"Đúng rồi, không phải cô có việc cần nói với tôi sao, bây giờ nói đi."
Nhan Từ chỉnh lại thần sắc:
"Là thế này, gần đây, chúng tôi cùng mấy đài truyền hình của quốc gia khác cùng nhau thực hiện một tiết mục sinh tồn nơi hoang dã, sẽ mời các cao thủ sinh tồn hoang dã ở các quốc gia tham gia. Tôi muốn hỏi xem Lâm tiên sinh có nghĩ về phương diện này không. Tôi muốn mời anh tham gia."
"Sinh tồn nơi hoang dã?" Lâm Dật cau mày: "Cô có tìm lộn người không? Tuy tôi là người quay livestream, nhưng nói tới sinh tồn nơi hoang dã thì chênh lệch không nhỏ đâu."
Lâm Dật vẫn tự biết lấy mình.
Trong đầu anh chỉ có chút kiến thức căn bản về sinh tồn hoang dã, mà lý luận và thực tiễn hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, không thể đánh đồng làm một.
Giống như ngày ấy anh lắp ráp súng ống trong khu quân sự vậy.
Nếu không phải trước đó đã tập luyện một chút, cuối cùng tốc độ lắp ráp đã không thể nhanh như vậy.
"Quay livestream và sinh tồn nơi hoang dã quả thực khác nhau, nhưng ngày đó thấy trình độ của anh ở khu an ninh, tôi cảm thấy chắc hẳn anh cũng có chút nền tảng. Anh tham gia tiết mục như vậy là thích hợp."
"Có thưởng gì không?"
"Anh sẽ quan tâm phần thưởng của chúng tôi sao?"
Nhan Từ hơi ngại ngùng nói.
Anh ta có tiền có sắc, có thân phận địa vị, bất kỳ phần thưởng nào trước mặt anh ta đều mất hết sắc màu.
Cho nên thưởng cái gì đó, căn bản không thể trở thành điều kiện để lôi kéo anh ta.
"Cô nói như vậy cũng đúng."
Nhan Từ cười nhìn Lâm Dật:
"Vậy Lâm tiên sinh có hứng tham gia lần hoạt động này không? Sẽ có rất nhiều cao thủ tham gia. Nếu Lâm tiên sinh cảm thấy sinh hoạt quá tẻ nhạt thì có thể tìm được rất nhiều kích thích trong chương trình, đồng thời vượt lên bản thân."
"Tiết mục khi nào thì bắt đầu?"
"Gần một tháng sau."
"Được thôi, tôi tạm thời đồng ý. Nếu thời gian của tôi cho phép, tham gia một chút cũng được."
Vì hệ thống có rất nhiều nhiệm vụ đều là tùy tiện phát động, cho nên nếu hoạt động như vậy không phải vấn đề quá lớn, Lâm Dật sẽ không từ chối.
"Vậy tôi báo tên Lâm tiên sinh lên." Nhan Từ cười nói.
"Được, cô cứ nhìn mà làm."
Lát sau, nhóm ba người đến bến tàu Phượng Hoàng.
Như Tất Tùng Giang nói, vừa vào tới đây, mọi người đã nhìn thấy một biển quảng cáo to lớn, viết bốn chữ: "Bến tàu Vọng Giang".
"Anh Lâm, em cảm thấy chúng ta nên quay một lúc. Quay livestream phải đến sớm mới nổi, bằng không hiệu quả sẽ không tốt." Trương Hiểu Du nói: "Hiện giờ có tư liệu trực tiếp sống tốt như vậy, không quay một phen thì quá tiếc."
"Được, nghe lời em."
Về phương diện quay trực tuyến, Trương Hiểu Du chuyên nghiệp hơn mình nhiều.
Chuyện như vậy cứ tùy cô ấy sắp xếp là được.
Trương Hiểu Du lấy trang bị của Lâm Dật ra khỏi túi.
Livestream bắt đầu.
"Hi! Các bạn nhỏ! Bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu quay trực tuyến tại đảo Á Loan. Ngày hôm nay, chúng ta hãy theo bước chân của Anh trai khẩu trang đi xem những món đồ chơi mà người giàu mới có."
"Này này này, em quay ngực Nhan Từ làm cái gì?" Lâm Dật nói.
Nhan Từ đỏ mặt, vội vã đưa tay che khuất mặt mình.
"Ha ha, kích thích."
"Món đồ chơi này thật là to, một tay khó khống chế."
"Xin lỗi xin lỗi, sự cố quay chụp." Trương Hiểu Du vội vã đổi góc máy, nhắm về phía du thuyền tại bến Phượng Hoàng.
Một khúc nhạc dạo ngắn ngủi trong vô tình khiến bầu không khí trực tuyến nóng lên.
Chỉ mấy phút sau, lượng người xem đã đạt hai trăm nghìn.
Nhưng Trương Hiểu Du liên tục cau mày, vì không đạt tới tiêu chuẩn mà cô mong muốn.
Trong ấn tượng của cô, với lượng người hâm mộ của anh Lâm hiện giờ, chớp mắt đã có thể đạt tới năm trăm nghìn người mới phải. Hiện giờ con số này quá thấp.
"Lẽ nào mọi người đều đi ăn cơm tối rồi sao, không ai xem trực tuyến?" Trương Hiểu Du cố ý nói.
"Lúc trước mọi người nói muốn xem quay livestream đảo Á Loan, bây giờ chúng tôi đã tới rồi, mọi người lại không xem. Biết thế đã không đến."
"Hiểu Du à, em phải biết đủ đi, là các em quay quá muộn. Long Soái người ta từ lúc xuống máy bay nửa giờ trước đã quay trực tuyến, hơn nữa cũng ở bến tàu Phượng Hoàng, cho nên mọi người đang xem bên anh ta. Tôi cũng vì thấy thông báo Anh trai khẩu trang quay livestream nên mới tới."
"Mẹ kiếp, đám người này đúng là bám dai như đỉa! Ở sân bay đụng mặt thì cũng thôi đi, bây giờ ở đây cũng gặp." Trương Hiểu Du nhổ một bãi nước bọt oán trách.
"Hết cách rồi, đây là nơi mà ai quay trực tuyến đều phải tới."
"Được rồi, em bớt giận, kích động như vậy làm gì?" Lâm Dật nói: "Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, vẫn là câu nói kia, thuận theo tự nhiên."
"Anh Lâm, nếu không phải anh Cao nói với em rằng anh từng đâm người, em nhất định cho rằng anh là người hào hoa phong nhã."
Nhan Từ ở cạnh cảm giác như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Người đẹp trai như anh ta, chắc chắn từng chơi bời với rất nhiều người.
Chuyện này cần gì phải nghi vấn?
------
Dịch: MBMH Translate