Những người có mặt trong quán Bar, đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngay đến việc thở mạnh cũng không dám.
Đặc biệt là đại đội bảo an, nhìn thấy ý cười trên gương mặt của Lâm Dật, toàn thân run rẩy, giống như sợ đến sắp tè ra quần vậy.
Lúc này Trương Hiểu Du mới hiểu được, tại sao Cao Tông Nguyên lại nói tính tình của Lâm Dật không tốt rồi.
Tính cách thế này thật quá nóng nảy rồi.
“Người anh em à, anh đừng kích động, thế này là muốn lấy mạng người ta đấy.”
“Sợ rồi sao?”
“Sợ, sợ rồi….”
“Sợ rồi thì cút đi, đây không phải là chỗ mà anh nên tới đâu.”
“Biết, biết rồi ạ, bây giờ tôi sẽ lập tức dẫn người đi.” Đội trưởng đội bảo an run sợ, dẫn theo những kẻ dưới quyền mình rời đi.
Mà ngay lúc này đây, bên trong quán Bar lặng ngắt như tờ, không có một tiếng động.
Lâm Dật xoay người lại, bước đến trước mặt Lưu Khải, sau đó vỗ vỗ nhẹ lên mặt anh ta.
“Mới vậy mà đã gục xuống rồi sao? Mày cũng không được lắm nhỉ.”
“Mày, mày muốn làm cái gì….”
“Nhìn dáng vẻ mày bị đe dọa sợ sệt thế kia.”
Lâm Dật quay đầu lại nhìn Trương Hiểu Du, “Đi lấy một chai Vodka mang lại đây.”
“Vâng vâng.”
Trương Hiểu Du chạy tới quầy Bar, đối diện với Bartender đang đứng phía bên trong.
Ý đang muốn nói, tôi muốn một chai Vodka giống hệt như thế.
Bartender đã sớm bị dọa đến ngơ người, run rẩy lấy ra một chai, đưa lên tay Trương Hiểu Du.
“Anh Lâm, rượu đây rồi.”
Lấy Vodka qua, Lâm Dật bật nắp chai, đưa đến trước mặt Lưu Khải.
“Con người tao rất hiểu nguyên tắc lý lẽ, lúc nãy tao đã uống một chai rồi, bây giờ theo quy tắc mày nói, thì đến lượt mày rồi đấy.”
Lưu Khải bị dọa nơm nớp lo sợ, “Tôi không uống được, loại rượu này quá mạnh, một ly thôi tôi cũng uống không nổi.”
Lâm Dật nắm lấy tóc của Lưu Khải, dựng đầu của anh ta lên.
“Không uống được còn muốn vờ vịt với tao à?”
“Tôi, tôi biết sai rồi, anh, anh đừng ra tay với tôi.”
“Chai này, nếu như mày uống, giữa hai ta coi như thanh toán xong xuôi, nếu như không uống, tao cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Vẻ mặt của Lưu Khải tái mét, xoay đầu lại một cách cứng nhắc, nhìn Vương Tử Khiêm và Mã Duy An ở trên lầu.
“Anh Vương, anh mau đến đây cứu em.”
Vương Tử Khiêm bối rối đứng tại chỗ.
Nếu như có thể, hắn sớm đã dẫn người xuống rồi, nhưng vốn dĩ hắn không có cái gan đó.
Người trong quán Bar đều lộ ra vẻ mặt khó xử, bầu không khí vô cùng lúng túng.
Nhiều người như thế này, lại bị một mình anh ta chèn ép.
Thật chẳng có việc gì nhục nhã hơn việc này nữa.
“Hình như chẳng còn ai cứu được mày nữa rồi, tao cho mày thời gian ba phút, mày cân nhắc một chút đi, uống hay là không uống.”
“Cha tao là Lưu Kiến Sinh tại Yến Kinh, giá trị của gia đình tao hơn một tỷ nhân dân tệ, mày không thể đối xử với tao như thế?”
“Cha của mày có bao nhiêu tiền cơ?” Lâm Dật tiếp lời:
“Tao nói cho mày biết, cứ coi như là cha mày có tới đây đi chăng nữa, ở trước mặt tao cũng phải cúi người xuống mà nói chuyện thôi.”
Nói xong, Lâm Dật lấy Vodka, đưa lên tay của Lưu Khải.
“Uống nó, hoặc tao phế bỏ đi một tay của mày.”
“Đừng, đừng như thế mà, bây giờ tôi sẽ uống.”
Lưu Khải thận trọng dè dặt cầm lấy chai rượu, miệng hớp từng ngụm đầy uống ừng ực ừng ực.
Khi vừa uống được hơn nửa chai, Lưu Khải che bụng của mình, ho lên dữ dội.
Cuối cùng ho ra vài ngụm máu tươi, cả cơ thể co rút lại.
“Anh Lâm, hắn ta có vẻ không xong rồi.” Trương Hiểu Du sợ hãi nói.
Cô thật sự sợ Lưu Khải uống đến chết, như thế thì Lâm Dật phải chịu trách nhiệm rồi.
“Hỏng bét, chẳng được cái quái gì cả.”
Lâm Dật quay lưng, “Đi thôi."
“Vâng vâng”
Trương Hiểu Du sớm đã muốn rời khỏi nơi này rồi.
Nơi này quá đáng sợ rồi, vốn dĩ không phải nơi mà người bình thường nên tới.
Lâm Dật xoay người, những người vây quanh phía sau lưng anh đều tự động giải tán.
Hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào anh, như sợ rằng người này lại phát điên lên, sẽ ra tay với mình.
Đi tới trước cửa quán Bar, Lâm Dật quay đầu lại, nhìn Vương Tử Khiêm và những kẻ khác trên tầng ba, nhìn đến nỗi làm trong lòng mấy người phía sau dâng lên một nỗi sợ hãi.
Bản thân họ cũng biết rằng, nếu Lâm Dật xông lên, người gặp chuyện sẽ là chính bọn họ.
Lâm Dật duỗi ngón tay cái ra, sau đó chậm rãi hướng xuống đất.
“Chả là cái thá gì cả.”
Sắc mặt của Vương Tử Khiêm cùng những kẻ khác đều xấu hổ, tuy trong lòng giận dữ, nhưng đến rắm cũng chẳng dám thả.
Từ quán Bar đi ra, Trương Hiểu Du vịn lấy cánh tay của Lâm Dật.
“Anh Lâm, anh uống nhiều rượu như vậy, không sao chứ.”
“Bụng hơi khó chịu.”
“Vậy phải uống nhiều nước ấm.”
Lâm Dật:????
“Anh cũng có ngày hôm nay sao?”
Tửu lượng của Lâm Dật thật sự rất tốt, nhưng uống cạn một chai Vodka, chắc chắn cũng chịu không nổi.
Nếu như không có sự hỗ trợ của cái thể chất hoàn hảo kia, hậu quả có lẽ còn nghiêm trọng hơn nhiều.
“Nước ấm chữa được bách bệnh mà.” Trương Hiểu Du tiếp lời: “Có muốn nôn ra một chút không?”
“Vậy quá mất mặt rồi.” Lâm Dật mở cửa xe rồi lên xe, “Đợi lát nữa ăn chút đồ ăn là ổn rồi.”
Hai người lên xe, chuẩn bị đi tìm Tần Hán.
“Anh Lâm, hay là để em lái đi, anh uống cho thành ra thế này em không yên tâm.”
“Đi thôi, không thành vấn đề.”
“Chủ yếu do em sợ chết đó.”
Nói xong, Trương Hiểu Du đẩy Lâm Dật sang ghế phụ, muốn khiến anh tỉnh lại chút.
“Anh Lâm, có khi nào bọn họ sẽ trả thù anh không?”
“Nếu có gan để trả thù, thì lúc nãy chẳng phải sẽ trả thù rồi sao, còn có thể để chúng ta ra ngoài à?”
“Nhưng em sợ sau khi việc xảy ra bọn họ sẽ gọi người tới, tìm anh để trả thù.” Trương Hiểu Du nói tiếp: “Hồi cấp 3 em biết, con trai đánh nhau đều sẽ như thế cả.”
“Anh cũng mong bọn họ sẽ như thế đấy.” Lâm Dật tiếp tục: “Toàn là cậu ấm cô chiêu cả, trong túi được vài đồng tiền lẻ, chẳng biết khoe khoang cái gì nữa.”
“Giá trị con người hơn 1 tỷ, đã được coi là phú nhị đại rồi sao?”
“Còn không đáng giá bằng một con thuyền của anh nữa, em nói xem có coi như thế được không?”
“Ơ…. Anh Lâm đỉnh thật đấy.”
Sau đó, hai người lái tới quán Bar nơi Tần Hán và những người khác đang có mặt.
So với quán Bar Queen’s, thì quy mô của quán Bar Blues lớn hơn một chút, nhưng lại không điên cuồng đến thế.
“Anh Lâm, làm gì mà giờ mới tới thế?” Tiến vào bên trong phòng riêng, Lương Kim Minh hỏi.
“Gặp phải mấy tên ngu xuẩn, nên xử lý một chút.”
Mấy người đám Tần Hán đặt ly rượu xuống, “Có chuyện gì, có người đụng đến cậu sao? Đi, qua đó xem thử.”
“Anh Tần à, anh bớt giận đã, anh Lâm đã xử lý xong xuôi cả rồi.”
Ngay lập tức, Trương Hiểu Du đem những chuyện đã trải qua, kể lại ngắn gọn dễ hiểu.
Tần Hán lẩm bẩm một câu, “Vương Tử Khiêm? Tên nhóc này từ lỗ nào chui ra đấy, chưa nghe qua lần nào cả.”
“Bên Yến Kinh ấy, cũng chẳng có tiếng tăm gì cả, không cần phải để ý đến đâu.”
“Haha, vẫn là anh Lâm đây trâu bò, một mình đã có thể trừng trị hết đám nhóc con ấy.” Cao Tông Nguyên nâng ly nói.
“Nào nào nào, uống một ly.” Lương Kim Minh nói.
“Ơ…. Anh Cao, anh Lương, hai anh chẳng lo lắng chút nào sao?”
“Lo chứ.” Cao Tông Nguyên nói tiếp: “Anh cũng khá lo cho cái cậu tên Lưu Khải kia, sợ không phải uống đến chết rồi sao, ha ha”.
“Hả…” Trương Hiểu Du cạn lời, cảm giác như tam quan lại bị đổi mới lần nữa.
Quả nhiên, khoảng cách chênh lệch giữa người trong vòng tròn và ngoài vòng với nhau lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Tựa như được ở trong một vòng với anh Lâm, có lẽ rằng một đời của dân thường cũng khó mà hi vọng với tới được.
Cùng với sự xuất hiện của Lâm Dật và Trương Hiểu Du, bữa tiệc chè chén say sưa của mấy người họ chính thức bắt đầu.
Đối với Lâm Dật mà nói, cũng là một cách để buông thả.
【Có bắt đầu nghề nghiệp mới không (Có/Không)】
【Trải nghiệm nghề nghiệp: nông dân.】
【Mức độ hoàn thành của nghề nghiệp: 0%】
【Mời ký chủ nhận gói quà tặng lớn của nghề nghiệp này, mười triệu nhân dân tệ, khu đất quý dùng cho trồng trọt.】
Lâm Dật đang uống rượu, nét mặt chợt ngưng đọng.
Mấy ngày này được vui chơi hết mình, thế nên quên béng đi chuyện hôm nay là ngày mở nghề nghiệp mới.
------
Dịch: MBMH Translate