Vương Tử Khiêm châm một điếu thuốc, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
“Nói quá trình cụ thể đi, tôi muốn nghe chuyện gì đã xảy ra.”
Long Soái kéo ghế ngồi xuống, nói hết toàn bộ quá trình
Vương Tử Khiêm càng nghe sắc mặt càng khó coi.
“Người đó tên là anh trai khẩu trang sao?” Mã Duy An lạnh lùng hỏi.
“Các người cũng đã từng nghe qua người này à?”
“Biết nhiều nữa là đằng khác.” Mã Duy An nói: “Trước đó Đấu Ngư có hoạt động Tân Nhân Vương, vốn dĩ hạng nhất thuộc về lão Mạnh, nhưng bị anh ta cướp mất, không ngờ bây giờ lại làm hỏng chuyện buôn bán của các người.”
“Rốt cuộc là người này có lai lịch gì? Tùy tiện quay một buổi phát sóng trực tiếp lập tức đạt được năm triệu tệ, người bình thường không thể làm được chuyện này.” Vương Tử Khiêm nói.
“Người này có một vài fan cứng, hơn nữa họ đều là những phụ nữ giàu có, đoán chừng kiếm được không ít tiền từ những người phụ nữ này.” Mã Duy An nói: “Tôi nghe nói anh ta đã ký hợp đồng với Đấu Ngư, nói không chừng nền tảng bên kia, có lẽ sẽ còn có thêm vài trò mèo nữa, nói tóm lại, tôi nghĩ năm triệu này không thể là tiền của hắn.”
Long Soái gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, chắc chắn là sau lưng anh ta còn có hiệp hội giúp đỡ, muốn tạo ra một bạo chúa địa phương (người đứng đầu trong một lĩnh vực) vì vậy nên ngay từ đầu mới điên cuồng đập tiền như thế.”
Những người trong phòng cũng gật đầu đồng ý.
Bọn họ đều có một cái nhìn rất trực quan logic.
Người có tiền sẽ không thể nào tự mình đứng ra phát sóng trực tiếp.
“Lão Đại, hiện tại phải làm sao bây giờ.” Bạch Băng Ngọc nói: “Chuyện xảy ra vừa rồi có ảnh hướng rất xấu với danh tiếng của Long Soái, nói không chừng ngày mai việc này sẽ nằm trên hot search, nếu như không nắm bắt thời cơ làm chuyện này lắng xuống, sự nghiệp phát sóng trực tiếp của anh ấy cũng sẽ kết thúc.”
“Lão Mã, việc này anh có cách gì không?” Vương Tử Khiêm ngậm điếu thuốc hỏi.
Mã Duy An dựa vào sofa: “Mời anh ta đến nói chuyện thôi, xem anh ta là người của hiệp hội nào, lão đại sau lưng anh ta là ai, chuyện này thì rất dễ xử lý.”
Vương Tử Khiêm đảo mắt: “Mọi người ai có cách liên hệ với anh ta, bây giờ tôi sẽ đi gọi điện.”
“Anh ta có một fanpage, tìm trong fanpage có thể thấy được thông tin của anh ta.” Lưu Tư Viễn nói.
“Vậy trước tiên cậu liên hệ thử xem, trực tiếp nói rõ thân phận, tốt nhất là lấy thông tin liên lạc của họ.” Mã Duy An nói.
“Được.”
Lưu Tư Viễn lấy điện thoại của mình ra tìm kiếm fanpage của Lâm Dật, sau đó gửi tin nhắn khác nhau cho Lâm Dật và Trương Hiểu Du.
Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, ai cũng chờ đối phương trả lời.
“Lão Đại, người tên Trương Hiểu Du này đã trả lời em và gửi cho em số điện thoại của cô ấy.”
“Đưa số điện thoại cho tôi, tôi sẽ gọi cho cô ấy.” Vương Tử Khiêm nói.
Lưu Tư Viễn gật đầu, đưa số điện thoại của Trương Hiểu Du cho Vương Tử Khiêm, sau đó gọi đi.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng của Trương Hiểu Du truyền đến.
“Các người lấy số điện thoại của tôi để làm gì?”
“Cô nhóc, trước tiên tôi xin giới thiệu một chút, tôi là Vương Tử Khiêm, cô cũng thuộc nền tảng của Đấu Ngư, chắc là biết Truyền thông Băng Hà của tôi.”
Biết được thân phận của Vương Tử Khiêm, Trương Hiểu Du có hơi ngạc nhiên.
“Anh chính là hội trưởng hiệp hội lớn nhất của Đấu Ngư sao?”
“Không ngờ cô hiểu biết nhiều như thế, vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa.” Vương Tử Khiêm nói: “Người tên là Anh trai khẩu trang kia chắc là đang ở bên cạnh cô nhỉ, gọi anh ta nghe điện thoại đi.”
“Nói tiếp đi, anh Lâm của chúng tôi vẫn nghe được.”
“Tìm tôi làm cái đếch gì?”
Nghe giọng nói của Lâm Duật, làm mọi người sửng sốt.
Tên nhóc này này nói chuyện còn rất ngang ngược.
“Người đứng đầu hiệp hội của các người là ai, nói tên cho tôi nghe một chút.”
“Hiệp hội? Hiệp hội gì?”
“Tôi đang nói đến hiệp hội phát sóng trực tiếp, lúc này còn giả bộ không biết, thật là nhàm chán.”
“Tôi không biết anh đang nói gì, lúc phát sóng chỉ có duy nhất tôi và Tiểu Du, anh có chuyện gì thì mau nói, có rắm thì mau thả, không có chuyện gì thì kéo quần lên đi, rất là mất lịch sự.”
Không khí trong phòng thoáng chốc ngưng lại.
Trong nghề phát sóng trực tiếp này, lần đầu tiên thấy có người dám nói những lời đó với Vương Tử Khiêm như thế.
“Người anh em đúng là nghé mới sinh không sợ hổ.” Vương Tử Khiêm nói: “Hiện tại tôi đang ở phòng 303 quán Bar Queen’s, nếu được thì cậu đến đây tìm tôi, chúng ta nói chuyện với nhau một chút.”
“Được, chờ tôi.”
….
Cùng lúc đó, Lâm Dật hướng về phía Trương Hiểu Du nói: “Cho anh định vị của quán bar Queen’s.”
“Anh Lâm, anh định đi thật à?”
“Không thì sao? Đi tìm bọn Tần Hán uống rượu cũng không có gì thú vị, vừa đúng lúc đi gặp bọn ngốc này coi như là giết thời gian.”
“Nhưng em nghĩ bọn họ chắc là đã tìm được một đám người tới.” Trương Hiểu Du nói: “Hay là em đi nói với anh Tần bảo bọn họ cùng đến.”
“Gọi bọn họ đến cũng vô dụng, họ cũng sẽ chỉ đứng một bên nhìn.”
“Không thể nào, em thấy anh Tần và Cao không phải là loại người nhát gan như vậy.”
“Bởi vì bọn họ biết năng lực của anh như thế nào, chắc chắn sẽ không động thủ.”
Hai mắt Trương Hiểu Du sáng lên: “Nói cũng đúng, ngày đó khi ở trong khu an ninh kia, tiểu đội trưởng đó cũng không phải là đối thủ của anh, nếu họ không đem át chủ bài ra nói không chừng sẽ bị mất mặt.”
Lâm Dật cười cười không nói, Tiểu Du đúng là vẫn suy nghĩ rất đơn giản.
Một lúc sau, Trương Hiểu Du đưa định vị dẫn đường ra.
“Bar Queen’s cách chỗ chúng ta khoảng 5km, hình như là rất gần.”
“Đi, anh đưa em đi học hỏi thêm.”
“Anh Lâm, khi đến bar Queen’s, anh sẽ bảo vệ em như hoàng tử bảo vệ công chúa chứ.”
“Này~Anh Lâm, anh mở cửa sổ xe ra làm gì vậy?”
“Anh thấy em hình như đang mơ, mở cửa ra cho em mát mẻ một chút.”
“Ha ha, anh cho em một chút mặt mũi đi chứ, thật ra mặt em cũng rất đẹp, chân cũng khá dài, anh không thể nào được tổn thương trái tim em như vậy.”
“Sao em không nói thêm là cup A (số đo vòng ngực) nữa, ngưng ảo tưởng đi, làm ra làm chơi ra chơi, đây mới là chuyện em nên làm.”
“Được rồi.”
Hơn mười phút sau, Lâm Dật lái xe đến quán bar Queen’s.
Màn đêm dần buông xuống, trong quán bar âm thanh càng thêm ầm ĩ.
Lâm Dật đeo khẩu trang mang kính râm, xuống xe cùng với Trương Hiểu Du.
Trước cửa quán bar Trương Hiểu Du nhìn thấy hai cô gái uống đến mức không biết trời đất gì nữa, đang nằm cạnh bồn hoa giống như chết rồi vậy.
“Anh Lâm, hai người kia không sao chứ? Chúng ta có cần qua giúp họ không.”
“Loại chuyện này em không quản được đâu, đây là con đường của họ chọn, chúng ta cũng không quản được.”
“Ồ ồ.”
Trương Hiểu Du vội vã đi theo sau lưng Lâm Dật vào trong quán bar.
Bên trong âm thanh đinh tai nhức óc, chỗ nào cũng là nam nữ chè chén ồn ào hoan lạc.
Điều làm cho Trương Hiểu Du không thể chịu nổi chính là rất nhiều nữ sinh thoát y đến mức chỉ còn mặc mỗi đồ lót.
“Mấy người này đúng là không biết tự trọng.” Trương Hiểu Du tức giận nói.
“Này thì có là gì, còn có thứ còn điên cuồng hơn thế này nữa, như là bản sao của “Hải Thiên thịnh yến” tại triển lãm du thuyền đảo Á Loan, thứ mà em nhìn thấy bây còn chưa bằng một cơn mưa phùn nữa.” (ý nói so với bữa tiệc kia thì này chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tìm “Hải Thiên thịnh yến” trên google để biết thêm thông tin.)
“Em cảm thấy em vẫn còn là một đứa trẻ, quá dơ bẩn.”
Lâm Dật xoa đầu Trương Hiểu Du cười nói: “Thấy rõ thế giới này rồi sau đó vui vẻ mà sống, đó mới là người dũng cảm nhất.”
Trương Hiểu Du nhìn Lâm Dật, vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh Lâm, anh cảm thấy em là người dũng cảm sao?”
Lâm Dật gật đầu: “Em còn có thể chấp nhận được chuyện cup A của mình, vậy nên em dũng cảm hơn bất cứ ai.”
------
Dịch: MBMH Translate