“Đâu chỉ là khó quên, không chừng còn làm cho cậu ta khắc cốt ghi tâm.”
Mã Duy An quay lại nhìn Lưu Tư Viễn và Mã Kim Dương nói: “Chuẩn bị cho tốt đi, bây giờ bắt đầu quay lại được rồi.”
“Đã quay lại tất cả.” Lưu Tư Viễn cười ha ha nói: “Anh xem bộ dạng sợ hãi của cậu ta trông thật thú vị.”
“Lão Đại, chi bằng chúng ta xuống dưới xem đi, đứng ở đây xem không đã.” Long Soái nói.
“Xuống dưới xem thì không còn gì thú vị nữa.” Vương Tử Khiêm nói: “Chờ đến lúc cậu ta biết bản thân không còn đường lui, lập tức sẽ đến tìm tôi, đến lúc đó, đối mặt với cậu ta ở khoảng cách gần, không phải là thú vị hơn sao.”
“Ha ha lão Đại, anh đúng là nhìn xa trông rộng.”
Cùng lúc đó, nam nữ ở tầng một của quán bar đều hùa theo.
“Uống đi!”
“Uống đi!”
“Uống đi!”
Lưu Khải cầm chai Vodka Beluga cười nói: “Người anh em, rượu lấy cho cậu có rồi đây, nào uống đi chứ.”
“Chỉ có rượu, không có ly sao?”
“Đúng vậy, chỉ có rượu.” Lưu Khải nói: “Tôi nghe nói tửu lượng của người Trung Hải các cậu rất tốt, dùng ly uống nhiều không đã, vẫn là cầm chai uống đi, uống như vậy mới đã.”
“Anh, các người đừng có quá đáng!”
Trương Hiểu Du vừa bất mãng vừa sợ nói: “Uống rượu kiểu này có thể chết người.”
Trương Hiểu Du tuy không uống rượu nhưng cũng biết loại rượu Vodka này ngấm rất chậm, càng về sau càng dễ say.
Bởi vì cô đã từng làm một bài đánh giá cho người xem, chỉ uống có một chút mà dạ dày giống như bốc cháy.
Nếu như anh Lâm uống rượu như vậy, chắc chắn sẽ uống đến chết.
“Cô em, đây không phải là chuyện của cô.” Lưu Khải kẹp xì gà, nhìn Trương Hiểu Du nói: “Chỗ đàn ông nói chuyện, phụ nữ đừng xen vào, nếu không tối nay cô nằm trên giường của ai cũng không biết được.”
“Anh!”
“Đều là đàn ông, anh dọa dẫm cô gái nhỏ này làm gì, cô ấy là bạn của tôi, đừng làm cô ấy sợ.” Lâm Dật nói.
“Ha ha… Cậu đúng là người có tình có nghĩa.” Lưu Khải nói: “Vậy cậu uống đi, đây là đồ tốt đó, người bình thường cũng không được uống.”
“Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi uống sao, các người không uống cùng tôi một chai à? Cái này không theo lẽ thường lắm.”
Lưu Khải liếc nhìn những người khác, cười ha hả.
“Cậu nói cũng đúng, nếu chỉ để cho mình cậu uống, đúng là không phải, cậu uống một chai chúng tôi cũng uống một chai, có qua có lại.”
“Nói vậy mới giống tiếng người.”
Nhưng mà đám người Lưu Khải cũng không sợ.
Chỉ cần là người đã từng uống rượu đều biết Vodka mạnh hơn rượu trắng.
Một chai này, cho dù không làm cậu ta uống tới chết thì cũng làm cho cậu ta nhập viện.
“Người anh em, rượu cũng đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ bắt đầu đi, nếu không sẽ làm hỏng bầu không khí tối nay mất.”
“Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến.”
Lâm Dật tiện tay mở nắp chai, mùi rượu nồng đậm bên trong tràn ra ngoài.
Trương Hiểu Du che kín cổ, cảm giác giống như bản thân vừa mới bị sặc.
Lâm Dật ngửi ngửi miệng chai: “Mùi vị cũng được, có thể tạm chấp nhận.”
Nói xong Lâm Dật trực tiếp bắt đầu uống.
Ực ực ực ực ực ~
Mười giây sau, Lâm Dật uống xong một chai Vodka.
Sờ vào vết rượu còn đọng trên khóe miệng: “Vẫn là Vodka đủ mạnh.”
Người ở trong quán mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn Lâm Dật.
Tất cả đều thấy choáng váng.
Uống một hơi hết một chai Vodka, cũng không xảy ra chuyện gì, này là đang uống bia sao?
Nhìn thấy Lâm Dật vẫn đứng đó dường như không có xảy ra chuyện gì, Vương Tử Khiêm và Mã Duy An liếc nhìn nhau.
Đều nhìn thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Vodka Belagu là rượu nền (rượu dùng để pha chế), trước giờ không ai uống trực tiếp.
Nhưng anh ta thì ngược lại, trực tiếp uống hết một chai
Lúc đến đây đã có uống thuốc (giải rượu) rồi sao?
“Tôi đã uống xong rượu rồi, không phải các người nói cùng uống một chai sao, đến lượt các người.” Lâm Dật nói.
Sắc mặt Lưu Khải thay đổi, tình hình có chút xấu hổ, nhưng anh ta cũng không để tâm.
“Người anh em, tửu lượng không tệ.” Lưu Khải nói: “Vừa đúng lúc hôm nay tôi cao hứng, chúng ta không say không về, tôi nói bartender chuẩn bị thêm mấy chai Jagermeister, đã đến đây rồi, dù thế nào cũng phải uống thỏa thích, anh nói có đúng không?”
“Lời này nói rất đúng, nhưng tôi đã uống xong rồi, đến lượt các người cũng uống theo một chai, sau đó mới có thể đổi loại khác.”
Lời nói của Lâm Dật làm cho Vương Tử Khiêm và Mã Duy An bật cười.
“Tên nhóc này đang nói gì vậy? Lại còn muốn Lưu Khải uống theo một chai? Thật sự cho rằng lúc này đang ở trên bàn tiệc sao?”
“Tôi cảm thấy cậu ta cũng biết rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng dưới tình huống như vậy, cậu ta không thể làm gì khác, không sợ không được, nếu vốn dĩ đã không rời đi được, chỉ có thể ép dạ cầu toàn nói như vậy?”
“Anh nói cũng đúng.” Vương Tử Khiêm cười nói: “Để xem lát nữa cậu ta còn có thể nói được gì.”
Cùng lúc đó tại đại sảnh của quán bar.
Lưu Khải nhìn Lâm Dật cười nhạo: “Cậu muốn tôi uống một chai?”
“Đúng, không phải anh đã nói như vậy sao.”
“Aizzz, người anh em, đừng để ý đến chuyện đó, cậu là khách từ nơi khác đến, chúng tôi uống hay không cũng không sao, cậu thấy vui vẻ là được.”
Lâm Dật nhướng mày: “Tức là anh không muốn uống?”
“Không sai, ha ha…” Lưu Khải nhún vai cười nhạo nói: “Người anh em, cậu cũng quá ngây thơ rồi, không thấy chúng tôi đến đây để chơi anh sao, đúng là tin người, muốn tôi uống với cậu, cậu xứng sao?”
“Anh lật lọng như vậy, không phải là ức hiếp người khác sao.” Lâm Dật cân nhấc chai rượu rỗng trong tay nói.
“Đúng vậy, chính là ức hiếp cậu đó.” Lưu Khải không chút sợ hãi nói: “Mẹ nó, còn không biết đây là địa bàn của ai sao mà dám đến đây hống hách? Không phải mày cho rằng mày có thể uống sao, hôm nay bố mày cho mày uống đủ…”
Bốp!
Lâm Dật cầm lấy chai rỗng đập mạnh vào đầu Lưu Khải.
Sau đó mấy người phụ nữ trong quán bị dọa cho một trận không ngừng la hét đến chói tai, nhốn nháo lui về phía sau.
Lưu Khải ôm lấy đầu đang chảy đầy máu, thấy đồ vật xung quanh trở nên quay cuồng.
“Con mẹ mày, dám ra tay với anh Khải của bọn tao, có biết đây là địa bàn của ai không!”
Vừa dứt lời, một gã đàn ông trẻ tuổi lao về phía Lâm Dật
Lâm Dật tiện thể túm lấy cổ áo của gã, cầm nửa chai rượu thủy tinh còn sót lại lên đâm thẳng vào bụng gã.
Lại thêm một tiếng thét vang vọng trong quán bar, người sau xông tới theo đó mà ngã xuống đất.
Liên tiếp hạ gục hai người, cả quán bar hoàn toàn yên tĩnh, nhìn Lâm Dật với vẻ kiêng dè.
Vương Tử Khiêm và Mã Duy An đứng trên lầu nghĩ lại còn rùng mình.
Tên nhóc này có phải là hơi độc ác rồi không?
“Tất cả tránh ra, tất cả tránh ra, có chuyện gì đang xảy ra.”
Ngay khi bầu không khí trở nên căng thẳng, bảo an của quán bar chạy vào, bắt đầu giữ trật tự.
“Nhóc con, cậu từ đâu đến, dám gây sự ở đây, có biết đây là địa bàn của ai không!” Bảo an nói.
Bọn họ đều là người cũ ở chỗ này, hằng năm vào thời gian này đều trông coi ở đây.
Bọn họ cũng biết người đến quán bar này chơi, đều là các cậu ấm cô chiêu của Yến Kinh, hơn nữa ông chủ của chỗ này đều là người có tiếng của Yến Kinh, xảy ra chuyện gì đều sẽ đứng về phía người một nhà bên này.
Lâm Dật cầm nửa chai rượu dính máu, nhàn nhạt nói.
“Cút xa một chút, nếu không người nằm xuống sẽ là anh.”
“Cậu cho rằng bản thân có được mấy đồng tiền dơ bẩn đó thì ghê gớm lắm sao, tôi nói cho cậu biết, tôi là bảo an, tôi có quyền giữ trật tự chỗ này, nếu…”
Lâm Dật bước tới, kề nửa chai rượu còn dính máu lên động mạch chủ của đội trưởng đội bảo an.
“Anh nói xem, tôi có dám xuống tay không?”
------
Dịch: MBMH Translate