Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Dật thức dậy, phát hiện Kỷ Khuynh Nhan vậy mà nấu sủi cảo.
"Sao hôm nay lại ăn sủi cảo vậy? Hơn nữa còn là sáng sớm."
"Bà của em là người vùng Đông Bắc, bà nói tập tục ở Đông Bắc là lên xe sủi cảo xuống xe ăn mì. Khi trong nhà có người cần ra cửa, đều là làm sủi cảo ăn."
"Cho nên, em học làm sủi cảo từ khi nào?"
"Em mua nha, loại đồ ăn có độ khó cao như này sao em biết làm được, cho dù em biết làm, làm rồi anh có dám ăn không?"
"Lâm phu nhân, em đối với bản thân nhận thức vẫn là rất rõ ràng nha."
Kỷ Khuynh Nhan cười hắc hắc, "Cho nên mới nói, em không thể cái gì cũng đều biết, như thế không phải rất không công bằng với người khác sao."
“Chắc trên đời này em là người đầu tiên nói mình không biết làm mà nói đến thanh lệ thoát tục như vậy."
"Hừ, mau ăn cơm, đồ ăn sẽ lạnh mất."
"Được rồi."
Sau khi ăn xong, Kỷ Khuynh Nhan trở về phòng để trang điểm.
Lâm Dật lặng lẽ cầm điện thoại di động của cô, sau đó mở ra ứng dụng Đấu Ngư, phát hiện cô cũng không có theo dõi đến mình, lúc này mới yên tâm.
Điều này cũng có nghĩa là Kỷ Khuynh Nhan sẽ không nhận được thông báo khi mình bắt đầu phát sóng, như vậy sẽ không sợ bị phát hiện rồi.
Ngoài ra, Lâm Dật cũng đã tắt tính năng đẩy tin tức của Đấu Ngư.
Như vậy cho dù có chính thức đẩy tin tức, Kỷ Khuynh Nhan cũng sẽ không nhìn thấy.
Hoàn mỹ.
Về phần Hà Viện Viện bên kia, Lâm Dật cũng không quá lo lắng, nếu như không phải Kỷ Khuynh Nhan thông báo cho cô ta, cô ta cũng sẽ không xem trực tiếp của mình.
Nhưng để tránh rủi ro, Lâm Dật đã gọi điện cho Kỳ Hiển Chiêu, nhờ anh ta xử lý chuyện này.
Với năng lực ảnh đế dự bị của anh ta, độ khó xử lý chuyện này cũng không lớn.
Hai mươi phút sau, Kỷ Khuynh Nhan trang điểm xong, bước xuống lầu trong chiếc áo khoác gió màu be.
"Em đi trước, anh lúc đi công tác nhớ chú ý an toàn, nhớ rõ ăn cơm đúng giờ"
"Biết rồi, yên tâm."
"Ừ."
Trước khi đi, Kỷ Khuynh Nhan còn hôn Lâm Dật, có chút không nỡ.
Gần trưa, Lâm Dật đến nhà Trương Hiểu Du, sau đó bấm điện thoại gọi cho cô ấy.
"Mau xuống đây, anh đang ở dưới lầu nhà em."
"Anh Lâm anh chờ em một chút, ba mẹ em đến rồi, chờ em đem bọn họ giải quyết xong liền đi xuống tìm anh."
"Ba mẹ cô đến rồi?"
"Đừng nói nữa, đó là chuyện thường tình, họ muốn giới thiệu cho em đối tượng xem mắt, hiện tại đang làm công tác tư tưởng cho em đây này."
"Cái này còn không phải đơn giản sau, anh đây hy sinh một lần, làm bạn trai cô trong năm phút, giải quyết cha mẹ cô cũng đủ rồi."
"Thực sự sao." Trương Hiểu Du cười híp mắt nói: "Vậy không phải là em đang chiếm tiện nghi của anh sao? Như vậy thật xin lỗi."
"Anh cũng nghe được tiếng nuốt nước miếng của em rồi."
"Ha ha, em chỉ là tưởng tượng một chút nha." Trương Hiểu Du nhếch mép cười nói:
"Anh Lâm anh chờ em một chút, chờ em đem bọn họ giải quyết, liền xuống lầu tìm anh."
"Được rồi."
Cúp điện thoại, Trương Hiểu Du từ trong phòng đi ra.
Ở trên ghế salon có bốn người đang ngồi, một cặp vợ chồng trung niên và một nam một nữ.
Cặp vợ chồng trung niên tên là Trương Quốc Cường và Triệu Nhã Lan, là cha mẹ của Trương Hiểu Du.
Đôi nam nữ còn lại tên là Trương Hiểu Uyển và Dư Bằng, là chị gái và anh rể của Trương Hiểu Du.
"Con nha đầu này, cha đang nói chuyện chính sự, con chạy vào phòng làm cái gì vậy." Trương Quốc Cường nói.
"Vừa nãy không phải con đã nói rồi sao, con muốn cùng với bạn trai ra ngoài du lịch, anh ấy đã đến dưới lầu rồi."
"Con cũng đừng lừa phỉnh chúng ta, mới vừa rồi còn nói không có bạn trai, nhanh như vậy bạn trai ở đâu nhô ra rồi?"
"Vừa nãy là thật không tiện nói với mọi người, bây giờ người ta đều đã tới, đang ở dưới lầu chờ con, bây giờ mà không đi sẽ trễ chuyến bay đấy."
"Xe ở dưới lầu chờ em?" Trương Hiểu Uyển hỏi:
"Tiểu khu này của em, không phải là cấm xe bên ngoài vào sao, làm sao có khả năng chạy vào bên trong tiểu khu được?"
"Có thể là anh ấy lái xe tốt nên người ta cho vào, về phần chuyện gì xảy ra, em cũng không biết."
Điểm ấy cũng là điều mà Trương Hiểu Du khó hiểu.
Nơi cô sống, xem như là tiểu khu cao cấp xa hoa.
Nếu như không có nhà ở đây, xe ở bên ngoài là không được phép tiến vào.
Nhưng hết lần này đến lần khác, anh Lâm đã có thể đi vào hai lần rồi, ngoại trừ xe tốt không ai dám cản, Trương Hiểu Du cũng không nghĩ ra được lý do khác.
"Con cũng đừng lừa phỉnh cha nữa." Trương Quốc Cường nói:
"Anh rể của con lái một chiếc xe trị giá hơn 50 vạn, nhân viên bảo vệ cũng đã chặn chúng ta ở bên ngoài. Chuyện ày căn bản không phải là do xe tốt hay xấu, chỉ là con đang kiếm cớ."
"Con gái, người mà lần này tìm cho con, là dì Vương sát vách giới thiệu cho con. Làm công chức còn có biên chế, điều kiện gia đình cũng không tệ, nhất định đủ tư cách xứng đôi với con. Chúng ta hẹn ngày mai, con đi gặp mặt đối phương, nếu như cảm giác đối phương không sai, việc này liền định xuống."
"Xem cái gì mà xem, con đã nói con có bạn trai rồi sao mọi người lại không tin vậy."
Lúc nói chuyện, Trương Hiểu Du chạy vào phòng lấy vali hành lý mà mình đã chuẩn bị sẵn ra:
"Con mặc kệ, mọi người muốn ở đây thì tùy, dù sao con cũng phải đi rồi."
"Con cái đứa nhỏ này làm cái gì vậy? Cha cũng không là vì tốt cho con sao, người cũng lớn từng này rồi, tốt xấu gì cũng không biết."
"Con có bạn trai rồi, mọi người còn muốn giới thiệu cái gì nữa."
"Có cái gì mà có, con thật sự coi cha già nên hồ đồ rồi đúng không!"
"Cha, cha nguôi giận." Trương Hiểu Uyển nói:
"Em không phải nói bạn trai của em đến rồi sao, chúng ta liền đi xuống xem một chút. Nếu như là thật, thì thay em kiểm tra qua một chút. Nếu như là không có, bàn lại chuyện này cũng kịp mà."
"Em đi xuống làm gì? Hiểu Du rõ ràng là đang trốn tránh." Dư Bằng nói.
"Vậy cũng phải đi xuống xem một chút." Trương Hiểu Uyển nói:
"Hiểu Du là đứa có tính cách không đâm đầu vào tường sẽ không quay đầu lại. Nếu như ép con bé, con bé liền càng không tốt hơn cho mà xem."
"Vậy được, cùng nhau đi nhìn xem." Dư Bằng nói:
"Vừa vặn lấy anh ra làm tiêu chuẩn đi, điều kiện nếu như không tốt được như anh, cũng không thể dễ dàng đáp ứng."
Trương Hiểu Du trợn mắt nhìn Dư Bằng, trong lòng oán thầm nói:
"Anh ta thật sự cho rằng mình là hoạt náo viên không có chút danh tiếng gì sao. Số tiền mình tích góp được, cũng đủ mua ba chiếc BMW 5 đó, đứng ở đây kiêu ngạo cái gì chứ."
Từ đầu đến cuối, Trương Hiểu Du đối với Dư Bằng đều không có ấn tượng gì tốt.
Điều kiện của anh tuy rằng cũng không tệ lắm, nhưng quá keo kiệt.
Đã đăng ký giấy kết hôn với chị gái mình rồi mà ngay cả một que kem cho em gái là mình đây cũng không mua nổi.
Hoàn toàn không đem em gái vợ như mình để ở trong mắt.
"Tùy mọi người vậy, dù sao em cũng phải đi."
Trương Hiểu Du lấy hành lý, từ trong nhà đi ra ngoài.
------
Dịch: MBMH Translate