"Đúng rồi anh Lâm, lúc anh đi ra ngoài, anh nói với chị dâu như thế nào để không bị bắt về giữa đường vậy."
"Làm sao có thể bắt tôi chứ, sáng sớm còn nấu sủi cảo cho tôi, còn dặn tôi chú ý thân thể, đừng để mệt mỏi."
"Đjxmm~, thật mẹ nó cầm thú." Tần Hán lôi kéo Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên, xoay người rời đi.
"Anh ta là người như thế nào chứ, đừng có nói mấy chuyện đó với anh ta!"
Đám người Tần Hán đi rồi, Lâm Dật gọi điện thoại cho Tất Tùng Giang.
"Lâm tổng, ngài đến Đảo Á Loan rồi sao?"
"Đã đến, các anh ở chỗ nào, tôi đi qua nhìn xem."
"Tôi đang ở bến tàu Phượng Hoàng, mọi thứ đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, chỗ chúng tôi có một tấm bảng quảng cáo, ngài tới đây liền có thể thấy chúng tôi."
"Được, tôi bây giờ đi qua, các anh ở trên thuyền chờ tôi."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Lâm Dật cùng Trương Hiểu Du chuẩn bị rời đi, nhưng vào lúc này, bất ngờ nghe đến phía sau có người nói chuyện.
"Lâm tiên sinh?!"
Lâm Dật quay đầu lại, nhìn thấy người nói chuyện, chính là Nhan Từ anh đã gặp trước đây.
Trang phục Nhan Từ mặc hôm nay nhìn có vẻ đơn thuần.
Váy đuôi bồ câu màu đen và vàng, mái tóc uốn thành lượn sóng lớn, trên cổ trắng noãn thanh tú có một sợi dây chuyền kim cương làm điểm nhấn.
Mặc đồ này, làm cô ấy bớt đi vẻ ác liệt cường thế trong công việc, có thêm chút nhẹ nhàng khoan khoái cùng quyến rũ.
"Cô cũng tới chỗ này sao?"
Ở nơi này nhìn thấy Nhan Từ, Lâm Dật có chút khó hiểu, lẽ ra một người phụ nữ có chút thân phận, bình thường cũng sẽ không tới những chỗ như này.
Mặc dù danh tiếng của bữa tiệc này rất lớn, nhưng người bình thường đều biết, chỗ này cũng không phải là địa phương tốt lành gì.
"Mấy ngày nay được nghỉ ngơi nên cùng với bạn trai tới đây dạo chơi, không nghĩ tới cũng có thể gặp được anh." Nhan Từ cười nói.
"Vậy đúng thật là trùng hợp mà."
"Lâm tiên sinh muốn đi phát sóng trực tiếp sao?" Nhan Từ hỏi.
"Đi bàn bạc chính sự trước, còn về phần phát sóng trực tiếp, phải xem tâm trạng."
"Vừa vặn tôi không có việc gì, Lâm tiên sinh có thể mang tôi đi cùng không?"
"Tôi không ngại, bạn trai của cô không ngại là được." Lâm Dật nói.
Trương Hiểu Du nhìn Nhan Từ một chút, lại nhìn Lâm Dật.
Đều đã có bạn trai, còn lại tìm anh Lâm làm gì?
Thấy đau lòng thay cho bạn trai của cô ta quá, làm sao mình lại cảm thấy mình như người vô hình vậy nè?
"Tôi có việc chính cần thương lượng với Lâm tiên sinh một chút. Tôi nghĩ anh ấy sẽ không để ý đâu." Nhan Từ vuốt tóc mai, dáng vẻ phong tình vạn chủng, đầy mùi vị phụ nữ.
"Vậy thì đi thôi."
Ba người lên Bentley, lái về phía bến tàu Phượng Hoàng.
Đảo Á Loan không hề lớn, lái xe hơn hai mươi phút đã tới bến Phượng Hoàng.
Mới lái xe vào bãi đậu, đập vào mắt mọi người là một chiếc du thuyền xa hoa.
Luận về độ xa xỉ, đối với bất kỳ nơi nào ở Trung Quốc đều có một không hai.
Ngoài ra, còn một chiếc du thuyền to lớn đứng cách đó một trăm mét.
Thấy chiếc du thuyền to lớn kia, Trương Hiểu Du nhìn mà than thở.
Có thể nhận ra tổng chiều dài của chiếc du thuyền ít nhất cũng phải cỡ ba trăm mét, cao mười mấy tầng nhà. Một con quái vật khổng lồ như vậy đặt trước mặt khiến người ta nhìn mà than thở.
Trên thuyền có dòng chữ "Bến tàu Vọng Giang", Lâm Dật biết đây chính là chiếc thuyền du lịch tên là Hải Tinh mà mình đã bỏ ra hai tỉ rưỡi nhân dân tệ để mua về.
Lâm Dật vuốt cằm, tiền bỏ ra thực không uổng.
"Anh Dật, anh xem, chiếc du thuyền kia thật là đẹp, lại còn rất lớn." Trương Hiểu Du chỉ chiếc du thuyền Hải Tinh kia nói.
"Đúng, to lớn đúng là làm người ta yêu thích."
"Chiếc thuyền này chắc hẳn là chiếc lớn nhất trong nước." Nhan Từ nói: "Nhìn biển hiệu, dường như có tên bến tàu Vọng Giang."
"Em biết bến tàu Vọng Giang, rất nổi tiếng ở Trung Hải chúng ta. Trước đây em còn đi tới đó chơi với bạn một lần, quả thực rất tốt, chỉ là hơi đắt."
Lâm Dật cười:
"Nếu hai người hứng thú, lát nữa tôi dẫn hai người đi tham quan một vòng."
"A? Thật sự có thể sao?"
"Chiếc thuyền kia là của tôi, có gì mà không thể?"
"A? Thuyền của anh?" Trương Hiểu Du kinh ngạc: "Nhưng Nhan Từ nói, chiếc thuyền kia là của bến tàu Vọng Giang."
"Quên nói với hai người, bến tàu Vọng Giang cũng là của tôi."
Trương Hiểu Du và Nhan Từ đều trợn mắt, lộ vẻ khó mà tin được.
"Lâm tiên sinh, tôi thật sự tò mò. Anh đều có cả của cải và danh vọng, sao còn phải làm streamer?"
"Thì cũng vì cái gì cũng có rồi, vô dục vô cầu."
Nhan Từ cười nhạt:
"Là tôi thiển cận."
------
Dịch: MBMH Translate