Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 748 - Chương 746. Biểu Hiện Lâm Sàng Cụ Thể Của Học Tra

Chương 746. Biểu Hiện Lâm Sàng Cụ Thể Của Học Tra
Chương 746. Biểu Hiện Lâm Sàng Cụ Thể Của Học Tra

“Vậy làm phiền hai cháu rồi, nhưng đừng để chậm trễ chuyện chính là được.”

“Sao có thể, đây đều là chuyện ích nước lợi dân, đều là chuyện mà chúng cháu nên làm.”

Có Lương Nhược Hư ở giữa, bữa cơm này vô cùng hài hòa.

Trong bữa ăn, Lâm Dật và Trần Kiệt thảo luận rất nhiều vấn đề liên quan tới Đông y và y học lâm sàng.

Kho kiến thức của Lâm Dật quả thực đã khiến cho Trần Kiệt giật nảy mình.

Không chỉ có cảm thấy bản thân mình không phải là đối thủ, mà cho dù là những học giả lâu năm trong học viện kia khi đứng trước mặt Lâm Dật chỉ sợ cũng đều cảm thấy không bằng.

“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, đợi lát nữa chú còn phải về Yến Kinh, không nói nhiều với các cháu nữa.”

Lương Nhược Hư nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Chú Trần, ở lại thêm vài ngày đi, khó khăn lắm mới đến đây được một chuyến, vừa lúc chỉ đạo công tác cho chúng con luôn.”

“Nha đầu này.” Trần Kiệt cười ha hả nói: “Chú là người đã nhìn con lớn lên đó, con còn làm ra bộ dạng này với chú sao.”

Lương Nhược Hư cười rộ lên, “Nào có, con đây là thật tâm.”

“Để sau rồi nói đi, bên phía Yến Kinh còn có không ít chuyện đang chờ chú xử lý đây. Nghiên Nghiên có khả năng còn phải ở lại Trung Hải vài ngày, đành phải làm phiền con rồi.”

“Hai chúng con thân nhau như chị em ruột, phiền phức cái gì chứ.” Lương Nhược Hư vén tóc, “Chú Trần, con đưa người ra sân bay.”

“Không cần đâu, bảo tài xế đưa chú đi là được rồi.” Trần Kiệt nói: “Nhanh làm chuyện chính của các con đi.”

“Vậy con cũng không khách khí với chú Trần nữa.”

“Khách khí cái gì chứ.”

Trước khi đi, Trần Kiệt vỗ vỗ bả vai Lâm Dật, nói sâu xa: “Cháu phải làm cho thật tốt, chú xem trọng cháu, chỉ là phải cẩn thận một chút, tương lai nhất định sẽ không tệ.”

“Cảm ơn chú Trần.”

“Được rồi, hai người các con mau lên, chú đi trước đây.” Trần Kiệt nói: “Cũng không phải là người ngoài, không cần tiễn đâu.”

Đi ra khỏi căn tin cơ quan, hai người nhìn Trần Kiệt lên xe, cũng nhìn theo hướng chú ấy rời đi.

“Đi thôi, hai chúng ta đến trung tâm nghiên cứu một chuyến để chứng thực chuyện thuốc mới.” Lương Nhược Hư nói: “Chú Trần rất coi trọng việc này, cho nên không nên dây dưa.”

So với Lâm Dật, Lương Nhược Hư càng biết nhìn mặt mà nói chuyện hơn, nhìn thấy Trần Kiệt rất để ý việc này cho nên liền trực tiếp đáp ứng.

Nếu không lấy tính cách như mây nhàn hạc hoang này của Lâm Dật thì không biết sẽ kéo dài tới khi nào.

“Chút chuyện nhỏ như vậy, một mình tôi đi là được rồi.” Lâm Dật nói: “Cô không cần phải đi làm gì.”

“Hừ, xem ra anh còn có chút lương tâm.” Lương Nhược Hư nói: “Nếu đã không cần đến tôi, vậy tôi về phòng làm việc đây.”

“Đi đi, tôi đi qua nhìn một chút.”

“Lái xe chậm một chút.”

“Biết rồi, yên tâm đi.”

Rời khỏi cơ quan, Lâm Dật lái xe đến trung tâm nghiên cứu.

Tuy đã hơn hai giờ chiều, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng náo nhiệt buổi sáng.

Lâm Dật lái xe chạy quanh bãi đỗ xe vài vòng, phát hiện tất cả chỗ đậu xe đều đã đầy xe.

Có một số xe SUV đã chạy sang hành lang bên cạnh, vòng vo một hồi lâu, cũng không tìm thấy chỗ có thể đỗ xe.

“Đây con mẹ nó là sao vậy? Thế nào lại như thế...”

Mắng được một nửa, Lâm Dật đột nhiên dừng lại.

Bởi vì anh nhìn thấy cách đó không xa, có một chiếc Civic màu đỏ đang đỗ, ngay sau đó anh liền liếc nhìn biển số xe.

“Hả? Đây không phải là Type-R của Lý Sở Hàm sao? Chẳng lẽ cô ấy cũng tới?”

Sau khi xác định đó là xe của Lý Sở Hàm, Lâm Dật liền đem xe đỗ ở phía trước xe của cô.

Cản xe của người khác chắc chắn là không có đạo đức, nhưng cản xe của Lý Sở Hàm, thì lại không thành vấn đề.

Vào trong tòa nhà, có thể nhìn thấy có không ít người đang ra ra vào vào.

Lâm Dật cầm điện thoại di động, bấm gọi cho Triệu Văn.

“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy, sao trung tâm nghiên cứu lại có nhiều người tới như vậy?”

“Hôm nay chính thức treo biển hành nghề, cho nên một số trường cao đẳng và bệnh viện nổi tiếng đều phái người đến tham quan học tập.” Triệu Văn nói:

“Anh đến trung tâm nghiên cứu rồi sao?”

“Ừm, đã tới, cô có tới hay không?”

“Tôi không đến đâu, đến kiểu gì cũng sẽ bị anh hố.”

“Em gái, tố chất tâm lý của cô như vậy là không được nha, người một hơi nuốt một lọ thuốc trợ tim kia đâu rồi.”

“Còn dám nhắc tới sao, đó đều là anh rót vào miệng tôi.” Triệu Văn nói: “Những người tới đây hẳn là đều đang ở trên tầng sáu, nếu như anh có việc gì thì cứ trực tiếp lên đó là được.”

“Tán gẫu một chút đi, có thời gian thì cô nên uống thuốc... Tút tút tút...”

“Mẹ nó, người này bị gì vậy, còn chưa nói xong mà đã tắt điện thoại.”

Lâm Dật đi thang máy lên thẳng tầng sáu.

Vừa đi tới cửa phòng thí nghiệm đã nghe tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong.

Qua cửa kính, Lâm Dật hướng mắt nhìn về phía bên trong.

Phát hiện bên trong có khoảng 45-50 người đều đang đứng yên lặng ở nơi đó, nghe Miller giảng giải tri thức về dược lý và thành quả nghiên cứu năm đó của mình.

Lâm Dật sờ cằm, không hiểu sao lại cảm thấy có chút hâm mộ.

Không có trường hợp nào thích hợp giả trang hơn so với trường hợp này cả.

Lâm Dật nhìn qua đám người một chút, tìm thấy bóng người của Lý Sở Hàm và Kiều Hân.

Kiều Hân đang nghiêm túc lắng nghe, liên tục gật đầu.

Nhưng người được đi học đều biết, đây là triệu chứng lâm sàng rõ ràng nhất của học tra.

Cho dù giáo viên có nói cái gì cũng đều gật đầu, cũng mặc kệ bọn họ đang giảng cái gì, tóm lại là trong mấy trường hợp như này thì chỉ cần gật đầu là được.

Nhưng Lý Sở Hàm lại khác, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như nước, có lúc sẽ khẽ nhíu mày.

Một khi lộ ra vẻ mặt như thế, thì chính là trong lòng cô đang có nghi vấn.

Ngoài ra, điều khiến Lâm Dật có chút không nghĩ tới chính là, người mà trước đó anh đã từng gặp qua - Nhan Từ, vậy mà cũng ở đây.

Nhưng lúc này, người quay phim bên cạnh cô đã được đổi, đang chăm chú quay chụp tình huống bên trong.

Lâm Dật nghĩ một lúc, Lương Nhược Hư cũng không biết Nhan Từ sẽ đến, nếu không có lẽ sẽ không có khả năng để cho một mình mình tới.

Sau khi khóa chặt bóng người của Lý Sở Hàm và Kiều Hân, Lâm Dật lại nhìn bốn phía một chút, nhưng không tìm thấy Trần Nghiên.

Sau đó lại đi về phía trước, đến một cửa sau của một phòng thí nghiệm khác.

Phát hiện nơi này cũng có khoảng 45 người, cả đám đều còn rất trẻ, tuổi tác còn không lớn bằng mình. Bọn họ đang cầm bút và sổ, chăm chú lắng nghe, mà ba người Trần Nghiên cũng ở trong đó, chủ giảng là người đứng thứ hai của trung tâm nghiên cứu, Mitsui Yushi.

Mà trạng thái của bọn họ cũng giống như Kiều Hân.

Không quan tâm người ta đang giảng cái gì, chỉ cần gật đầu là được.

Nếu những người khác đều gật đầu mà mình lại không, như vậy không phải là sẽ rất khác biệt sao.

Sau khi khóa chặt vị trí của đám người Trần Nghiên, Lâm Dật liền trở về phòng thí nghiệm, chuẩn bị đi tìm Lý Sở Hàm trước.

Khoảng mười mấy phút sau, Miller nói:

“Chuyện liên quan tới phòng thí nghiệm đều đã giới thiệu xong cho mọi người, nếu như ai có vấn đề gì không hiểu thì có thể đến hỏi tôi.”

Lời nói vừa dứt, tinh thần của mọi người đều như được thả lỏng, nhất là Kiều Hân, biểu lộ giống như là vừa mới được thư giãn ở Đại Bảo Kiếm vậy.

Xem ra buổi tọa đàm cấp bậc này đối với loại học tra như Kiều Hân mà nói vẫn là quá xa vời.

Mà lão đại của một số ngành nghề đã vây quanh bên người Miller để đặt câu hỏi.

Ngoài ra, người được người khác hỏi thăm nhiều còn có Lý Sở Hàm.

Làm một trong những chuyên gia tim mạch xuất sắc nhất tại Trung Hải, năng lực của Lý Sở Hàm chính là không thể nghi ngờ.

Chỉ là, người tới hỏi thăm là nam chiếm đa số, khiến cho Lý Sở Hàm có chút không kiên nhẫn.

Kết thúc chương trình học, Lâm Dật đẩy cửa vào, đi về phía Lý Sở Hàm.

“Người đẹp, có thể thêm Wechat của cô không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 746.
Bình Luận (0)
Comment