơi này không có người ngoài. Nếu như cháu không sợ chú chiếm tiện nghi của cháu thì gọi chú một tiếng chú Trần giống như Hạt Gạo là được rồi.”
“Vậy thì cháu cũng không khách khí với ngài nữa.”
“Tới đi, đừng đứng ở đây nữa, ăn cơm trước đã.”
“Được ạ.”
Địa điểm ăn cơm là một phòng đơn, có đầu bếp và bếp riêng.
Tuy kiểu dáng không được tốt lắm, nhưng hương vị tuyệt đối là rất được.
“Sao Trần Nghiên không tới đây vậy?” Sau khi ngồi xuống, Lâm Dật hỏi.
“Hôm nay trung tâm nghiên cứu khánh thành, bọn họ còn đang ở lại nghiên cứu, không tới đây đâu.” Lương Nhược Hư nói.
Lâm Dật gật gật đầu, cũng không có nói thêm gì nữa.
“Đúng rồi, lần này chú đến đây là có đồ muốn đưa cho cháu.”
Nói xong, Trần Kiệt lấy một túi giấy kraft ra, đưa tới trên tay Lâm Dật.
“Hả? Thứ gì vậy?”
“Cháu xem một chút là biết.”
Lâm Dật đem mở túi giấy ra, bên trong là một tờ bìa chứng nhận màu đỏ.
“Hả? Tổng bí thư Hiệp hội Y học?”
“Tạm giữ chức.” Trần Thuận Kiệt nói:
“Cháu đã làm nhiều chuyện cho Trung Quốc như vậy, chú cũng không có gì tốt để cảm ơn cháu cả, cho nên đã chuẩn bị cái này cho cháu. Mặc dù là tạm giữ chức, nhưng cũng không phải chỉ là để trang trí, vẫn có thực quyền, nhưng cháu cũng không cần đảm nhiệm chức vụ gì cả, sẽ không lãng phí thời gian của cháu đâu.”
Vốn dĩ Trần Kiệt muốn đem việc này công khai, tăng thêm một chút danh tiếng cho Lâm Dật.
Nhưng bởi vì Trầm Thục Nghi ngăn cản cho nên ông đã từ bỏ dự định này.
Nhìn giấy chứng nhận trên tay, Lâm Dật cảm thấy Trần Kiệt vẫn là rất có thành ý.
Dù sao cũng là một tấm giấy chứng nhận có thực quyền, cũng không phải là đồ vô dụng.
“Vậy thì cảm ơn chú Trần.”
“Khách khí làm gì, đây đều là thứ cháu nên có, so với những chuyện mà cháu làm, những thứ này đều không tính là gì.” Trần Thuận Kiệt nói:
“Đúng rồi, hiện tại sản nghiệp của cháu đều tập trung vào Internet và khoa học kỹ thuật đúng không, vậy đã có dự định phát triển thực thể hay chưa.”
“Chú Trần muốn cháu bước chân vào ngành nghề y dược sao?”
Trần Kiệt từ chối cho ý kiến gật đầu, “Năng lực của cháu đã rõ như ban ngày, chú ở phía trên còn có thể giúp cháu một số chỗ, hiện tại chính là một thời điểm tốt. Nếu như lại chờ thêm mấy năm nữa, đến lúc đó chú cũng đã lui xuống rồi, người ở phía trên có ủng hộ cháu hay không cũng không biết được.”
Lâm Dật hơi xúc động, thật sự là người tầng nào sẽ gặp người tầng đó, cho dù không muốn kiếm tiền, cũng sẽ có người đem tiền đưa đến trong túi của mình.
Cái gọi là người giàu sẽ càng ngày càng giàu, người nghèo lại càng ngày càng nghèo, chính là đạo lý này.
“Ừm... Để cháu suy nghĩ một chút.”
Câu trả lời của Lâm Dật nằm trong dự liệu của Lương Nhược Hư.
Lâm Dật cũng không phải là quá coi trọng tiền bạc, cũng sẽ không giống với người bình thường.
“Không nguyện ý làm sao?” Trần Kiệt hỏi, nhưng cũng không tức giận.
“Cháu biết chú Trần là vì tốt cho cháu, nhưng thời gian của cháu khả năng không quá cho phép.” Lâm Dật nói:
“Cháu không có cách nào đem tất cả thời gian đều đặt ở việc nghiên cứu y dược được. Nếu như giao cho người khác quản lý, cũng rất khó trở thành công ty đứng đầu thế giới được.”
Nói xong, Lâm Dật dừng một chút, “Tiếp theo chính là cây to đón gió, cháu vẫn muốn tự do một chút, tạm thời cứ chuyên tâm nghiên cứu máy quang khắc đã.”
“Lâm Dật người này lười biếng quen rồi, nếu để cho anh ấy ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm việc, thì không cần đến hai ngày đã có thể khiến anh ấy nghẹn thành bệnh rồi.” Lương Nhược Hư xoa dịu bầu không khí.
“Chậc chậc chậc, vẫn là cô hiểu tôi.” Lâm Dật nói:
“Tuy cháu tạm thời không có suy nghĩ về phương diện này, nhưng nếu như trong quá trình phát triển nghiên cứu dược phẩm gặp phải vấn đề gì, cháu vẫn sẽ hỗ trợ. Cùng với việc thành lập công ty mới, chẳng bằng dùng sức bồi dưỡng mấy cái, nếu không sẽ dính đến gút mắc lợi ích, đây cũng không phải là chuyện gì tốt.”
“Tiểu tử cháu tuổi không lớn lắm, nhưng lại rất thông hiểu những chuyện này.” Trần Kiệt nói:
“Vậy chuyện này chú sẽ không ép buộc nữa, nhưng nếu như cháu có suy nghĩ về phương diện này thì có thể gọi điện thoại cho chú bất cứ lúc nào, chú có thể mở đèn xanh cho cháu, phía bên này nhất định sẽ ký tên.”
“Cảm ơn chú Trần.”
“Đúng rồi, bên phía trung tâm nghiên cứu đang khai phá một loại thuốc làm tan máu đông động mạch, nghe nói có tính đột phá tiến triển, bên cháu có tìm hiểu tình huống này không?”
“Lần trước cháu có đến trung tâm nghiên cứu, đã nghe qua chuyện này.” Lâm Dật nói:
“Cháu cũng đã sửa lại cách điều chế cơ bản, còn giai đoạn thí nghiệm luận chứng thì sẽ để cho người phía dưới làm.”
“Nhanh như vậy đã làm ra rồi sao?”
“Loại thuốc này không giống với những thuốc chữa bệnh hiếm thấy kia, có rất nhiều tư liệu có thể tham khảo, cho nên không mất quá nhiều thời gian.”
“Vậy thì tốt.” Trần Kiệt nói:
“Giá cả của những loại thuốc làm tan máu đông trên thị trường đều hơi cao, mà hiệu quả trị liệu cũng có hạn, đang cần một loại thuốc mới phá vỡ cục diện bế tắc của thị trường đây.”
“Vậy được rồi, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, cháu và Lâm Dật sẽ đến trung tâm nghiên cứu để chứng thực việc này.”
Lâm Dật liếc nhìn Lương Nhược Hư, còn trực tiếp giúp mình đáp ứng?
Cô đúng là một tay giảng hòa cừ khôi a.
------
Dịch: MBMH Translate