“Mẹ nó, anh Lâm, anh làm tổn thương người ta quá.”
Lâm Dật cười ha ha, vỗ vỗ vào vai của Trương Hiểu Du: “Đi thôi, đám ngốc đó ở tầng ba, đi lên xem sao.”
“Ừm.”
Lâm Dật và Trương Hiểu Du cùng nhau đi lên lầu.
Cùng lúc đó, những người đi qua đi lại xung quanh cũng nhốn nháo nhìn họ.
Bởi vì bọn họ nghe giọng của hai người không giống như là giọng của người phương Bắc.
Hơn nữa nghe giọng điệu vừa rồi khi hai người nói chuyện hình như không phải đến để tìm người.
Mà là giống như đến để kiếm chuyện hơn.
Hai người lên tầng ba, đến trước cửa phòng riêng 303.
Trương Hiểu Du hồi hộp đứng sau lưng Lâm Dật.
Nói gì thì nói, làm gì thì làm, nhưng thật ra đến lúc này rồi thì có hơi sợ hãi.
Hô lớn một tiếng để thông báo!
Lâm Dật tung chân đá văng cửa, đám người Vương Tử Khiêm đang uống rượu bị giật mình.
Động tác của tất cả bọn họ như bị dừng giữa không trung, nhìn về phía Lâm Dật với ánh mắt thù địch.
“Người anh em, vừa đến thì đã đá văng cửa, tính khí nóng nảy đến như vậy sao.” Vương Tử Khiêm nói.
“Tôi đều dùng thái độ này để đối đãi với những kẻ ngốc.”
Lâm Dật lập tức đưa Trương Hiểu Du đi thẳng vào trong: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì.”
“Muốn cùng cậu nói chuyện về phát sóng trực tiếp, chúng ta hãy ngồi xuống từ từ nói.”
Vương Tử Khiêm đặt ly rượu xuống, cũng không có vẻ gì là tức giận, ngược lại còn rất bình tĩnh.
“Vậy nói tiếp đi, tôi vẫn đang nghe đây.” Lâm Dật ngoái ngoái lỗ tai.
“Lúc nói qua điện thoại, cậu nói cậu không có hiệp hội, vậy cậu có muốn tìm đến chúng tôi không?” Vương Tử Khiêm nói: “Đương nhiên cậu cũng có thể mang theo cô trợ lý nhỏ này.”
“Anh mời tôi đến đây, chính là để nói chuyện này?”
Vương Tử Khiêm nhún vai: “Nếu không thì là gì? Ra ngoài kiếm tiền, đều chú trọng hòa khí sinh tài (hòa thuận hợp tác cùng có lợi), không cần phải mâu thuẫn với nhau khiến cho không được thoải mái.”
“Nhưng đối với những tên ngốc như các người, tôi thấy không cần thiết phải hợp tác.” Lâm Dật đứng dậy nói: “Người trẻ tuổi không nên thức khuya, rất dễ bị ba giây (yếu sinh lý).
Trương Hiểu Du cố nhịn cười.
Quả nhiên anh Lâm vẫn ngang ngược như vậy, ai cũng không hợp tác.
“Họ Lâm kia, tôi cho anh một lời khuyên, đừng cho cậu thể diện cậu lại không cần (không biết tự xấu hổ) như vậy.” Vương Tử Khiêm nói: “Hôm nay người của hai hiệp hội lớn chúng tôi đều ở đây, nếu cậu không đưa ra lời giải thích, cậu nghĩ rằng có thể đi dễ dàng vậy sao?”
Lâm Dật bật cười: “Anh muốn đưa ra lời giải thích gì, nói tôi nghe thử.”
“Tôi cũng đã nghe nói qua về chuyện hôm nay.” Vương Tử Khiêm nói: “Không giấu gì cậu, Long Soái là streamer đầu tiên mà hiệp hội chúng tôi cố gắng đào tạo. Hành động của cậu hôm nay giống như đánh một cú vào địa bàn của chúng tôi.”
“Hơn nữa mấy hôm trước cậu đã cướp đi danh hiệu Tân Nhân Vương của hiệp hội lão Mã, căn cứ vào hai việc này, tôi hy vọng sau này cậu sẽ rút khỏi giới phát sóng trực tiếp này, hoặc đổi nền tảng, đương nhiên cậu cũng có thể thấy hối hận mà lựa chọn hiệp hội của chúng tôi, điều kiện đã bày sẵn ở đây, về phần làm như thế nào là do cậu chọn.”
“Tiểu Ngư, em đã nhớ mặt tên ngốc này chưa?”
“Hả?”
“Anh Lâm, anh đang nói đến anh ta sao?”
“Đúng vậy, trong phòng này có mấy người, nhớ kỹ bộ dáng của bọn họ, sau này tránh xa những người này một chút, bởi vì ngốc cũng có thể lây truyền.”
“Con mẹ nó, mày đang nói cái gì đấy!”
Long Soái đứng lên, vốn dĩ anh ta chính là người có tính tình nóng nảy như vậy.
Không thích cách xử lý văn vẻ nho nhã này, bây giờ nóng lòng muốn tiến lên đánh cho Lâm Dật một trận.
“Dừng tay!” Vương Tử Khiêm nói.
“Lão đại, tên này quá hống hách rồi.” Long Soái nói: “Nếu không đánh cho nó một trận, e rằng tối nay không thể ngủ ngon được.”
“Đừng nóng vội, cứ để cậu ta đi đi, để xem tối nay cậu ta làm sao rời khỏi đây.”
Trương Hiểu Du hoảng hốt
Quả nhiên rất giống với những gì cô tưởng tượng đến.
“Anh…anh Lâm, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Bây giờ còn có thể làm gì, anh cũng không có cánh, cứ đi ra là được.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì mà nhưng.” Lâm Dật nói: “Đi là được.”
“Dạ dạ.”
Trương Hiểu Du hồi hộp đi theo sau lưng Lâm Dật, cùng nhau đi ra khỏi phòng 303.
Mã Duy An cười cười nhìn Vương Tử Khiêm: “Anh Vương, vẫn là anh đủ tàn nhẫn, mềm mỏng không được thì trực tiếp mạnh bạo.”
“Còn có thể làm gì khác được, tôi cũng đã cho cậu ta cơ hội, là chính cậu ta không biết quý trọng, một hai phải ra vẻ ta đây trước mặt tôi, vậy thì có thể làm thế thôi.”
“Tôi thấy rất bực bội, rốt cuộc nguyên nhân là do đâu mà cậu ta lại có thể bành trướng như vậy?” Mạnh Kim Dương ngồi ở trong góc nói: “Bản thân có tiền, so với gia tộc có tiền không giống nhau.”
“Cũng bình thường thôi, người có tiền thì bành trướng, ai cũng không sợ, nếu không bị xã hội dạy dỗ cho một trận tàn nhẫn, thì cả đời này cũng sẽ không nhớ lâu đâu, nếu không thì làm sao có câu vấp ngã một lần, khôn lên một chút.” Vương Từ Khiêm nói: “Đó là lý do tại sao mà ba tôi đã đúc kết rằng khi con người ta còn trẻ chịu thiệt thòi một chút, cũng không phải là chuyện xấu gì, bây giờ không phải đạo lý này đã linh nghiệm rồi sao.”
“Ha ha, đúng vậy.” Mã Duy An nói: “Tư Viễn, lão Mạnh, lát nữa hai người lấy điện thoại quay một vài đoạn video gửi đến Đấu Ngư và Khoái Thủ, tạo cho cậu ta một cơ hội, cho cậu ta được nổi tiếng.”
“Được.”
Vương Tử Khiêm lười biếng lắc eo, phất tay: “Đi thôi mấy anh em, đoán chừng hai người họ đã xuống đến dưới đại sảnh rồi, chúng ta ra ngoài xem cảnh náo nhiệt nào.”
“Đi thôi.’
Đám người Vương Tử Khiêm và Mã Duy An từ trong phòng bước ra ngoài.
Cùng lúc đó thì Lâm Dật và Trương Hiểu Du đã đi đến lầu một.
Mà nhóm trai gái lẫn lộn đang phát tiết dục vọng trên sàn nhảy cũng theo bản năng mà đổ dồn ánh mắt nhìn họ.
“Này, các anh em, có hai người bạn từ Trung Hải đến đây chơi, đừng làm mất mặt, hãy tiếp đãi họ tốt một chút đi.”
“Ha ha, không thành vấn đề.”
Lúc này âm nhạc ầm ĩ trong bar đã nhỏ đi rất nhiều, có không ít người đi về phía cửa ra, đứng chắn kín ở cửa, một con kiến cũng không chui lọt, chặn lối đi của Lâm Dật.
“Người anh em, đến đây rồi thì là bạn bè, đừng đi gấp như vậy, ngồi xuống uống một ly đi.”
Người nói là một gã đàn ông cạo đầu đinh, mặc áo tay ngắn với quần đùi.
Hình xăm trên người anh ta còn khoa trương hơn so với Vương Tử Khiêm, thậm chí kéo dài lên đến cổ.
Người đàn ông này tên là Lưu Khải, đến từ Yến Kinh giống Vương tử Khiêm, trong gia đình kinh doanh tài chính, nhưng so về quy mô thì vẫn còn thua xa nhà họ Vương.
“Các người cũng rất hiếu khách.” Lâm Dật cười nói.
“Đương nhiên rồi.” Lưu Khải nói: “Đã đến đây rồi, nếu không uống một ly, chính là không nể mặt.”
“Nói cũng có lý, vậy uống một ly đi.”
Vương Tử Khiêm và Mã Duy An đứng trên tầng ba nhìn nhau cười.
“Tôi tưởng rằng cậu ta còn có thể kiên trì được một lúc chứ. Nhìn thấy một tên khốn như Lưu Khải, bỗng chốc bị dọa cho sợ rồi.” Mã Duy An nói.
“Lão đại, khi nãy anh tốt tính quá rồi.” Long Soái nói: “Anh xem khi nãy lúc còn ở trong phòng, mẹ nó tên đó thật kiêu ngạo, vốn dĩ không coi anh ra gì, anh nhìn xem hiện tại Lưu Khải mời anh ta uống rượu, anh ta cũng không dám cằn nhằn.”
“Ha ha …”
Vương Tử Khiêm chống tay lên lan can, nghiêng người xem trò vui bên dưới.
“Tôi ở cấp bậc này rồi, nếu vẫn còn chơi trò đánh đánh giết giết như vậy nữa, thì không còn gì thú vị. Những loại chuyện như thế này, nhường lại cho bọn người Lưu Khải làm còn thú vị hơn.”
“Tôi tin rằng cậu ta sẽ có một hành trình khó quên ở đảo Loan Á.”
------
Dịch: MBMH Translate